“Đúng, chính là do cô ấy mặt dày mày dạn muốn gả cho Vương gia chúng ta, mà Vương gia chúng ta lại yêu tiểu thư Tư Vũ, cho nên Vương gia bỏ cô ấy, rồi lập tức đi đón tiểu thư Tư Vũ về!”
Cái gì!
Tần Hoài Hoài nghe đến đó, một ngọn lửa vô danh vụt chạy tới ót.
A, con ngựa chết kia, chân trước của nàng mới vừa đi, thì đã đi đón người yêu trở về rồi, khó trách vội vã đuổi nàng ra kinh thành, đoán chừng là sợ nàng tới gây chuyện.
Nghĩ đến đây, ở bên trong lòng của Tần Hoài Hoài tựa hồ có chút cảm giác kỳ quái, chua xót chậm rãi di chuyển trong lòng.
“Như vậy thì khi nào Vương gia mới có thể trở về?” Hắc Tử để ý chính là cái này.
“Đoán chừng hai ba ngày sau!”
Kẽo kẹt ————
Tần Hoài Hoài đang nghiến răng, ngựa chết, ngươi chờ đấy, ngươi phải che chở người trong lòng của ngươi thật tốt đi, Duệ Vương Phủ này ta sẽ thay ngươi ‘ sửa chữa ’ một trận, sau đó cầm lại đồ đạc của mình và lập tức rời đi!
Ngăn chận ghen tuông trong lòng, Tần Hoài Hoài thề ở đáy lòng.
“A, thanh âm gì vậy? Tôi hình như nghe được tiếng vang kẽo kẹt, kẽo kẹt!” Bạch thúc nhíu nhíu mày, nhìn khắp nơi.
“A, đoán chừng là lúc khuân đồ kinh động đến chuột, không sao, con mới vừa thấy có con chuột chạy tới phía bên kia rồi!” Hắc Tử lập tức giải thích, sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở Tần Hoài Hoài ở sau lưng vẫn còn đang nghiến răng.
Chuột!
Cái này mà có thể nghĩ đến à, lại so mình với chuột!
Tần Hoài Hoài cũng hung hăng trợn mắt nhìn trở lại, lại chọc Hắc Tử cười khẽ một trận.
Ở dưới sự hướng dẫn của Bạch thúc, Tần Hoài Hoài đi tới ‘ Tư Vũ các’ ở phía nam.
Nơi đó hôm nay đang là một cảnh tượng mới, người ta lui tới mang tất cả vật dụng đi vào bên trong, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân mới vào ở.
Mà gian phòng trước kia mình ở, cũng chính là tân phòng, gấm đỏ tân hôn sớm đã bị người phá hủy, thay cho chữ Hỉ đỏ lớn, cảm giác lành lạnh, còn có ai nhớ lại trước đó cũng có một cuộc hôn lễ cờ trống như thế.
Một vào một ra, một mới một cũ!
Quả nhiên là xác mình cho câu thiên cổ không đổi kia: chỉ nghe người mới cười, ai ngờ người xưa khóc.
A, Tần Hoài Hoài nàng mới không khóc, muốn khóc chính là con ngựa chết kia!
Từ sau khi ra khỏi Duệ Vương Phủ, Tần Hoài Hoài liền tìm một quán trà, phác thảo kế hoạch hành động tối mai thật tốt.
“Tiểu thư, cô nhớ được?” Hạnh nhi thấy bản đồ vẽ tỉ mỉ ở trong tay nàng, bản đồ lại tương đối phức tạp, nên vẻ mặt cứng đờ.
“Ừ, đại khái là nhớ được một chút.”
Tần Hoài Hoài chủ yếu là đang suy nghĩ đến tột cùng ‘ Ngọc Linh Lung ’ ở nơi nào, sau khi loại bỏ vài chỗ, cũng chỉ còn lại có chính phòng của nàng, cùng với thư phòng của con ngựa chết kia.
“Tiểu thư, cái đó. . . . . .”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta hay là đi trước đi.” Hạnh nhi chẳng biết tại sao, vẻ mặt có chút bối rối.
“Làm sao, không phải là mới vừa tới sao?” Tần Hoài Hoài chỉ lo cúi đầu nhìn bản đồ, hoàn toàn bỏ quên nguy cơ sau lưng.
Ở sau lưng nàng cách đó không xa, có một thân ảnh đang hướng đến gần nàng.
Tư Mã Dật mặc trường bào gấm vóc đen tuyền, tơ vàng thêu lên kỳ lân nhảy tường, thắt đai lưng bạch ngọc, tóc đen 3000 được cột chắc với gấm cùng màu, đặt trước ngực trái.
Hắn bước đi nhẹ nhàng, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hai tròng mắt lấp lánh đầy màu sắc. . . . . . Nhẹ lay động quạt giấy, bộ dáng công tử có vẻ nhẹ nhàng như ngọc.
Nhìn cô gái trước mắt đang vùi đầu suy nghĩ, nụ cười trên khóe miệng của hắn càng đậm, lòng bàn chân bước đi lại trong lúc vô tình mà tăng nhanh hơn rất nhiều.
“Tiểu, tiểu thư, cái đó, chúng ta vẫn là đi mau đi!” Hạnh nhi mắt tinh, nên lập tức thấy Tư Mã Dật.
Nàng dĩ nhiên là biết tiểu thư đối với vị Tam vương gia này hận thấu xương, cũng biết, tiểu thư tuyệt đối không muốn gặp lại hắn!
Nếu là gặp lại đoán chừng sẽ là cuộc đại chiến kinh thiên động địa! Trường hợp này cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, dù sao rất kịch liệt là được!
Cái gì!
Tần Hoài Hoài nghe đến đó, một ngọn lửa vô danh vụt chạy tới ót.
A, con ngựa chết kia, chân trước của nàng mới vừa đi, thì đã đi đón người yêu trở về rồi, khó trách vội vã đuổi nàng ra kinh thành, đoán chừng là sợ nàng tới gây chuyện.
Nghĩ đến đây, ở bên trong lòng của Tần Hoài Hoài tựa hồ có chút cảm giác kỳ quái, chua xót chậm rãi di chuyển trong lòng.
“Như vậy thì khi nào Vương gia mới có thể trở về?” Hắc Tử để ý chính là cái này.
“Đoán chừng hai ba ngày sau!”
Kẽo kẹt ————
Tần Hoài Hoài đang nghiến răng, ngựa chết, ngươi chờ đấy, ngươi phải che chở người trong lòng của ngươi thật tốt đi, Duệ Vương Phủ này ta sẽ thay ngươi ‘ sửa chữa ’ một trận, sau đó cầm lại đồ đạc của mình và lập tức rời đi!
Ngăn chận ghen tuông trong lòng, Tần Hoài Hoài thề ở đáy lòng.
“A, thanh âm gì vậy? Tôi hình như nghe được tiếng vang kẽo kẹt, kẽo kẹt!” Bạch thúc nhíu nhíu mày, nhìn khắp nơi.
“A, đoán chừng là lúc khuân đồ kinh động đến chuột, không sao, con mới vừa thấy có con chuột chạy tới phía bên kia rồi!” Hắc Tử lập tức giải thích, sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở Tần Hoài Hoài ở sau lưng vẫn còn đang nghiến răng.
Chuột!
Cái này mà có thể nghĩ đến à, lại so mình với chuột!
Tần Hoài Hoài cũng hung hăng trợn mắt nhìn trở lại, lại chọc Hắc Tử cười khẽ một trận.
Ở dưới sự hướng dẫn của Bạch thúc, Tần Hoài Hoài đi tới ‘ Tư Vũ các’ ở phía nam.
Nơi đó hôm nay đang là một cảnh tượng mới, người ta lui tới mang tất cả vật dụng đi vào bên trong, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân mới vào ở.
Mà gian phòng trước kia mình ở, cũng chính là tân phòng, gấm đỏ tân hôn sớm đã bị người phá hủy, thay cho chữ Hỉ đỏ lớn, cảm giác lành lạnh, còn có ai nhớ lại trước đó cũng có một cuộc hôn lễ cờ trống như thế.
Một vào một ra, một mới một cũ!
Quả nhiên là xác mình cho câu thiên cổ không đổi kia: chỉ nghe người mới cười, ai ngờ người xưa khóc.
A, Tần Hoài Hoài nàng mới không khóc, muốn khóc chính là con ngựa chết kia!
Từ sau khi ra khỏi Duệ Vương Phủ, Tần Hoài Hoài liền tìm một quán trà, phác thảo kế hoạch hành động tối mai thật tốt.
“Tiểu thư, cô nhớ được?” Hạnh nhi thấy bản đồ vẽ tỉ mỉ ở trong tay nàng, bản đồ lại tương đối phức tạp, nên vẻ mặt cứng đờ.
“Ừ, đại khái là nhớ được một chút.”
Tần Hoài Hoài chủ yếu là đang suy nghĩ đến tột cùng ‘ Ngọc Linh Lung ’ ở nơi nào, sau khi loại bỏ vài chỗ, cũng chỉ còn lại có chính phòng của nàng, cùng với thư phòng của con ngựa chết kia.
“Tiểu thư, cái đó. . . . . .”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta hay là đi trước đi.” Hạnh nhi chẳng biết tại sao, vẻ mặt có chút bối rối.
“Làm sao, không phải là mới vừa tới sao?” Tần Hoài Hoài chỉ lo cúi đầu nhìn bản đồ, hoàn toàn bỏ quên nguy cơ sau lưng.
Ở sau lưng nàng cách đó không xa, có một thân ảnh đang hướng đến gần nàng.
Tư Mã Dật mặc trường bào gấm vóc đen tuyền, tơ vàng thêu lên kỳ lân nhảy tường, thắt đai lưng bạch ngọc, tóc đen 3000 được cột chắc với gấm cùng màu, đặt trước ngực trái.
Hắn bước đi nhẹ nhàng, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hai tròng mắt lấp lánh đầy màu sắc. . . . . . Nhẹ lay động quạt giấy, bộ dáng công tử có vẻ nhẹ nhàng như ngọc.
Nhìn cô gái trước mắt đang vùi đầu suy nghĩ, nụ cười trên khóe miệng của hắn càng đậm, lòng bàn chân bước đi lại trong lúc vô tình mà tăng nhanh hơn rất nhiều.
“Tiểu, tiểu thư, cái đó, chúng ta vẫn là đi mau đi!” Hạnh nhi mắt tinh, nên lập tức thấy Tư Mã Dật.
Nàng dĩ nhiên là biết tiểu thư đối với vị Tam vương gia này hận thấu xương, cũng biết, tiểu thư tuyệt đối không muốn gặp lại hắn!
Nếu là gặp lại đoán chừng sẽ là cuộc đại chiến kinh thiên động địa! Trường hợp này cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, dù sao rất kịch liệt là được!
/68
|