Vừa mới vào phòng, thì Tần Hoài Hoài bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn.
Tơ bạc chế thành màn gấm múa theo gió, hai bình hoa kim loại lớn nhiều màu sắc cao ngang người được đặt ở hai bên giường gỗ tử đàn điêu khắc, có một chiếu dài tinh xảo trải ra, ở trên giường bày một cái bàn con nhỏ làm bằng gỗ cây lê, bộ đồ trà viền bạc lục giác tinh xảo đặt ở trên nó.
Trường túc lư hương màu vàng kim được chạm rỗng, tản ra làn khói trắng, sương khói màu trắng tràn ngập toàn bộ trong gian phòng, hương thơm nồng nặc.
Chính giữa cái giường sau màn trúc, có một người đang ngồi, nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Lúc người nhạc công gảy xuống dây đàn thì giống như là có loại chấn động khắc vào sinh mạng, phát ra tiếng nhạc làm người ta như si như say.
Eo nhỏ nhắn mềm dẻo của đám kỹ nữ đang ra sức uốn éo, nhẹ nhàng nhảy múa ở trong màn gấm.
Ánh mắt dời về phía bên trái, thì Tần Hoài Hoài lập tức bị một phong cảnh khác hấp dẫn.
Ở trước song cửa sổ khắc hoa, có một người con trai ưu nhã chống má mà ngồi, cặp mắt an tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trong cảnh tượng xinh đẹp, hắn có vẻ cực kỳ đặc biệt, bộ y phục màu trắng ngà thêu trúc xanh ngấn nước, càng tôn lên tính tình dịu dàng như ngọc.
Một đôi mắt u tĩnh như ánh sao đang lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt mênh mông như hồ nước, dâng lên ánh sáng yếu ớt, mang theo vài phần thâm trầm, mấy phần cơ trí, mấy phần lười biếng.
Lẳng lặng nhìn hắn, lại giống như thấy được hình ảnh yên tĩnh nhất trong ngày mùa đông, mặc cho bên cạnh xôn xao như nước chảy mây trôi, tiếng động ồn ào, hắn vẫn như cũ giữ vững sự yên lặng của mình, nhìn hắn, làm cho tinh thần của người ta an bình.
Oa! Oa! Oa! Mỹ nam, là mỹ nam nha!
Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài hô to vạn tuế, cặp mắt lập tức phát sáng, nhìn vào anh chàng đẹp trai cách đó không xa, lúc nàng nhìn đến mất hồn thì chỗ cổ tay lại truyền đến một cái siết chặt đau đớn, quay đầu nhìn lại, sự hù dọa khiến cả người nàng nổi da gà.
Cổ Nguyệt đang lấy ánh mắt cực kỳ buồn bã nhìn mình, trong hai tròng mắt xinh đẹp liên tục ai oán, giống như cô dâu nhỏ tức giận, đang dùng bàn tay như ngọc nắm chặt ở nơi cổ tay của nàng .
Chẳng biết tại sao, Tần Hoài Hoài vừa nhìn thấy ánh mắt kia, thì cả người bắt đầu có ý vị.
Nàng kéo kéo môi, vội vàng buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hỏi Hạnh nhi, “Ai là Lục vương gia?”
Ngay cả đầu Hạnh Nhi cũng không dám ngẩng lên, chỉ là len lén vén khóe mắt lên, sau đó nhanh chóng duỗi ngón tay ra chỉ về phía trước.
Tần Hoài Hoài men theo hướng cô nàng chỉ mà nhìn, thì một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhảy vào đáy mắt.
Trong lòng nàng cả kinh, khá lắm người con trai lạnh lùng! Ánh sang trong đôi mắt kia di chuyển, làm cho xương cốt của người ta đều toát ra mồ hôi lạnh.
Người con trai mặc trường bào viền vàng đen tuyền, bộ ngực tráng kiện được mở ra một nữa, ba búi tóc đen tựa như thác nước nhẹ nhàng rơi xuống bên vai, ưu nhã mà nằm ngồi ở trên giường.
Trên khuôn mặt tuấn lãng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, một lúm đồng tiền khắc sâu vào, đáy mắt lại di chuyển ánh sáng sắc bén như ngọc lưu ly, nhìn người ca hát trước mắt.
Mẹ nó, xem ra chính là loại người phong lưu!
Tần Hoài Hoài xác định một lúc, lập tức phán định người trước mắt này chính là Lục vương gia.
Tần Hoài Hoài chạy tới hai ba bước tới trước mặt của hắn, từ trong tay áo rút hưu thư ra, ném lên trên mặt của hắn.
Pằng một tiếng thanh thúy mà vang dội, và phong hưu thư kia nằm giữa gương mặt tuấn tú của hắn.
Chỉ một thoáng, gió nổi mây phun, vốn là gian phòng đang cực kỳ náo nhiệt lại trong nháy mắt mà yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh âm cây kim rơi xuống đất cũng nghe được.
“To gan!” Đầu tiên là hắn sửng sốt, lát sau thì vỗ án, trong mắt là cơn thịnh nộ.
Mẹ nó, lại cao hơn mình một cái đầu!
Tơ bạc chế thành màn gấm múa theo gió, hai bình hoa kim loại lớn nhiều màu sắc cao ngang người được đặt ở hai bên giường gỗ tử đàn điêu khắc, có một chiếu dài tinh xảo trải ra, ở trên giường bày một cái bàn con nhỏ làm bằng gỗ cây lê, bộ đồ trà viền bạc lục giác tinh xảo đặt ở trên nó.
Trường túc lư hương màu vàng kim được chạm rỗng, tản ra làn khói trắng, sương khói màu trắng tràn ngập toàn bộ trong gian phòng, hương thơm nồng nặc.
Chính giữa cái giường sau màn trúc, có một người đang ngồi, nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Lúc người nhạc công gảy xuống dây đàn thì giống như là có loại chấn động khắc vào sinh mạng, phát ra tiếng nhạc làm người ta như si như say.
Eo nhỏ nhắn mềm dẻo của đám kỹ nữ đang ra sức uốn éo, nhẹ nhàng nhảy múa ở trong màn gấm.
Ánh mắt dời về phía bên trái, thì Tần Hoài Hoài lập tức bị một phong cảnh khác hấp dẫn.
Ở trước song cửa sổ khắc hoa, có một người con trai ưu nhã chống má mà ngồi, cặp mắt an tĩnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trong cảnh tượng xinh đẹp, hắn có vẻ cực kỳ đặc biệt, bộ y phục màu trắng ngà thêu trúc xanh ngấn nước, càng tôn lên tính tình dịu dàng như ngọc.
Một đôi mắt u tĩnh như ánh sao đang lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt mênh mông như hồ nước, dâng lên ánh sáng yếu ớt, mang theo vài phần thâm trầm, mấy phần cơ trí, mấy phần lười biếng.
Lẳng lặng nhìn hắn, lại giống như thấy được hình ảnh yên tĩnh nhất trong ngày mùa đông, mặc cho bên cạnh xôn xao như nước chảy mây trôi, tiếng động ồn ào, hắn vẫn như cũ giữ vững sự yên lặng của mình, nhìn hắn, làm cho tinh thần của người ta an bình.
Oa! Oa! Oa! Mỹ nam, là mỹ nam nha!
Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài hô to vạn tuế, cặp mắt lập tức phát sáng, nhìn vào anh chàng đẹp trai cách đó không xa, lúc nàng nhìn đến mất hồn thì chỗ cổ tay lại truyền đến một cái siết chặt đau đớn, quay đầu nhìn lại, sự hù dọa khiến cả người nàng nổi da gà.
Cổ Nguyệt đang lấy ánh mắt cực kỳ buồn bã nhìn mình, trong hai tròng mắt xinh đẹp liên tục ai oán, giống như cô dâu nhỏ tức giận, đang dùng bàn tay như ngọc nắm chặt ở nơi cổ tay của nàng .
Chẳng biết tại sao, Tần Hoài Hoài vừa nhìn thấy ánh mắt kia, thì cả người bắt đầu có ý vị.
Nàng kéo kéo môi, vội vàng buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hỏi Hạnh nhi, “Ai là Lục vương gia?”
Ngay cả đầu Hạnh Nhi cũng không dám ngẩng lên, chỉ là len lén vén khóe mắt lên, sau đó nhanh chóng duỗi ngón tay ra chỉ về phía trước.
Tần Hoài Hoài men theo hướng cô nàng chỉ mà nhìn, thì một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhảy vào đáy mắt.
Trong lòng nàng cả kinh, khá lắm người con trai lạnh lùng! Ánh sang trong đôi mắt kia di chuyển, làm cho xương cốt của người ta đều toát ra mồ hôi lạnh.
Người con trai mặc trường bào viền vàng đen tuyền, bộ ngực tráng kiện được mở ra một nữa, ba búi tóc đen tựa như thác nước nhẹ nhàng rơi xuống bên vai, ưu nhã mà nằm ngồi ở trên giường.
Trên khuôn mặt tuấn lãng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, một lúm đồng tiền khắc sâu vào, đáy mắt lại di chuyển ánh sáng sắc bén như ngọc lưu ly, nhìn người ca hát trước mắt.
Mẹ nó, xem ra chính là loại người phong lưu!
Tần Hoài Hoài xác định một lúc, lập tức phán định người trước mắt này chính là Lục vương gia.
Tần Hoài Hoài chạy tới hai ba bước tới trước mặt của hắn, từ trong tay áo rút hưu thư ra, ném lên trên mặt của hắn.
Pằng một tiếng thanh thúy mà vang dội, và phong hưu thư kia nằm giữa gương mặt tuấn tú của hắn.
Chỉ một thoáng, gió nổi mây phun, vốn là gian phòng đang cực kỳ náo nhiệt lại trong nháy mắt mà yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thanh âm cây kim rơi xuống đất cũng nghe được.
“To gan!” Đầu tiên là hắn sửng sốt, lát sau thì vỗ án, trong mắt là cơn thịnh nộ.
Mẹ nó, lại cao hơn mình một cái đầu!
/68
|