“Ừ, chờ chúng ta lấy được tiền, thì lập tức rời khỏi kinh thành, đến một chỗ không ai biết sống cuộc sống của chúng ta!”
“Nhưng mà chúng ta phải đi đâu lấy tiền chứ?”
“Lông cừu mọc trên thân cừu, dĩ nhiên là lấy từ Duệ Vương Phủ rồi!”
Dầu gì mình cũng là người thân của tướng quân nhất phẩm, nếu ở hiện đại thì chính là liệt sĩ gia đình quân nhân, nàng cũng không tin, cha của nàng không để lại của hồi môn nào cho nàng.
Cho dù không có, thì nàng cũng muốn lấy phí tổn thất tinh thần từ con ngựa ‘ chết ’ kia!
“A!” Hạnh nhi kêu lên rồi nhảy dựng lên, “Tiểu thư, cô, cô muốn. . . . . .”
“Xuỵt. . . . . .” Tần Hoài Hoài lập tức che miệng của cô nàng ấy lại, “Em muốn người của toàn thế giới đều biết sao!”
“Nhưng mà, nhưng mà tiểu thư, đây chính là Duệ Vương gia nha!” Tiểu thư chắc chắn là điên rồi, lại có ý nghĩ như vậy!
“Tại sao không thể, xem như hắn là Vương gia thì thế nào, ai bảo hắn làm chuyện tuyệt tình như vậy, một con đường sống cũng không cho chúng ta!” Hắn làm mùng một, thì nàng làm 15 vậy!
Trải qua sự kiện ‘ bức họa ’, thì nàng ruốt cuộc cũng đã hiểu, Tư Mã Duệ cố ý không cho nàng tiếp tục cùng ở chỗ này nữa, như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng chán khi nhìn thấy hắn, nếu hai người đều chán ghét như vậy, chi bằng không nhìn thấy là được, nhưng trước khi đi, nàng phải đòi lại một khoản từ hắn!
“Tiểu thư, vậy sau này cô có tính toán gì. . . . . .”
Lúc này đúng là Vương gia có chút quá đáng, tiểu thư cũng bị ông ta bỏ rồi, mà ông ta còn không chịu bỏ qua cho tiểu thư, cũng khó trách tiểu thư lại tức giận như thế.
“Nhưng, con ngựa chết kia dầu gì cũng là một Vương gia, có câu nói dân không đấu với quan, quan không tranh với binh!”
Nàng choáng nha, vừa là Vương gia vừa tướng quân, cũng hoàn toàn khác biệt rồi.
“Chúng ta trộm vật của hắn mà còn không chạy đi, chẳng lẽ chờ hắn tới bắt sao!” Tần Hoài Hoài châm cho mình một ly trà rồi uống.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nơi này là thiên hạ của hắn, nên nàng không đấu lại hắn, ba mươi sáu kế chạy trốn là thượng sách!
Trải qua một đêm điều tra, cuối cùng thì Tần Hoài Hoài cũng nghe được một chút tin tức, mấy ngày nay chỉ có một con thuyền từ kinh thành lên đường, chạy đến hướng Bắc.
Mà chiếc thuyền kia thì nàng cũng rất quen thuộc, chính là ‘ phẩm Hương Các ’ mà Cổ Nguyệt đã mang nàng đi.
“Tiểu thư, cô định tìm Cổ tiểu thư giúp một tay à?” Hạnh nhi hỏi.
“Ừ, mấy ngày nữa ta phải đến ‘Phẩm Hương Các ’ một chuyến.” Tần Hoài Hoài như nghĩ tới cái gì đó rồi gật đầu, xem ra lại phải phiền toái đến đại mỹ nhân kia một lần nữa rồi.
Chỉ là, không biết vì sao, Tần Hoài Hoài luôn mang một loại cảm giác kỳ quái đối với nàng ấy.
Loại cảm giác quái dị đó nói không được, cảm thấy ánh mắt của nàng ấy nhìn mình rất quái lạ, làm cho mình vừa nhìn thấy nàng ấy thì có loại xúc động muốn trốn tránh, nhưng mà vì cái ‘kế hoạch chạy trốn’ này, nàng cũng chỉ có thể bất chấp mà đi tìm nàng ấy.
☆☆☆ vào ban đêm ☆☆☆☆
“Hoài Hoài, Hoài Hoài. . . . . .” Trong giấc mộng, có người ở bên tai kêu tên của mình rất thân thiết.
“Đừng phiền ta!” Tần Hoài Hoài đưa tay quét một vòng ở bên tai, sau đó nàng lật người và tiếp tục ngủ.
Nhưng mà thanh âm ở bên tai không có ngừng lại, thanh âm vòng quanh ở bên tai như ma quái.
“Hoài Hoài, Hoài Hoài. . . . . .”
Đây là cảm giác lần đầu tiên sau khi ngủ của nàng lúc đi tới cái thế giới này, kết quả mới vừa ngủ không bao lâu thì đã có người tới quấy rầy.
Chân mày nhướng lên, cô cực kỳ lười biếng mà mở mắt ra.
Mới vừa mở ra, thì một đôi mắt yêu quái đầy màu sắc ngã vào đáy mắt.
Tần Hoài Hoài vừa đúng lúc chống lại, và sau đó bốn con mắt nhìn thẳng vào mắt nhau vài giây. . . . . .
A! ! ! ! !
Tần Hoài Hoài chợt kêu lên, rồi nàng đứng dậy lui về phía sau mấy dặm, lại phát hiện. . . . . .
A? ! Tại sao, nàng, nàng không phát ra được tiếng nào?
Tại sao!
Kinh hãi rồi sau đó ánh mắt quét qua bốn phía, lần nữa bị kinh sợ, này, nơi này là?
“Nhưng mà chúng ta phải đi đâu lấy tiền chứ?”
“Lông cừu mọc trên thân cừu, dĩ nhiên là lấy từ Duệ Vương Phủ rồi!”
Dầu gì mình cũng là người thân của tướng quân nhất phẩm, nếu ở hiện đại thì chính là liệt sĩ gia đình quân nhân, nàng cũng không tin, cha của nàng không để lại của hồi môn nào cho nàng.
Cho dù không có, thì nàng cũng muốn lấy phí tổn thất tinh thần từ con ngựa ‘ chết ’ kia!
“A!” Hạnh nhi kêu lên rồi nhảy dựng lên, “Tiểu thư, cô, cô muốn. . . . . .”
“Xuỵt. . . . . .” Tần Hoài Hoài lập tức che miệng của cô nàng ấy lại, “Em muốn người của toàn thế giới đều biết sao!”
“Nhưng mà, nhưng mà tiểu thư, đây chính là Duệ Vương gia nha!” Tiểu thư chắc chắn là điên rồi, lại có ý nghĩ như vậy!
“Tại sao không thể, xem như hắn là Vương gia thì thế nào, ai bảo hắn làm chuyện tuyệt tình như vậy, một con đường sống cũng không cho chúng ta!” Hắn làm mùng một, thì nàng làm 15 vậy!
Trải qua sự kiện ‘ bức họa ’, thì nàng ruốt cuộc cũng đã hiểu, Tư Mã Duệ cố ý không cho nàng tiếp tục cùng ở chỗ này nữa, như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng chán khi nhìn thấy hắn, nếu hai người đều chán ghét như vậy, chi bằng không nhìn thấy là được, nhưng trước khi đi, nàng phải đòi lại một khoản từ hắn!
“Tiểu thư, vậy sau này cô có tính toán gì. . . . . .”
Lúc này đúng là Vương gia có chút quá đáng, tiểu thư cũng bị ông ta bỏ rồi, mà ông ta còn không chịu bỏ qua cho tiểu thư, cũng khó trách tiểu thư lại tức giận như thế.
“Nhưng, con ngựa chết kia dầu gì cũng là một Vương gia, có câu nói dân không đấu với quan, quan không tranh với binh!”
Nàng choáng nha, vừa là Vương gia vừa tướng quân, cũng hoàn toàn khác biệt rồi.
“Chúng ta trộm vật của hắn mà còn không chạy đi, chẳng lẽ chờ hắn tới bắt sao!” Tần Hoài Hoài châm cho mình một ly trà rồi uống.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nơi này là thiên hạ của hắn, nên nàng không đấu lại hắn, ba mươi sáu kế chạy trốn là thượng sách!
Trải qua một đêm điều tra, cuối cùng thì Tần Hoài Hoài cũng nghe được một chút tin tức, mấy ngày nay chỉ có một con thuyền từ kinh thành lên đường, chạy đến hướng Bắc.
Mà chiếc thuyền kia thì nàng cũng rất quen thuộc, chính là ‘ phẩm Hương Các ’ mà Cổ Nguyệt đã mang nàng đi.
“Tiểu thư, cô định tìm Cổ tiểu thư giúp một tay à?” Hạnh nhi hỏi.
“Ừ, mấy ngày nữa ta phải đến ‘Phẩm Hương Các ’ một chuyến.” Tần Hoài Hoài như nghĩ tới cái gì đó rồi gật đầu, xem ra lại phải phiền toái đến đại mỹ nhân kia một lần nữa rồi.
Chỉ là, không biết vì sao, Tần Hoài Hoài luôn mang một loại cảm giác kỳ quái đối với nàng ấy.
Loại cảm giác quái dị đó nói không được, cảm thấy ánh mắt của nàng ấy nhìn mình rất quái lạ, làm cho mình vừa nhìn thấy nàng ấy thì có loại xúc động muốn trốn tránh, nhưng mà vì cái ‘kế hoạch chạy trốn’ này, nàng cũng chỉ có thể bất chấp mà đi tìm nàng ấy.
☆☆☆ vào ban đêm ☆☆☆☆
“Hoài Hoài, Hoài Hoài. . . . . .” Trong giấc mộng, có người ở bên tai kêu tên của mình rất thân thiết.
“Đừng phiền ta!” Tần Hoài Hoài đưa tay quét một vòng ở bên tai, sau đó nàng lật người và tiếp tục ngủ.
Nhưng mà thanh âm ở bên tai không có ngừng lại, thanh âm vòng quanh ở bên tai như ma quái.
“Hoài Hoài, Hoài Hoài. . . . . .”
Đây là cảm giác lần đầu tiên sau khi ngủ của nàng lúc đi tới cái thế giới này, kết quả mới vừa ngủ không bao lâu thì đã có người tới quấy rầy.
Chân mày nhướng lên, cô cực kỳ lười biếng mà mở mắt ra.
Mới vừa mở ra, thì một đôi mắt yêu quái đầy màu sắc ngã vào đáy mắt.
Tần Hoài Hoài vừa đúng lúc chống lại, và sau đó bốn con mắt nhìn thẳng vào mắt nhau vài giây. . . . . .
A! ! ! ! !
Tần Hoài Hoài chợt kêu lên, rồi nàng đứng dậy lui về phía sau mấy dặm, lại phát hiện. . . . . .
A? ! Tại sao, nàng, nàng không phát ra được tiếng nào?
Tại sao!
Kinh hãi rồi sau đó ánh mắt quét qua bốn phía, lần nữa bị kinh sợ, này, nơi này là?
/68
|