ngày thứ hai
“Cái gì, chị muốn đi Duệ Vương Phủ làm gì?”
Ngày thứ hai, khi Hắc Tử nghe Tần Hoài Hoài nói như vậy thì sửng sốt, “Không phải chị nói là, tôi chỉ cần giúp chị lén vào Vương Phủ thôi, chuyện còn lại thì giao cho chị, sao vào lúc này lại giở quẻ!”
Bà chị này, mỗi ngày một ý nghĩ!
“Xuỵt. . . . . .” Tần Hoài Hoài vội vàng kéo cậu ấy, “Không phải là tôi đang thương lượng với cậu sao!”
“Thương lượng cái gì, không phải chị cũng đã quyết định chủ ý rồi sao!” Hắc Tử nhìn nàng một cái, thật ra thì Tần Hoài Hoài rất dễ bị nhìn thấu, bởi vì tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt!
“Tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong đầy đủ cho hành động ngày hôm sau!” Tần Hoài Hoài rót cho mình một chén trà, “Kiểm tra địa hình, thăm dò đường đi thật tốt, thì ban đêm mới động thủ!”
“Kiểm tra địa hình?” Hắc Tử lại phát hiện một từ mới, trong miệng bà chị này thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một hai từ mới mẻ thú vị.
“Ặc, chính là đi dò xét Duệ Vương Phủ!” Tần Hoài Hoài uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói, “Cậu đã đi nhiều lần, nên đương nhiên đã quen cửa quen nẻo ở nơi đó, tôi chỉ nhìn bản đồ, đây còn không phải là đến lúc nước tới trôn mới nhảy sao, cho nên phải khảo sát địa hình nơi đó cho tốt!”
Hắc Tử im lặng, đang suy nghĩ. . . . . .
“Còn nữa, hành động đêm đó, cậu ở bên ngoài Vương Phủ canh chừng là được, chỉ một mình tôi đi vào thôi, dù sao cũng phải thăm dò tình hình của địch trước, đúng không!” Tần Hoài Hoài phát huy hết sức mạnh miệng lưỡi ba tấc không nát của nàng, tiếp tục thuyết phục.
“Được rồi!” Cuối cùng Hắc Tử cũng bị thuyết phục, dĩ nhiên, Tần Hoài Hoài cũng tăng thêm giá cho cậu ấy.
“Vậy chị tính chừng nào đi Duệ Vương Phủ?” Hắc Tử hỏi.
“Càng nhanh càng tốt!” Tần Hoài Hoài cười cười, “Tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Đến buổi tối.
Tần Hoài Hoài lần nữa bôi cho mình đen thui, sau đó đi theo Hắc Tử xuống khách sạn.
Lại nói, vì có thể thuận lợi xâm nhập vào khách sạn, Tần Hoài Hoài cũng đã hy sinh khá lớn, không chỉ giả trang thành con trai, còn đem mình bôi vô cùng đen, như vậy mới có thể thuận lợi giả mạo thành thân thích của Hắc Tử, và vào ở gian phòng của khách sạn nho nhỏ này.
“Hắc Tử, dẫn thân thích của cậu đi tìm việc làm à!” Ông chủ khách sạn có quen biết với Hắc Tử, nên nhìn thấy cậu ấy dẫn Tần Hoài Hoài xuống, thì cười và hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay đi Duệ Vương Phủ tìm một chút việc vặt!” Hắc Tử cười cười.
“Làm rất tốt, người trẻ tuổi thì nên cố gắng!” Ông chủ có phần thích nói chuyện.
Cửa sau của Duệ Vương Phủ
“Bạch thúc, là con!” Hắc Tử gõ cửa, “Mở cửa ra, là con, Hắc Tử.”
Cửa mở ra vang lên một tiếng kẽo kẹt, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thò đầu ra.
“Là cậu à Hắc Tử, sao trễ như vậy mới đến, tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới.”
“Đâu có, có tiền để kiếm thì cớ sao Hắc Tử con lại không đến chứ?” Hắc Tử cười hắc hắc và nói.
Bạch thúc mở cửa, và cho bọn họ đi vào, “A, vị này là?”
“À, đây là một người bà con xa của con, cũng đến kinh thành kiếm miếng cơm ăn đấy!” Hắc Tử thấy trong mắt Bạch thúc cái phần cảnh giới, thì vội vàng nói tiếp, “Bạch thúc, thúc yên tâm, hắn làm được và cũng rất lanh lợi, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái tới thúc!”
Bạch thúc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tần Hoài Hoài một phen, mặc dù thấy bộ dạng đen đúa của nàng giống như Hắc Tử, nhưng mà cặp mắt linh động kia lại lóe lên tia sáng xảo quyệt, nhìn một cái cũng biết là một người lanh lợi, ngay sau đó mới gật đầu một cái.
“Được rồi, cho hắn cùng vào đi.”
“Bạch thúc, hôm nay vì sao cần nhân công như vậy, Duệ Vương Phủ muốn tu sửa phòng ốc sao?” Hắc Tử thấy người ta lui tới, đều đang khuân đồ.
“Ư, hôm nay Duệ Vương gia đi đón tiểu thư Tư Vũ, xem chừng mấy ngày nữa mới có thể trở lại, tất cả mọi người đang sửa sang lại gian phòng, đem gian phòng ban đầu của vị Vương Phi kia thu lại.”
“Vương Phi?” Hắc Tử giống như nhớ ra cái gì đó, “A, chính là vị Vương Phi mới vừa vào cửa đã bị bỏ!”
“Cái gì, chị muốn đi Duệ Vương Phủ làm gì?”
Ngày thứ hai, khi Hắc Tử nghe Tần Hoài Hoài nói như vậy thì sửng sốt, “Không phải chị nói là, tôi chỉ cần giúp chị lén vào Vương Phủ thôi, chuyện còn lại thì giao cho chị, sao vào lúc này lại giở quẻ!”
Bà chị này, mỗi ngày một ý nghĩ!
“Xuỵt. . . . . .” Tần Hoài Hoài vội vàng kéo cậu ấy, “Không phải là tôi đang thương lượng với cậu sao!”
“Thương lượng cái gì, không phải chị cũng đã quyết định chủ ý rồi sao!” Hắc Tử nhìn nàng một cái, thật ra thì Tần Hoài Hoài rất dễ bị nhìn thấu, bởi vì tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt!
“Tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong đầy đủ cho hành động ngày hôm sau!” Tần Hoài Hoài rót cho mình một chén trà, “Kiểm tra địa hình, thăm dò đường đi thật tốt, thì ban đêm mới động thủ!”
“Kiểm tra địa hình?” Hắc Tử lại phát hiện một từ mới, trong miệng bà chị này thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một hai từ mới mẻ thú vị.
“Ặc, chính là đi dò xét Duệ Vương Phủ!” Tần Hoài Hoài uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói, “Cậu đã đi nhiều lần, nên đương nhiên đã quen cửa quen nẻo ở nơi đó, tôi chỉ nhìn bản đồ, đây còn không phải là đến lúc nước tới trôn mới nhảy sao, cho nên phải khảo sát địa hình nơi đó cho tốt!”
Hắc Tử im lặng, đang suy nghĩ. . . . . .
“Còn nữa, hành động đêm đó, cậu ở bên ngoài Vương Phủ canh chừng là được, chỉ một mình tôi đi vào thôi, dù sao cũng phải thăm dò tình hình của địch trước, đúng không!” Tần Hoài Hoài phát huy hết sức mạnh miệng lưỡi ba tấc không nát của nàng, tiếp tục thuyết phục.
“Được rồi!” Cuối cùng Hắc Tử cũng bị thuyết phục, dĩ nhiên, Tần Hoài Hoài cũng tăng thêm giá cho cậu ấy.
“Vậy chị tính chừng nào đi Duệ Vương Phủ?” Hắc Tử hỏi.
“Càng nhanh càng tốt!” Tần Hoài Hoài cười cười, “Tránh cho đêm dài lắm mộng!”
Đến buổi tối.
Tần Hoài Hoài lần nữa bôi cho mình đen thui, sau đó đi theo Hắc Tử xuống khách sạn.
Lại nói, vì có thể thuận lợi xâm nhập vào khách sạn, Tần Hoài Hoài cũng đã hy sinh khá lớn, không chỉ giả trang thành con trai, còn đem mình bôi vô cùng đen, như vậy mới có thể thuận lợi giả mạo thành thân thích của Hắc Tử, và vào ở gian phòng của khách sạn nho nhỏ này.
“Hắc Tử, dẫn thân thích của cậu đi tìm việc làm à!” Ông chủ khách sạn có quen biết với Hắc Tử, nên nhìn thấy cậu ấy dẫn Tần Hoài Hoài xuống, thì cười và hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay đi Duệ Vương Phủ tìm một chút việc vặt!” Hắc Tử cười cười.
“Làm rất tốt, người trẻ tuổi thì nên cố gắng!” Ông chủ có phần thích nói chuyện.
Cửa sau của Duệ Vương Phủ
“Bạch thúc, là con!” Hắc Tử gõ cửa, “Mở cửa ra, là con, Hắc Tử.”
Cửa mở ra vang lên một tiếng kẽo kẹt, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thò đầu ra.
“Là cậu à Hắc Tử, sao trễ như vậy mới đến, tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới.”
“Đâu có, có tiền để kiếm thì cớ sao Hắc Tử con lại không đến chứ?” Hắc Tử cười hắc hắc và nói.
Bạch thúc mở cửa, và cho bọn họ đi vào, “A, vị này là?”
“À, đây là một người bà con xa của con, cũng đến kinh thành kiếm miếng cơm ăn đấy!” Hắc Tử thấy trong mắt Bạch thúc cái phần cảnh giới, thì vội vàng nói tiếp, “Bạch thúc, thúc yên tâm, hắn làm được và cũng rất lanh lợi, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái tới thúc!”
Bạch thúc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tần Hoài Hoài một phen, mặc dù thấy bộ dạng đen đúa của nàng giống như Hắc Tử, nhưng mà cặp mắt linh động kia lại lóe lên tia sáng xảo quyệt, nhìn một cái cũng biết là một người lanh lợi, ngay sau đó mới gật đầu một cái.
“Được rồi, cho hắn cùng vào đi.”
“Bạch thúc, hôm nay vì sao cần nhân công như vậy, Duệ Vương Phủ muốn tu sửa phòng ốc sao?” Hắc Tử thấy người ta lui tới, đều đang khuân đồ.
“Ư, hôm nay Duệ Vương gia đi đón tiểu thư Tư Vũ, xem chừng mấy ngày nữa mới có thể trở lại, tất cả mọi người đang sửa sang lại gian phòng, đem gian phòng ban đầu của vị Vương Phi kia thu lại.”
“Vương Phi?” Hắc Tử giống như nhớ ra cái gì đó, “A, chính là vị Vương Phi mới vừa vào cửa đã bị bỏ!”
/68
|