“Hạnh Nhi, em có cảm thấy có gì đó không đúng hay không?” Tần Hoài Hoài cảm thấy trong mắt của bọn họ mang theo một chút kinh ngạc, một chút miệt thị, một chút ghét bỏ.
“Dạ, tiểu thư, hình như là vậy.” Hạnh Nhi cũng thấy, “Tiểu thư, hình như bọn họ đang nhìn chúng ta.”
“Chúng ta có cái gì tốt mà nhìn, trên mặt lại không có xăm chữ!”
“Tiểu thư, hình như không có đơn giản như vậy. . . . . .” Hạnh Nhi nói còn chưa hết, thì một gã có bộ dáng chưởng quầy đi tới phía Tần Hoài Hoài họ.
“Vị này chính là Yến Phi Tuyết tiểu thư?” Hắn lễ phép nho nhã hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng của ông ta ngây thơ chân thành, Tần Hoài Hoài gật đầu một cái.
“Hai vị chính là phải ăn cơm hay ở?”
Tần Hoài Hoài gật đầu một lần nữa.
“Thật xin lỗi, tiểu điếm sẽ không cung cấp thức ăn cho cô, mà cô cũng không thể ở nơi này!” Vẫn là khuôn mặt tươi cười như cũ, nhưng nói ra lại làm cho Tần Hoài Hoài muốn phát điên.
“Tại sao!” Hình như nàng không có đắc tội với ông ta!
Chưởng quầy mỉm cười chỉ chỉ phía sau của các nàng.
Nhìn theo hướng ông ta chỉ, có bức họa vẽ một người dán ở cửa ra vào .
Tần Hoài Hoài vọt tới trước bức họa, nhìn kỹ, chính cái gọi là không nhìn không biết, mà vừa nhìn thì giật mình!
Người được vẽ lên, dường như, giống như, đúng vậy. . . . . . chính là nàng!
Ầm. . . . . .
Kinh Lôi phá vỡ bầu trời!
Tay của Tần Hoài Hoài từ từ nắm lại, một cơn tức giận từ đan điền xông thẳng tới ót.
Lửa giận ngút trời của người cầm bức họa từ trên tường kéo xuống, một tay níu lên cổ áo của chưởng quầy, giận dữ hỏi, “Nói! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
“Này, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân, dạ, đúng. . . . . .” Chưởng quầy chưa khi nào gặp qua tiểu thư dã man như vậy, nên nụ cười ngưng lại, khuôn mặt xanh đen cầu khẩn.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, chọn trọng điểm mà nói!” Hôm nay nàng nghe nói nhảm đủ rồi!
“Dạ, là mệnh lệnh của Duệ Vương gia, nói là mỗi khách sạn đều phải dán bức họa của người này lên, ai trái lệnh, cần phải nghiêm trị! Yến tiểu thư, chỗ của bổn điếm hơi nhỏ, không thể nhận nổi đại nhân vật như ngài, vẫn là xin ngài đi chỗ khác đi!”
A!
Tần Hoài Hoài nghe vậy, thì một cỗ lửa giận lập tức vọt tới ngực.
Tư Mã Duệ! Ngươi thật là quá đáng!
Ra khỏi khách sạn, Tần Hoài Hoài lại một lần nữa cảm nhận được quyền lợi đáng sợ, thời gian mới chỉ có một nén nhang, mà bức họa của nàng đã dán đầy các con phố lớn hẻm nhỏ của kinh thành, các khách sạn lớn nhỏ.
Kết quả là, mỗi một chỗ nàng đến, đều sẽ có người ở sau lưng chỉ chỉ chõ chõ nàng, không có một khách sạn nào dám chứa chấp nàng!
“A! ! ! ! ! ! Tư Mã Duệ, cái tên Đại Hỗn Đản này! Tần Hoài Hoài ta cùng ngươi không đội trời chung (thế bất lưỡng lập)!” Tần Hoài Hoài tức giận không dứt, “Được, ngươi làm mùng một, thì ta làm 15! Hãy đợi đấy!”
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi khổ sở, lúc này ngay cả tìm chỗ ngủ cũng thật khó khăn!
“Không sao, trời không tuyệt đường của con người!” Tần Hoài Hoài tin tưởng có thể nghĩ ra được biện pháp.
Còn chưa nói xong, thì một thân ảnh nhỏ nhắn từ phía sau vọt lên, đụng ngã Hạnh Nhi, đoạt đi cái tay nãi trên người cô nàng.
“Tiền của ta! Ăn trộm chết tiệt!” Tần Hoài Hoài phản ứng nhanh chóng, vội nhấc chân đuổi theo.
Hai nhân ảnh ở trong đám người chạy xuyên qua như con thoi, như cá bay chạy vào trong phố lớn hẻm nhỏ, bay lên chạy xuống.
“Tiểu tử chết toi, ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tần Hoài Hoài phát hiện, tiểu tử này chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cuối cùng, nàng bức hắn vào ngõ cụt.
“Ngươi, ngươi, ngươi tiểu tử chết toi!” Tần Hoài Hoài thở hồng hộc, một tay đỡ chân tường, chỉ một ngón tay về phía trước.
Choáng nha, tiểu tử chết toi, thật sự là chạy nhanh quá, thiếu chút nữa làm cho nàng chạy đến tắt thở!
“Dạ, tiểu thư, hình như là vậy.” Hạnh Nhi cũng thấy, “Tiểu thư, hình như bọn họ đang nhìn chúng ta.”
“Chúng ta có cái gì tốt mà nhìn, trên mặt lại không có xăm chữ!”
“Tiểu thư, hình như không có đơn giản như vậy. . . . . .” Hạnh Nhi nói còn chưa hết, thì một gã có bộ dáng chưởng quầy đi tới phía Tần Hoài Hoài họ.
“Vị này chính là Yến Phi Tuyết tiểu thư?” Hắn lễ phép nho nhã hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng của ông ta ngây thơ chân thành, Tần Hoài Hoài gật đầu một cái.
“Hai vị chính là phải ăn cơm hay ở?”
Tần Hoài Hoài gật đầu một lần nữa.
“Thật xin lỗi, tiểu điếm sẽ không cung cấp thức ăn cho cô, mà cô cũng không thể ở nơi này!” Vẫn là khuôn mặt tươi cười như cũ, nhưng nói ra lại làm cho Tần Hoài Hoài muốn phát điên.
“Tại sao!” Hình như nàng không có đắc tội với ông ta!
Chưởng quầy mỉm cười chỉ chỉ phía sau của các nàng.
Nhìn theo hướng ông ta chỉ, có bức họa vẽ một người dán ở cửa ra vào .
Tần Hoài Hoài vọt tới trước bức họa, nhìn kỹ, chính cái gọi là không nhìn không biết, mà vừa nhìn thì giật mình!
Người được vẽ lên, dường như, giống như, đúng vậy. . . . . . chính là nàng!
Ầm. . . . . .
Kinh Lôi phá vỡ bầu trời!
Tay của Tần Hoài Hoài từ từ nắm lại, một cơn tức giận từ đan điền xông thẳng tới ót.
Lửa giận ngút trời của người cầm bức họa từ trên tường kéo xuống, một tay níu lên cổ áo của chưởng quầy, giận dữ hỏi, “Nói! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
“Này, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân, dạ, đúng. . . . . .” Chưởng quầy chưa khi nào gặp qua tiểu thư dã man như vậy, nên nụ cười ngưng lại, khuôn mặt xanh đen cầu khẩn.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, chọn trọng điểm mà nói!” Hôm nay nàng nghe nói nhảm đủ rồi!
“Dạ, là mệnh lệnh của Duệ Vương gia, nói là mỗi khách sạn đều phải dán bức họa của người này lên, ai trái lệnh, cần phải nghiêm trị! Yến tiểu thư, chỗ của bổn điếm hơi nhỏ, không thể nhận nổi đại nhân vật như ngài, vẫn là xin ngài đi chỗ khác đi!”
A!
Tần Hoài Hoài nghe vậy, thì một cỗ lửa giận lập tức vọt tới ngực.
Tư Mã Duệ! Ngươi thật là quá đáng!
Ra khỏi khách sạn, Tần Hoài Hoài lại một lần nữa cảm nhận được quyền lợi đáng sợ, thời gian mới chỉ có một nén nhang, mà bức họa của nàng đã dán đầy các con phố lớn hẻm nhỏ của kinh thành, các khách sạn lớn nhỏ.
Kết quả là, mỗi một chỗ nàng đến, đều sẽ có người ở sau lưng chỉ chỉ chõ chõ nàng, không có một khách sạn nào dám chứa chấp nàng!
“A! ! ! ! ! ! Tư Mã Duệ, cái tên Đại Hỗn Đản này! Tần Hoài Hoài ta cùng ngươi không đội trời chung (thế bất lưỡng lập)!” Tần Hoài Hoài tức giận không dứt, “Được, ngươi làm mùng một, thì ta làm 15! Hãy đợi đấy!”
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi khổ sở, lúc này ngay cả tìm chỗ ngủ cũng thật khó khăn!
“Không sao, trời không tuyệt đường của con người!” Tần Hoài Hoài tin tưởng có thể nghĩ ra được biện pháp.
Còn chưa nói xong, thì một thân ảnh nhỏ nhắn từ phía sau vọt lên, đụng ngã Hạnh Nhi, đoạt đi cái tay nãi trên người cô nàng.
“Tiền của ta! Ăn trộm chết tiệt!” Tần Hoài Hoài phản ứng nhanh chóng, vội nhấc chân đuổi theo.
Hai nhân ảnh ở trong đám người chạy xuyên qua như con thoi, như cá bay chạy vào trong phố lớn hẻm nhỏ, bay lên chạy xuống.
“Tiểu tử chết toi, ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tần Hoài Hoài phát hiện, tiểu tử này chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cuối cùng, nàng bức hắn vào ngõ cụt.
“Ngươi, ngươi, ngươi tiểu tử chết toi!” Tần Hoài Hoài thở hồng hộc, một tay đỡ chân tường, chỉ một ngón tay về phía trước.
Choáng nha, tiểu tử chết toi, thật sự là chạy nhanh quá, thiếu chút nữa làm cho nàng chạy đến tắt thở!
/68
|