“Cô, cô đừng tới đây!” Hắc tiểu tử ở phía trước sau lưng dán chặt vách tường, trong tay còn ôm chặt cái tay nãi hắn trộm được.
“Ngươi đem cái túi kia trả cho ta, ta sẽ không qua!” Tần Hoài Hoài thở hổn hển đủ rồi, đứng thẳng sống lưng.
“Được, cô đừng tới đây, tôi sẽ đưa cho cô!” Hắc tiểu tử sau khi thấy rõ người tới, thì nhãn châu xoay chuyển, đột nhiên không còn sợ như thế nữa.
Tần Hoài Hoài phát hiện, mặc dù gương mặt của cậu ta màu đen, nhưng mà cặp mắt kia cũng sáng ngời dị thường, nhất là mới vừa rồi, cậu ta chuyển động cặp mắt kia thì ánh mắt linh động làm cho mắt người tỏa sáng.
Sáng như thế, khiến tim của Tần Hoài Hoài đập thình thịch hai cái.
Tiểu tử này, chẳng lẽ có âm mưu gì đó!
Khóe miệng nâng lên, Hắc tiểu tử nói, “Tôi ném túi cho cô, cô cần phải nhận cho tốt nhé!”
Đỉnh đầu có một đám mây đen bay tới, Tần Hoài Hoài ngẩng đầu nhìn lại, ngoại trừ cái tay nãi kia bay tới, còn có mấy cục đá bay vụt đến.
Tần Hoài Hoài phi thân lên, tiếp được cái tay nãi, sau đó liên tục lộn mèo hai cái về phía trước, thoát được mấy cục đá bay tới.
Tiểu Hắc tử thừa dịp khoảnh khắc Tần Hoài Hoài tránh né, thì cong người từ bên người nàng chạy trốn.
Tần Hoài Hoài cúi người xuống, nhặt cục đá lên bắn về phía bắp chân của tên tiểu tử đang cướp đường chạy trốn.
Phốc thông. . . . . .
Một thân thể nhỏ liền ngã sấp về phía trước.
“Ai yêu!” Tiểu tử kia bò dậy muốn tiếp tục chạy, lại bi ai phát hiện, bắp chân tê tê, chạy hết nổi rồi, và chỉ vào Tần Hoài Hoài mắng, “Cô thật hèn hạ, cư nhiên ở sau lưng tôi lấy đá đả thương người!”
“Ngươi cũng ném ta!” Tần Hoài Hoài bước ba hai bước đi đến bên cạnh cậu ta, đem một tay của cậu ta quặt ra sau lưng, “Phải nói hèn hạ, hình như là tiểu tử cậu mới đúng!”
“Tôi không có ném ở sau lưng cô!” Cậu ta nghiêng đầu, thấy mình trốn không thoát, thế là cậu ta nhất định buông tha giãy giụa, bắt đầu khẩu chiến với Tần Hoài Hoài .
“Ta ở sau lưng cậu ném cục đá chính là ám tiễn đả thương người, nhưng cậu ở phía trước tôi ném cũng không được!”
Tần Hoài Hoài không biết trong đầu của cậu ta chứa cái thứ Logic quỷ quái gì.
“Ừ!”
Tên tiểu tử lại còn đáp với lời lẽ hợp tình đúng lý.
“Mẹ tôi nói rằng, Nam Tử Hán chân chính là tuyệt đối không lừa gạt ở sau lưng người khác, đó là tiểu nhân gây nên!”
Choáng nha, còn nói lên dạy!
Tần Hoài Hoài vừa tức vừa buồn cười, nhìn cái khuôn mặt đen ngây thơ kia lộ ra thần thái nghiêm túc, nàng đột nhiên có chút ngạc nhiên.
“Những lời này đều là mẹ cậu nói cho cậu?”
“Ừ!” Lại là một tiếng rất kiêu ngạo.
“Chẳng lẽ mẹ cậu không có nói cho cậu biết, trộm đồ của người khác cũng tuyệt đối không phải là Nam Tử Hán gây nên!”
“Mẹ tôi. . . . . . Bà ấy không có cơ hội nói. . . . . .” Trong lúc bất chợt Hắc tiểu tử trở nên trầm mặc, vốn là cặp mắt thần thái lấp lánh nhưng trong nháy mắt lại mờ đi, trên nét mặt lộ ra cực kỳ đau thương.
Tần Hoài Hoài lập tức ý thức được nàng hỏi không đúng lúc, vội vàng đổi lời nói, “Mặc kệ nói thế nào, cậu cũng không nên trộm đồ.”
“Cô, cô sẽ bắt tôi đi gặp quan sao?” Đôi mắt ti hí nháy mắt a nháy mắt.
Nhìn cô ta ăn mặc cũng không tệ lắm, chỉ nói là một tiểu thư nhà giàu, cậu cho rằng trộm đồ của tiểu thư yếu đuối sẽ không quá khó khăn.
Kết quả, không nghĩ tới đối phương lại biết võ công, so Âu Dương tuần bổ còn lợi hại hơn, sớm biết sẽ không trộm đồ của cô ta rồi !
Thật là không nên trông mặt mà bắt hình dong, kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo! Hối hận không kịp a!
“Hối hận rồi sao, tiểu tử, đừng cho rằng ta yếu đuối là dễ bắt nạt, bản tiểu thư cũng không phải là dễ chọc!” Đoán được tâm tư của cậu ta, Tần Hoài Hoài dùng ngón tay chọc chọc đầu của cậu ta và cười nói.
“Sớm biết cô là cọp mẹ, thì tôi thà đi trộm của Duệ Vương gia, cũng không trộm của cô!” Hắc tiểu tử nói thầm nho nhỏ.
“Cậu nói cái gì?” Tần Hoài Hoài nhíu mày, hình như nàng nghe thấy cậu ta nói muốn trộm đồ của con ngựa ‘ chết ’ kia!
“Ngươi đem cái túi kia trả cho ta, ta sẽ không qua!” Tần Hoài Hoài thở hổn hển đủ rồi, đứng thẳng sống lưng.
“Được, cô đừng tới đây, tôi sẽ đưa cho cô!” Hắc tiểu tử sau khi thấy rõ người tới, thì nhãn châu xoay chuyển, đột nhiên không còn sợ như thế nữa.
Tần Hoài Hoài phát hiện, mặc dù gương mặt của cậu ta màu đen, nhưng mà cặp mắt kia cũng sáng ngời dị thường, nhất là mới vừa rồi, cậu ta chuyển động cặp mắt kia thì ánh mắt linh động làm cho mắt người tỏa sáng.
Sáng như thế, khiến tim của Tần Hoài Hoài đập thình thịch hai cái.
Tiểu tử này, chẳng lẽ có âm mưu gì đó!
Khóe miệng nâng lên, Hắc tiểu tử nói, “Tôi ném túi cho cô, cô cần phải nhận cho tốt nhé!”
Đỉnh đầu có một đám mây đen bay tới, Tần Hoài Hoài ngẩng đầu nhìn lại, ngoại trừ cái tay nãi kia bay tới, còn có mấy cục đá bay vụt đến.
Tần Hoài Hoài phi thân lên, tiếp được cái tay nãi, sau đó liên tục lộn mèo hai cái về phía trước, thoát được mấy cục đá bay tới.
Tiểu Hắc tử thừa dịp khoảnh khắc Tần Hoài Hoài tránh né, thì cong người từ bên người nàng chạy trốn.
Tần Hoài Hoài cúi người xuống, nhặt cục đá lên bắn về phía bắp chân của tên tiểu tử đang cướp đường chạy trốn.
Phốc thông. . . . . .
Một thân thể nhỏ liền ngã sấp về phía trước.
“Ai yêu!” Tiểu tử kia bò dậy muốn tiếp tục chạy, lại bi ai phát hiện, bắp chân tê tê, chạy hết nổi rồi, và chỉ vào Tần Hoài Hoài mắng, “Cô thật hèn hạ, cư nhiên ở sau lưng tôi lấy đá đả thương người!”
“Ngươi cũng ném ta!” Tần Hoài Hoài bước ba hai bước đi đến bên cạnh cậu ta, đem một tay của cậu ta quặt ra sau lưng, “Phải nói hèn hạ, hình như là tiểu tử cậu mới đúng!”
“Tôi không có ném ở sau lưng cô!” Cậu ta nghiêng đầu, thấy mình trốn không thoát, thế là cậu ta nhất định buông tha giãy giụa, bắt đầu khẩu chiến với Tần Hoài Hoài .
“Ta ở sau lưng cậu ném cục đá chính là ám tiễn đả thương người, nhưng cậu ở phía trước tôi ném cũng không được!”
Tần Hoài Hoài không biết trong đầu của cậu ta chứa cái thứ Logic quỷ quái gì.
“Ừ!”
Tên tiểu tử lại còn đáp với lời lẽ hợp tình đúng lý.
“Mẹ tôi nói rằng, Nam Tử Hán chân chính là tuyệt đối không lừa gạt ở sau lưng người khác, đó là tiểu nhân gây nên!”
Choáng nha, còn nói lên dạy!
Tần Hoài Hoài vừa tức vừa buồn cười, nhìn cái khuôn mặt đen ngây thơ kia lộ ra thần thái nghiêm túc, nàng đột nhiên có chút ngạc nhiên.
“Những lời này đều là mẹ cậu nói cho cậu?”
“Ừ!” Lại là một tiếng rất kiêu ngạo.
“Chẳng lẽ mẹ cậu không có nói cho cậu biết, trộm đồ của người khác cũng tuyệt đối không phải là Nam Tử Hán gây nên!”
“Mẹ tôi. . . . . . Bà ấy không có cơ hội nói. . . . . .” Trong lúc bất chợt Hắc tiểu tử trở nên trầm mặc, vốn là cặp mắt thần thái lấp lánh nhưng trong nháy mắt lại mờ đi, trên nét mặt lộ ra cực kỳ đau thương.
Tần Hoài Hoài lập tức ý thức được nàng hỏi không đúng lúc, vội vàng đổi lời nói, “Mặc kệ nói thế nào, cậu cũng không nên trộm đồ.”
“Cô, cô sẽ bắt tôi đi gặp quan sao?” Đôi mắt ti hí nháy mắt a nháy mắt.
Nhìn cô ta ăn mặc cũng không tệ lắm, chỉ nói là một tiểu thư nhà giàu, cậu cho rằng trộm đồ của tiểu thư yếu đuối sẽ không quá khó khăn.
Kết quả, không nghĩ tới đối phương lại biết võ công, so Âu Dương tuần bổ còn lợi hại hơn, sớm biết sẽ không trộm đồ của cô ta rồi !
Thật là không nên trông mặt mà bắt hình dong, kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo! Hối hận không kịp a!
“Hối hận rồi sao, tiểu tử, đừng cho rằng ta yếu đuối là dễ bắt nạt, bản tiểu thư cũng không phải là dễ chọc!” Đoán được tâm tư của cậu ta, Tần Hoài Hoài dùng ngón tay chọc chọc đầu của cậu ta và cười nói.
“Sớm biết cô là cọp mẹ, thì tôi thà đi trộm của Duệ Vương gia, cũng không trộm của cô!” Hắc tiểu tử nói thầm nho nhỏ.
“Cậu nói cái gì?” Tần Hoài Hoài nhíu mày, hình như nàng nghe thấy cậu ta nói muốn trộm đồ của con ngựa ‘ chết ’ kia!
/68
|