Bốn phía cỏ xanh rậm rạp, yên tĩnh như ban đêm.
Trên bầu trời tối đen, một vầng trăng tròn treo ở trên cao, ánh trăng kiều diễm ở bên trong, một bộ hồng y diêm dúa lẳng lơ xoay múa ở trong gió đêm, trong hồng y là một dáng người cao ráo, trong tao nhã lộ ra hơi thở yêu ma lạnh lẽo, giữa ánh trăng lấp lánh lộ ra đôi mắt phượng yêu ma, di chuyển tia sáng làm tâm hồn người ta khiếp sợ.
Nhưng mà ánh sáng kia làm người ta quá khiếp sợ, khiến Tần Hoài Hoài có chút kinh hãi, trong đầu có một cảm giác kỳ quái, dường như đang tự nói với mình, không thể đến gần đối diện với con mắt yêu ma ấy.
“Hoài Hoài, Hoài Hoài. . . . . .” Gã ta hé mở đôi môi nhẹ nhàng gọi, tựa như đến từ nơi rất xa, sâu thẳm như vậy, trống rỗng như vậy.
Gã ta là ai?
Tại sao gã ta lại biết tên của nàng?
Rõ ràng là ánh trăng sáng sủa, nhưng mà mặt của gã lại như tránh né ở trong ánh sao tầng mây mỏng, thỉnh thoảng rõ ràng, thỉnh thoảng mơ hồ.
Tần Hoài Hoài đứng lên, bị thanh âm âm u kia hấp dẫn, nàng mở hai chân ra đi tới phía gã ta.
Ngươi là ai?
Vươn tay, muốn vẹt tầng mây ra để nhìn thấy rõ gã, lại phát hiện, cầm ở trong tay chỉ là một mảnh trống rỗng.
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Vừa nghĩ tới, thì một đôi tay từ sau tầng mây đưa ra ngoài, chợt bóp chặt cổ của nàng.
Cần cổ bị siết chặt, nàng không thể hít thở, nhíu mày, vẻ mặt kìm nén đến đỏ bừng, cảm giác nghẹt thở trong nháy mắt như nước thủy triều xông lên đầu!
Trong lòng hoảng sợ, Tần Hoài Hoài nắm lấy đôi tay kia, muốn dùng sức để đẩy ra, nhưng làm thế nào cũng không dùng sức được, không khí trong lồng ngực càng ngày càng tới ít, đầu càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng khó khăn.
Nằm mơ, đây nhất định là đang nằm mơ, Tần Hoài Hoài, mày nhất định phải tỉnh lại, mau tỉnh lại!
Đột nhiên một ý niệm xẹt qua, mau tỉnh lại, Tần Hoài Hoài, mày nhất định phải tỉnh lại, nếu không, mày sẽ chết ở chỗ này!
Hơi thở thật khó khăn. . . . . .
Tần Hoài Hoài lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nghẹt thở, cái loại tuyệt vọng bất lực đó lại bao phủ lấy nàng lần nữa. . . . . .
Chẳng lẽ không phải là đang nằm mơ, chẳng lẽ lại chết một lần nữa. . . . . .
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Cô tỉnh! ! !” Đang lúc nàng cho rằng sẽ nghẹt thở mà chết như vậy, thì thân thể của nàng bị người dùng sức mà lắc lắc.
“Tiểu thư! ! ! ! ! !” Hạnh nhi hoảng sợ nhìn Tần Hoài Hoài nhắm chặt hai mắt ở bên cạnh, hai tay vung lung tung ở giữa không trung, thì cô nàng ấy vội vã nắm lấy tay của nàng, sau đó dụng sức mà đẩy nàng, rồi kêu lên .
“A! ! !” Chợt mở mắt ra.
Rốt cuộc, nàng đã có thể phát ra được âm thanh rồi, cùng với phát ra âm thanh, nàng cũng có thể hít thở bình thường.
“Tiểu thư!” Hạnh nhi thấy nàng mở hai mắt ra, thì người cũng bình tỉnh không ít, ít nhất không hoảng sợ giống như mới vừa rồi, lúc này mới yên tâm.
“Hạnh nhi?” Tần Hoài Hoài nhìn cô nàng ấy, “Ta, ta mới vừa rồi. . . . . .”
“Tiểu thư, cô làm em sợ muốn chết!” Mới vừa rồi cô nàng nhìn thấy đột nhiên tiểu thư vươn tay lên trên không trung quào lung tung, nhưng mà kêu nàng, nàng lại nghe không, đẩy nàng cũng không tỉnh, sắc mặt lại quá kém, giống như bộ dạng bị nghẹt thở vậy.
Nghe xong lời nói của Hạnh nhi, Tần Hoài Hoài kinh sợ xuất ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi đến tột cùng là mộng, hay là. . . . . .
Nàng có chút không rõ, cái loại cảm giác nghẹt thở đó lại rất chân thật, hơn nữa căn cứ vào miêu tả của Hạnh nhi, hình như nàng thật sự là nghẹt thở.
Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mộng có thể biến thành thật sao?
Càng nghĩ càng quái, càng nghĩ càng kinh khủng, Tần Hoài Hoài đột nhiên sợ đến run cả người, nàng kéo áo khoác, và ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn ở ngoài cửa sổ.
Trong mộng trăng cũng rất tròn, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
“Ai!” Nàng thở dài, kể từ lúc đi tới cái thế giới kỳ quái này, thì sau đó nàng gặp xui tới cùng, đầu tiên là bị con ngựa chết kia bỏ rơi, tiếp đó lại bị một tên con trai phúc hắc đùa bỡn một trận, sau đó, lại xảy ra giấc mộng quái lạ cực kỳ kinh khủng.
Chẳng lẽ thật sự sẽ xui xẻo như vậy sao?
Trên bầu trời tối đen, một vầng trăng tròn treo ở trên cao, ánh trăng kiều diễm ở bên trong, một bộ hồng y diêm dúa lẳng lơ xoay múa ở trong gió đêm, trong hồng y là một dáng người cao ráo, trong tao nhã lộ ra hơi thở yêu ma lạnh lẽo, giữa ánh trăng lấp lánh lộ ra đôi mắt phượng yêu ma, di chuyển tia sáng làm tâm hồn người ta khiếp sợ.
Nhưng mà ánh sáng kia làm người ta quá khiếp sợ, khiến Tần Hoài Hoài có chút kinh hãi, trong đầu có một cảm giác kỳ quái, dường như đang tự nói với mình, không thể đến gần đối diện với con mắt yêu ma ấy.
“Hoài Hoài, Hoài Hoài. . . . . .” Gã ta hé mở đôi môi nhẹ nhàng gọi, tựa như đến từ nơi rất xa, sâu thẳm như vậy, trống rỗng như vậy.
Gã ta là ai?
Tại sao gã ta lại biết tên của nàng?
Rõ ràng là ánh trăng sáng sủa, nhưng mà mặt của gã lại như tránh né ở trong ánh sao tầng mây mỏng, thỉnh thoảng rõ ràng, thỉnh thoảng mơ hồ.
Tần Hoài Hoài đứng lên, bị thanh âm âm u kia hấp dẫn, nàng mở hai chân ra đi tới phía gã ta.
Ngươi là ai?
Vươn tay, muốn vẹt tầng mây ra để nhìn thấy rõ gã, lại phát hiện, cầm ở trong tay chỉ là một mảnh trống rỗng.
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Vừa nghĩ tới, thì một đôi tay từ sau tầng mây đưa ra ngoài, chợt bóp chặt cổ của nàng.
Cần cổ bị siết chặt, nàng không thể hít thở, nhíu mày, vẻ mặt kìm nén đến đỏ bừng, cảm giác nghẹt thở trong nháy mắt như nước thủy triều xông lên đầu!
Trong lòng hoảng sợ, Tần Hoài Hoài nắm lấy đôi tay kia, muốn dùng sức để đẩy ra, nhưng làm thế nào cũng không dùng sức được, không khí trong lồng ngực càng ngày càng tới ít, đầu càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng khó khăn.
Nằm mơ, đây nhất định là đang nằm mơ, Tần Hoài Hoài, mày nhất định phải tỉnh lại, mau tỉnh lại!
Đột nhiên một ý niệm xẹt qua, mau tỉnh lại, Tần Hoài Hoài, mày nhất định phải tỉnh lại, nếu không, mày sẽ chết ở chỗ này!
Hơi thở thật khó khăn. . . . . .
Tần Hoài Hoài lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nghẹt thở, cái loại tuyệt vọng bất lực đó lại bao phủ lấy nàng lần nữa. . . . . .
Chẳng lẽ không phải là đang nằm mơ, chẳng lẽ lại chết một lần nữa. . . . . .
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Cô tỉnh! ! !” Đang lúc nàng cho rằng sẽ nghẹt thở mà chết như vậy, thì thân thể của nàng bị người dùng sức mà lắc lắc.
“Tiểu thư! ! ! ! ! !” Hạnh nhi hoảng sợ nhìn Tần Hoài Hoài nhắm chặt hai mắt ở bên cạnh, hai tay vung lung tung ở giữa không trung, thì cô nàng ấy vội vã nắm lấy tay của nàng, sau đó dụng sức mà đẩy nàng, rồi kêu lên .
“A! ! !” Chợt mở mắt ra.
Rốt cuộc, nàng đã có thể phát ra được âm thanh rồi, cùng với phát ra âm thanh, nàng cũng có thể hít thở bình thường.
“Tiểu thư!” Hạnh nhi thấy nàng mở hai mắt ra, thì người cũng bình tỉnh không ít, ít nhất không hoảng sợ giống như mới vừa rồi, lúc này mới yên tâm.
“Hạnh nhi?” Tần Hoài Hoài nhìn cô nàng ấy, “Ta, ta mới vừa rồi. . . . . .”
“Tiểu thư, cô làm em sợ muốn chết!” Mới vừa rồi cô nàng nhìn thấy đột nhiên tiểu thư vươn tay lên trên không trung quào lung tung, nhưng mà kêu nàng, nàng lại nghe không, đẩy nàng cũng không tỉnh, sắc mặt lại quá kém, giống như bộ dạng bị nghẹt thở vậy.
Nghe xong lời nói của Hạnh nhi, Tần Hoài Hoài kinh sợ xuất ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi đến tột cùng là mộng, hay là. . . . . .
Nàng có chút không rõ, cái loại cảm giác nghẹt thở đó lại rất chân thật, hơn nữa căn cứ vào miêu tả của Hạnh nhi, hình như nàng thật sự là nghẹt thở.
Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mộng có thể biến thành thật sao?
Càng nghĩ càng quái, càng nghĩ càng kinh khủng, Tần Hoài Hoài đột nhiên sợ đến run cả người, nàng kéo áo khoác, và ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn ở ngoài cửa sổ.
Trong mộng trăng cũng rất tròn, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
“Ai!” Nàng thở dài, kể từ lúc đi tới cái thế giới kỳ quái này, thì sau đó nàng gặp xui tới cùng, đầu tiên là bị con ngựa chết kia bỏ rơi, tiếp đó lại bị một tên con trai phúc hắc đùa bỡn một trận, sau đó, lại xảy ra giấc mộng quái lạ cực kỳ kinh khủng.
Chẳng lẽ thật sự sẽ xui xẻo như vậy sao?
/68
|