Còn nữa, tiểu tử kia cũng động lòng đối với đề nghị của nàng, cảm thấy vẫn là ra tay làm ra tiền thì tốt hơn so với đi trộm, huống chi nàng lấy bạc vụn cho tiểu tử kia thì cũng cố ý lộ ra vàng lá ở trong tay nãi, nàng tuyệt đối không nhìn lầm, khi tiểu tử kia thấy vàng lá trong cái tay nãi thì đáy mắt cậu ấy xẹt qua một tia sáng.
Liên Hoàn Kế đều đã đem ra hết, cũng không tin tiểu tử này có thể chạy ra khỏi ‘ năm ngón tay’ của nàng!
“Nhưng mà, tiểu thư. . . . . .”
“Được rồi Hạnh nhi, đừng quan tâm vớ vẩn nữa, tối nay chúng ta đi ăn một bữa ngon, sau đó buổi tối đến khách sạn nghỉ ngơi!”
“Đi chỗ ăn cơm, đi chỗ nghỉ ngơi chứ?” Khách sạn sớm đã xem tiểu thư như ‘ tội phạm truy nã ’ cấp một, còn có khách sạn nào dám chứa chấp họ chứ!
“Hắc hắc, rồi em sẽ biết thôi!” Tần Hoài Hoài cố làm ra vẻ thần bí lắc đầu một cái, lòng tin mười phần nói, “Trước tiên em đi mua y phục đi!”
Một lát sau, Hạnh nhi mua được y phục đàn ông mới.
“Tiểu thư, thật sự chúng ta phải mặc như vậy sao?” Hạnh nhi cúi đầu nhìn qua nhìn lại nam trang trên người, cảm thấy cực kỳ quái dị.
“Ừ, nếu không thì sao chứ, khắp nơi đều dán bức họa của ta, không cải trang giả dạng, thì làm thế nào xâm nhập vào được khách sạn chứ!” Tần Hoài Hoài sửa sang xiêm y lại, sau đó nhìn hướng phía trước, “Kỳ quái, sao tên này đến lúc này còn chưa tới?”
“Sẽ không phải là bị gạt chứ?” Hạnh nhi luôn không tin cái tên tiểu tử đen thui đó.
“Cậu ta dám!” Tần Hoài Hoài giơ quả đấm lên, “Dám thả chim bồ câu với ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta!”
“Này, tôi có không giữ lời hứa như vậy sao!” Vừa dứt lời, thì sau lưng vang lên thanh âm không vui.
Xoay người sang chỗ khác, thấy Hắc Tử đang đứng ở trên đầu tường, vẻ mặt không vui.
“Ở sau lưng người khác nói xấu, là rất ghét đấy!” Hắc Tử nhảy xuống khỏi đầu tường, đi tới phía họ.
Éc. . . . . .
Tiểu tử này, đừng xem cậu ta nhỏ tuổi nhé, khi nói chuyện lại giống như người lớn, lúc bày lên mặt đen dạy dỗ người ta, lại khiến Tần Hoài Hoài không nhịn được mà nhớ lại Bao công mặt đen trong phim truyền hình.
Nhìn dáng dấp, có chút là giống Bao công lúc nhỏ, nếu như ở cái trán của cậu ta dán lên một ‘ mặt trăng ’ thì. . . . . .
Hì hì. . . . . .
Nàng càng nghĩ, lại càng buồn cười, kết quả. . . . . .
“Này, bà chị, chị cười cái gì!”
Tại sao mỗi lần thấy nàng cười, mí mắt của cậu lại luôn nhảy không ngừng, bà chị này không phải lại đang nghĩ đến chuyện cổ quái gì đó để chỉnh người chứ!
“Này, chuyện giao phó cậu làm đã làm xong rồi chứ?” Được rồi, cái kế hoạch chỉnh người này sau này hãy áp dụng, trước xử lý nguy cơ trước mắt đã.
“Ừ.” Tạm thời bỏ qua nụ cười quỷ dị của nàng, cậu thành thật trả lời.
“Nhớ, cho chuột thức ăn, sau đó cho mèo ăn nửa bụng là được.” Ở trên đường đến khách sạn, Tần Hoài Hoài giao phó cậu ấy như vậy.
“Tại sao vậy?” Trong đầu bà chị rốt cuộc trang bị cái gì vậy?
“Ha ha, bởi vì cái dạng này thì mèo mới có thể dùng hết toàn lực mà bắt lấy chuột!” Nàng cười mờ ám.
Éc. . . . . .
Cậu phát hiện, đi càng gần bà chị này, thì càng không hiểu hết chị ta!
Ở dưới sự hướng dẫn của Hắc Tử, Tần Hoài Hoài họ thuận lợi xâm nhập vào một khách sạn.
Sau khi Hắc Tử đi, Hạnh nhi trải giường cho Tần Hoài Hoài xong, thì đi tới bên cạnh bàn rót cho nàng một ly trà.
“Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì ạ?”
“Ừ, tối nay ta đi ra ngoài một chuyến, em ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nàng chuẩn bị ban đêm đi trong thành hỏi thăm tin tức một chút.
“Chỉ một mình cô à?”
“Không có gì, ta chỉ hỏi đường ở vùng gần đây thôi.” Cho nên nàng mới lựa chọn địa phương gần sông đào bảo vệ thành, tính trừng phạt con ngựa chết kia xong, thì đã theo đường thủy đi chỗ khác.
“Hỏi đường?” Hạnh nhi nhíu mày một cái, “Tiểu thư, cô tính rời khỏi kinh thành sao?”
Liên Hoàn Kế đều đã đem ra hết, cũng không tin tiểu tử này có thể chạy ra khỏi ‘ năm ngón tay’ của nàng!
“Nhưng mà, tiểu thư. . . . . .”
“Được rồi Hạnh nhi, đừng quan tâm vớ vẩn nữa, tối nay chúng ta đi ăn một bữa ngon, sau đó buổi tối đến khách sạn nghỉ ngơi!”
“Đi chỗ ăn cơm, đi chỗ nghỉ ngơi chứ?” Khách sạn sớm đã xem tiểu thư như ‘ tội phạm truy nã ’ cấp một, còn có khách sạn nào dám chứa chấp họ chứ!
“Hắc hắc, rồi em sẽ biết thôi!” Tần Hoài Hoài cố làm ra vẻ thần bí lắc đầu một cái, lòng tin mười phần nói, “Trước tiên em đi mua y phục đi!”
Một lát sau, Hạnh nhi mua được y phục đàn ông mới.
“Tiểu thư, thật sự chúng ta phải mặc như vậy sao?” Hạnh nhi cúi đầu nhìn qua nhìn lại nam trang trên người, cảm thấy cực kỳ quái dị.
“Ừ, nếu không thì sao chứ, khắp nơi đều dán bức họa của ta, không cải trang giả dạng, thì làm thế nào xâm nhập vào được khách sạn chứ!” Tần Hoài Hoài sửa sang xiêm y lại, sau đó nhìn hướng phía trước, “Kỳ quái, sao tên này đến lúc này còn chưa tới?”
“Sẽ không phải là bị gạt chứ?” Hạnh nhi luôn không tin cái tên tiểu tử đen thui đó.
“Cậu ta dám!” Tần Hoài Hoài giơ quả đấm lên, “Dám thả chim bồ câu với ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta!”
“Này, tôi có không giữ lời hứa như vậy sao!” Vừa dứt lời, thì sau lưng vang lên thanh âm không vui.
Xoay người sang chỗ khác, thấy Hắc Tử đang đứng ở trên đầu tường, vẻ mặt không vui.
“Ở sau lưng người khác nói xấu, là rất ghét đấy!” Hắc Tử nhảy xuống khỏi đầu tường, đi tới phía họ.
Éc. . . . . .
Tiểu tử này, đừng xem cậu ta nhỏ tuổi nhé, khi nói chuyện lại giống như người lớn, lúc bày lên mặt đen dạy dỗ người ta, lại khiến Tần Hoài Hoài không nhịn được mà nhớ lại Bao công mặt đen trong phim truyền hình.
Nhìn dáng dấp, có chút là giống Bao công lúc nhỏ, nếu như ở cái trán của cậu ta dán lên một ‘ mặt trăng ’ thì. . . . . .
Hì hì. . . . . .
Nàng càng nghĩ, lại càng buồn cười, kết quả. . . . . .
“Này, bà chị, chị cười cái gì!”
Tại sao mỗi lần thấy nàng cười, mí mắt của cậu lại luôn nhảy không ngừng, bà chị này không phải lại đang nghĩ đến chuyện cổ quái gì đó để chỉnh người chứ!
“Này, chuyện giao phó cậu làm đã làm xong rồi chứ?” Được rồi, cái kế hoạch chỉnh người này sau này hãy áp dụng, trước xử lý nguy cơ trước mắt đã.
“Ừ.” Tạm thời bỏ qua nụ cười quỷ dị của nàng, cậu thành thật trả lời.
“Nhớ, cho chuột thức ăn, sau đó cho mèo ăn nửa bụng là được.” Ở trên đường đến khách sạn, Tần Hoài Hoài giao phó cậu ấy như vậy.
“Tại sao vậy?” Trong đầu bà chị rốt cuộc trang bị cái gì vậy?
“Ha ha, bởi vì cái dạng này thì mèo mới có thể dùng hết toàn lực mà bắt lấy chuột!” Nàng cười mờ ám.
Éc. . . . . .
Cậu phát hiện, đi càng gần bà chị này, thì càng không hiểu hết chị ta!
Ở dưới sự hướng dẫn của Hắc Tử, Tần Hoài Hoài họ thuận lợi xâm nhập vào một khách sạn.
Sau khi Hắc Tử đi, Hạnh nhi trải giường cho Tần Hoài Hoài xong, thì đi tới bên cạnh bàn rót cho nàng một ly trà.
“Tiểu thư, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì ạ?”
“Ừ, tối nay ta đi ra ngoài một chuyến, em ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nàng chuẩn bị ban đêm đi trong thành hỏi thăm tin tức một chút.
“Chỉ một mình cô à?”
“Không có gì, ta chỉ hỏi đường ở vùng gần đây thôi.” Cho nên nàng mới lựa chọn địa phương gần sông đào bảo vệ thành, tính trừng phạt con ngựa chết kia xong, thì đã theo đường thủy đi chỗ khác.
“Hỏi đường?” Hạnh nhi nhíu mày một cái, “Tiểu thư, cô tính rời khỏi kinh thành sao?”
/68
|