Éc. . . . . .
Trán của người nào đó lại đổi mồ hôi nữa!
Lần đầu tiên Tư Mã Dật cảm thấy, tuấn mị của mình cũng là tội!
Hơn nữa ở trong mắt của nàng còn là ‘ tội ác tày trời ’!
Hắn bắt đầu hoài nghi, nha đầu này có phải là người hay không! Tất cả cô gái đều thích đồ gì đó nhưng nàng lại không có chút thích thú nói về vật, dĩ nhiên, ngoại trừ tiền, đoán chừng cái gì cũng không vào được mắt của nàng!
“Ông chú Mãi Đan Lao?” Hắn có già thế sao!
“Là ông chú MacDonald, đó là một tỷ dụ, anh đừng xem thường ông ta nha, mặc dù bộ dáng của ông ấy có chút tức cười, nhưng mà ở quê hương của chúng tôi, lão nhân gia ông ta lại rất nổi tếng, tất cả trẻ con đều thích ổng!” Gương mặt của Tần Hoài Hoài ra vẻ ‘ anh có thể giống như ông ta là một vinh hạnh’.
Khóe miệng lại co giật! Lông mày cũng co giật! Toàn thân đều đang co giật!
Tư Mã Dật lại đóng mắt lại, hít sâu, hít một hơi thật sâu, “Nàng đánh đồng Bổn vương cùng một thằng hề có dáng dấp tức cười, nàng! ! ! !”
“Vương gia, ngài tức giận rồi nhé? Không phải là đã nói sao, lời thật thì khó nghe lợi cho hành vi, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh nha, tôi đây còn không phải là vì tốt cho ngài sao!” Phát hiện sắc mặt của hắn chợt thay đổi, Tần Hoài Hoài lập tức chuyển sang một điểm rất lớn.
“Như vậy, ở trong mắt nàng tôi là loại người nào?” Hắn phát hiện mình thật sự là cắn răng, từ trong kẽ răng mà nặn ra mấy chữ này.
“Ừ, cái này sao. . . . . .” Tần Hoài Hoài nhếch miệng, lặng lẽ tặc tặc cười ở bên trong, “Ngài là muốn nghe lời thật, hay là lời nói giả dối?”
“. . . . . .” Tư Mã Dật hít sâu một hơi, thở ra nữa, rốt cuộc ổn định lại tâm tình và hỏi, “Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có khác nhau!” Tần Hoài Hoài lập tức tỉnh táo tinh thần, nghiêm mặt nói, “Nói lời thật trước, tôi phải xin lệnh bảo vệ trước, tôi không muốn vì một đôi lời nói thẳng mà chết mất mạng!”
Chí hướng cuộc đời này của nàng là kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, trở thành phú bà thứ hai thiên hạ, cũng không muốn trở thành Ngụy Chinh thứ hai.
Cuộc đời của Ngụy Chinh xem ở đây
“Vậy nói dối thì sao?”
“Nói dối à, Vương gia, tôi nói lời khen tặng anh, anh sẽ tặng tôi tòa kim sơn sao?”
“Sẽ không!” Hắn cũng không nghĩ mà lập tức lắc đầu.
“Vậy tôi vẫn là nói thật ra đi!” Chuyện không có chỗ tốt, nàng không làm!
“. . . . . .” Quả nhiên, nàng xem tiền quan trọng hơn mạng sống!
“Anh không có bề ngoài, tên không thích hợp, bên ngoài tô vàng nạm ngọc!” Tần Hoài Hoài đơn giản hào phóng, chậm rãi mà nói ra.
“Nói như vậy, tôi trong mắt nàng cái gì cũng sai …!” Hắn dùng chính là giọng nói khẳng định, tay nắm quạt giấy thật chặt.
“Đừng trợn mắt, tôi nói chính là cái ý này!” Tần Hoài Hoài tiếp tục đưa mắt lại bức họa trong tay, “Khó có được anh còn có tự biết rõ, tôi không phải là sợ bôi nhọ anh, mà là sợ anh bôi nhọ danh tiếng của tôi!”
Lạch cạch ——————
Quạt giấy trong tay bị gãy thành hai nửa.
Nụ cười sửng sốt treo ở giữa khóe miệng của Tư Mã Dật, bên trên cũng không phải, bên dưới cũng không.
Nha đầu này, nàng luôn có thể nói ra lời khiến cho mình không nói được gì!
Nhưng hắn lại luôn không thể phản bác nàng!
Chẳng lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết!
Hạnh nhi ở bên cạnh, nghe Tần Hoài Hoài nói một phen, thì bị dọa choáng.
Lúc nào thì nàng thấy qua tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng như vậy, khi nào đã thấy qua, Tam vương gia kìm nén như thế, bộ dáng có vẻ muốn giận mà không giận nổi, làm sao còn có tuấn mị chi tướng mới vừa rồi.
Tiểu thư thật đúng là có bản lãnh, có thể đem một người bình thường ép điên khùng!
“Nhưng mà. . . . . .” Tần Hoài Hoài chuyển lời nói, “Nhưng, ngài chỉ nhìn bóng lưng mà có thể đoán được là tôi, quả nhiên là hỏa nhãn tinh tinh, cũng vượt qua lão nhân gia Tôn Ngộ Không rồi, so với một con dạ hành thử (con chuột đồng đi đêm) mạnh hơn nhiều!”
“Tôn Ngộ Không? Dạ hành thử?” Có lúc Tư Mã Dật thật sự rất muốn cạy đầu của nàng ra, xem xem trong óc nàng đến tột cùng đựng những thứ gì!
Trán của người nào đó lại đổi mồ hôi nữa!
Lần đầu tiên Tư Mã Dật cảm thấy, tuấn mị của mình cũng là tội!
Hơn nữa ở trong mắt của nàng còn là ‘ tội ác tày trời ’!
Hắn bắt đầu hoài nghi, nha đầu này có phải là người hay không! Tất cả cô gái đều thích đồ gì đó nhưng nàng lại không có chút thích thú nói về vật, dĩ nhiên, ngoại trừ tiền, đoán chừng cái gì cũng không vào được mắt của nàng!
“Ông chú Mãi Đan Lao?” Hắn có già thế sao!
“Là ông chú MacDonald, đó là một tỷ dụ, anh đừng xem thường ông ta nha, mặc dù bộ dáng của ông ấy có chút tức cười, nhưng mà ở quê hương của chúng tôi, lão nhân gia ông ta lại rất nổi tếng, tất cả trẻ con đều thích ổng!” Gương mặt của Tần Hoài Hoài ra vẻ ‘ anh có thể giống như ông ta là một vinh hạnh’.
Khóe miệng lại co giật! Lông mày cũng co giật! Toàn thân đều đang co giật!
Tư Mã Dật lại đóng mắt lại, hít sâu, hít một hơi thật sâu, “Nàng đánh đồng Bổn vương cùng một thằng hề có dáng dấp tức cười, nàng! ! ! !”
“Vương gia, ngài tức giận rồi nhé? Không phải là đã nói sao, lời thật thì khó nghe lợi cho hành vi, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh nha, tôi đây còn không phải là vì tốt cho ngài sao!” Phát hiện sắc mặt của hắn chợt thay đổi, Tần Hoài Hoài lập tức chuyển sang một điểm rất lớn.
“Như vậy, ở trong mắt nàng tôi là loại người nào?” Hắn phát hiện mình thật sự là cắn răng, từ trong kẽ răng mà nặn ra mấy chữ này.
“Ừ, cái này sao. . . . . .” Tần Hoài Hoài nhếch miệng, lặng lẽ tặc tặc cười ở bên trong, “Ngài là muốn nghe lời thật, hay là lời nói giả dối?”
“. . . . . .” Tư Mã Dật hít sâu một hơi, thở ra nữa, rốt cuộc ổn định lại tâm tình và hỏi, “Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có khác nhau!” Tần Hoài Hoài lập tức tỉnh táo tinh thần, nghiêm mặt nói, “Nói lời thật trước, tôi phải xin lệnh bảo vệ trước, tôi không muốn vì một đôi lời nói thẳng mà chết mất mạng!”
Chí hướng cuộc đời này của nàng là kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, trở thành phú bà thứ hai thiên hạ, cũng không muốn trở thành Ngụy Chinh thứ hai.
Cuộc đời của Ngụy Chinh xem ở đây
“Vậy nói dối thì sao?”
“Nói dối à, Vương gia, tôi nói lời khen tặng anh, anh sẽ tặng tôi tòa kim sơn sao?”
“Sẽ không!” Hắn cũng không nghĩ mà lập tức lắc đầu.
“Vậy tôi vẫn là nói thật ra đi!” Chuyện không có chỗ tốt, nàng không làm!
“. . . . . .” Quả nhiên, nàng xem tiền quan trọng hơn mạng sống!
“Anh không có bề ngoài, tên không thích hợp, bên ngoài tô vàng nạm ngọc!” Tần Hoài Hoài đơn giản hào phóng, chậm rãi mà nói ra.
“Nói như vậy, tôi trong mắt nàng cái gì cũng sai …!” Hắn dùng chính là giọng nói khẳng định, tay nắm quạt giấy thật chặt.
“Đừng trợn mắt, tôi nói chính là cái ý này!” Tần Hoài Hoài tiếp tục đưa mắt lại bức họa trong tay, “Khó có được anh còn có tự biết rõ, tôi không phải là sợ bôi nhọ anh, mà là sợ anh bôi nhọ danh tiếng của tôi!”
Lạch cạch ——————
Quạt giấy trong tay bị gãy thành hai nửa.
Nụ cười sửng sốt treo ở giữa khóe miệng của Tư Mã Dật, bên trên cũng không phải, bên dưới cũng không.
Nha đầu này, nàng luôn có thể nói ra lời khiến cho mình không nói được gì!
Nhưng hắn lại luôn không thể phản bác nàng!
Chẳng lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết!
Hạnh nhi ở bên cạnh, nghe Tần Hoài Hoài nói một phen, thì bị dọa choáng.
Lúc nào thì nàng thấy qua tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng như vậy, khi nào đã thấy qua, Tam vương gia kìm nén như thế, bộ dáng có vẻ muốn giận mà không giận nổi, làm sao còn có tuấn mị chi tướng mới vừa rồi.
Tiểu thư thật đúng là có bản lãnh, có thể đem một người bình thường ép điên khùng!
“Nhưng mà. . . . . .” Tần Hoài Hoài chuyển lời nói, “Nhưng, ngài chỉ nhìn bóng lưng mà có thể đoán được là tôi, quả nhiên là hỏa nhãn tinh tinh, cũng vượt qua lão nhân gia Tôn Ngộ Không rồi, so với một con dạ hành thử (con chuột đồng đi đêm) mạnh hơn nhiều!”
“Tôn Ngộ Không? Dạ hành thử?” Có lúc Tư Mã Dật thật sự rất muốn cạy đầu của nàng ra, xem xem trong óc nàng đến tột cùng đựng những thứ gì!
/68
|