Ba gian phòng thượng khách ở tầng thứ hai, mỗi một môn bài được khắc hoa lên, rõ ràng là tiêu đề chữ to màu đỏ bắt mắt, gian thứ nhất đề chính là ‘ doanh lãng ’, gian thứ hai đề chính là ‘ bồng lãng ’, gian thứ ba đề chính là ‘ côn lãng ’, mỗi gian phòng đều truyền ra âm thanh dễ nghe, thật sự là nhân gian khó mà nghe được mấy lần.
“Sao Cổ tiểu thư lại đến nơi này?” Lấy lại tinh thần, thì Tần Hoài Hoài lúc này mới nhớ lại hỏi nguyên nhân nàng ấy xuất hiện ở nơi này.
“Tiểu nữ tử vốn là nghệ nhân ở nơi này.” Cổ Nguyệt cười nhạt, “Không phải là Yến tiểu thư tới nơi này để tìm Duệ Vương gia chứ?”
“Ừ, hắn đang ở chỗ nào?” Tần Hoài Hoài hỏi.
“Vào lúc này hẳn là Vương gia ở bên trong bao sương!”
Cổ Nguyệt nhẹ lay động quạt thơm, thu lại ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt ngó nhìn lên trên.
Ánh mắt của Tần Hoài Hoài cũng theo nàng ấy hướng lên trên, ánh mắt dừng lại ở tầng cao nhất.
Ở nơi này! Rốt cuộc cũng tìm được!
“Đa tạ!” Tần Hoài Hoài lập tức kéo tay Hạnh nhi đi về nơi đó.
“Đứng lại!” Vừa tới cửa thì bị hai người đàn ông vạm vỡ chặn đường.
Ở cửa có hai vị thần đứng, dáng người khôi ngô, khuôn mặt nghiêm túc nói, “Bao sương của Duệ Vương gia, những người không có nhiệm vụ không được vào!”
“Cái gì gọi là những người không có nhiệm vụ!” Tần Hoài Hoài cắn răng nghiến lợi, nàng mới không có rãnh rỗi, nàng muốn hưu phu!
“Cút!” Hai người giận trừng về phía Tần Hoài Hoài, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ đuổi người.
“Ngươi dám!” Tần Hoài Hoài cũng không chịu yếu thế mà đối phó lại bọn họ.
Bọn họ đang ở giữa không khí giằng co thì một giọng dịu dàng truyền đến.
“Sao các cô vẫn còn ở đây, không phải nói biểu diễn tiết mục cho Vương gia sao, sao còn không đi vào!”
Tần Hoài Hoài xoay người nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Cổ Nguyệt đổi một bộ y phục đỏ thắm thêu Bạch Mẫu Đơn, bên hông chỉ buộc lên một cái đai tua màu vàng cực nhỏ, phong tư yểu điệu đi về phía mình, tua vàng dài đang đung đưa, chậm rãi đung đưa theo mỗi một bước đi của nàng ấy.
Ngoạ trừ đẹp đẽ, lại thêm phần tôn nhã, đôi mắt phượng lưu chuyển ngàn vạn ánh huỳnh quang, giống như Ngân Hà di chuyển, đã nhét vào đó hàng trăm ánh sao, thâm thúy, sáng chói.
Ba búi tóc đen tùy ý vén lên, đặt ở trên vai trái, tự nhiên giống như sợi tua đen, sợi mềm bóng loáng, làm tôn lên làn da mềm mại như tuyết của nàng ấy.
Mắt phượng mày liễu, môi trái tim xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn đều khiến cho mọi người không thể bắt bẻ, nhất là môi dưới lại điểm thêm nốt đỏ xinh đẹp, khiến cho nàng ấy càng thêm diêm dúa lẳng lơ, hấp dẫn, quyến rũ.
Đông đông đông đông. . . . . .
Tần Hoài Hoài cảm thấy lòng mình đang theo mỗi một bước chân của nàng ấy, đập mạnh mẽ.
A, vưu vật a, nghiệp chướng a!
Tần Hoài Hoài ngửa mặt lên trời gào thét, tại sao người đẹp như vậy lại là yêu tinh!
“Tiểu thư, khóe miệng của cô có nước miếng.” Hạnh Nhi ở bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.
“A.” Lúc này Tần Hoài Hoài mới lấy lại tinh thần, liên tục cuộn tay áo lên, lúng túng mà lau khóe miệng.
Ùng ục!
Tần Hoài Hoài cũng nghe thấy một tiếng ùng ục giống vậy, chuyển mắt qua nhìn, thấy hai đại thần canh cửa ở bên cạnh cũng đang nhìn mất hồn giống nàng!
“Sao không nói sớm, vào đi!” Hai vị thần giữ cửa lập tức xum xoe mà mở cửa, còn mắt thì thỉnh thoảng nhìn từ trên xuống dưới ở trên người yêu tinh.
Yêu tinh đi tới trước mặt của Tần Hoài Hoài, vươn tay cười khanh khách, rồi vén tay của nàng ấy lên, thản nhiên cười.
Tần Hoài Hoài cảm thấy có một cỗ cảm giác kỳ dị lập tức xuyên chảy toàn thân, giống như là bị điện giật vậy, khiến cho thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Nàng quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt, tại sao, mình lại có cảm giác chạm điện, rõ ràng đối phương là nữ mà?
Quả nhiên là yêu tinh, ngay cả con gái cũng khó thoát khỏi ma trảo của nàng ấy!
Cổ Nguyệt nghiêng mặt sang nhìn nàng, lắc nhẹ vòng eo thon thả nói, “Yến muội muội, chúng ta vào đi!”
“Ặc, à?” Tần Hoài Hoài còn chưa phản ứng kịp, thì thân thể đã bị nàng ấy kéo vào bên trong phòng.
“Sao Cổ tiểu thư lại đến nơi này?” Lấy lại tinh thần, thì Tần Hoài Hoài lúc này mới nhớ lại hỏi nguyên nhân nàng ấy xuất hiện ở nơi này.
“Tiểu nữ tử vốn là nghệ nhân ở nơi này.” Cổ Nguyệt cười nhạt, “Không phải là Yến tiểu thư tới nơi này để tìm Duệ Vương gia chứ?”
“Ừ, hắn đang ở chỗ nào?” Tần Hoài Hoài hỏi.
“Vào lúc này hẳn là Vương gia ở bên trong bao sương!”
Cổ Nguyệt nhẹ lay động quạt thơm, thu lại ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt ngó nhìn lên trên.
Ánh mắt của Tần Hoài Hoài cũng theo nàng ấy hướng lên trên, ánh mắt dừng lại ở tầng cao nhất.
Ở nơi này! Rốt cuộc cũng tìm được!
“Đa tạ!” Tần Hoài Hoài lập tức kéo tay Hạnh nhi đi về nơi đó.
“Đứng lại!” Vừa tới cửa thì bị hai người đàn ông vạm vỡ chặn đường.
Ở cửa có hai vị thần đứng, dáng người khôi ngô, khuôn mặt nghiêm túc nói, “Bao sương của Duệ Vương gia, những người không có nhiệm vụ không được vào!”
“Cái gì gọi là những người không có nhiệm vụ!” Tần Hoài Hoài cắn răng nghiến lợi, nàng mới không có rãnh rỗi, nàng muốn hưu phu!
“Cút!” Hai người giận trừng về phía Tần Hoài Hoài, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ đuổi người.
“Ngươi dám!” Tần Hoài Hoài cũng không chịu yếu thế mà đối phó lại bọn họ.
Bọn họ đang ở giữa không khí giằng co thì một giọng dịu dàng truyền đến.
“Sao các cô vẫn còn ở đây, không phải nói biểu diễn tiết mục cho Vương gia sao, sao còn không đi vào!”
Tần Hoài Hoài xoay người nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Cổ Nguyệt đổi một bộ y phục đỏ thắm thêu Bạch Mẫu Đơn, bên hông chỉ buộc lên một cái đai tua màu vàng cực nhỏ, phong tư yểu điệu đi về phía mình, tua vàng dài đang đung đưa, chậm rãi đung đưa theo mỗi một bước đi của nàng ấy.
Ngoạ trừ đẹp đẽ, lại thêm phần tôn nhã, đôi mắt phượng lưu chuyển ngàn vạn ánh huỳnh quang, giống như Ngân Hà di chuyển, đã nhét vào đó hàng trăm ánh sao, thâm thúy, sáng chói.
Ba búi tóc đen tùy ý vén lên, đặt ở trên vai trái, tự nhiên giống như sợi tua đen, sợi mềm bóng loáng, làm tôn lên làn da mềm mại như tuyết của nàng ấy.
Mắt phượng mày liễu, môi trái tim xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn đều khiến cho mọi người không thể bắt bẻ, nhất là môi dưới lại điểm thêm nốt đỏ xinh đẹp, khiến cho nàng ấy càng thêm diêm dúa lẳng lơ, hấp dẫn, quyến rũ.
Đông đông đông đông. . . . . .
Tần Hoài Hoài cảm thấy lòng mình đang theo mỗi một bước chân của nàng ấy, đập mạnh mẽ.
A, vưu vật a, nghiệp chướng a!
Tần Hoài Hoài ngửa mặt lên trời gào thét, tại sao người đẹp như vậy lại là yêu tinh!
“Tiểu thư, khóe miệng của cô có nước miếng.” Hạnh Nhi ở bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.
“A.” Lúc này Tần Hoài Hoài mới lấy lại tinh thần, liên tục cuộn tay áo lên, lúng túng mà lau khóe miệng.
Ùng ục!
Tần Hoài Hoài cũng nghe thấy một tiếng ùng ục giống vậy, chuyển mắt qua nhìn, thấy hai đại thần canh cửa ở bên cạnh cũng đang nhìn mất hồn giống nàng!
“Sao không nói sớm, vào đi!” Hai vị thần giữ cửa lập tức xum xoe mà mở cửa, còn mắt thì thỉnh thoảng nhìn từ trên xuống dưới ở trên người yêu tinh.
Yêu tinh đi tới trước mặt của Tần Hoài Hoài, vươn tay cười khanh khách, rồi vén tay của nàng ấy lên, thản nhiên cười.
Tần Hoài Hoài cảm thấy có một cỗ cảm giác kỳ dị lập tức xuyên chảy toàn thân, giống như là bị điện giật vậy, khiến cho thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Nàng quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyệt, tại sao, mình lại có cảm giác chạm điện, rõ ràng đối phương là nữ mà?
Quả nhiên là yêu tinh, ngay cả con gái cũng khó thoát khỏi ma trảo của nàng ấy!
Cổ Nguyệt nghiêng mặt sang nhìn nàng, lắc nhẹ vòng eo thon thả nói, “Yến muội muội, chúng ta vào đi!”
“Ặc, à?” Tần Hoài Hoài còn chưa phản ứng kịp, thì thân thể đã bị nàng ấy kéo vào bên trong phòng.
/68
|