“A, đây chính là quê hương động vật rất nổi danh của chúng ta!” Tần Hoài Hoài cười tà ác.
“Động vật? Lại còn rất nổi danh?”
“Chính là một con khỉ thị lực siêu tốt, cùng một con chuột thị lực cực kỳ kém!” Tần Hoài Hoàinhún vai một cái, khẽ cười.
Xoạch ——————
Cây quạt giấy còn sót lại một nửa trong tay hắn cũng gãy luôn. . . . . .
Thật sao! Lúc này hắn ngay cả so sánh với người bình thường cũng kém, lại còn cùng động vật, cùng một cấp bậc với con khỉ, con chuột!
“A, Vương gia, sắc mặt của ngài rất khó coi quá à, có phải thân thể không thoải mái hay không vậy, nếu mà không thoải mái, thì mau đi về đi, nếu lỡ như té xỉu, cô gái yếu đuối như tôi đây sao có thể đảm đương nổi!”
Nên tiến thì tiến, nên lui thì lui, cái này kêu là xem xét thời thế!
Tần Hoài Hoài vừa thấy sắc mặt hắn âm u, lập tức nhanh chóng làm ra phản ứng trước tiên ———— rút lui!
Nói xong, nàng nháy mắt ra dấu với Hạnh nhi, ý bảo Hạnh nhi nhân cơ hội rút lui!
Tần Hoài Hoài còn chưa có động tác, thì một thân ảnh đen đã chắn trước mặt của nàng.
Hơi thở bá đạo đặc biệt của người con trai như nước thủy triều, từ bốn phương tám hướng vây lấy nàng.
Nguy hiểm!
Trong đầu của Tần Hoài Hoài nhanh chóng thoáng qua này một tin tức!
“Thế nào, còn chưa mắng bổn vương xong, liền muốn chạy đi à, trên đời này còn có chuyện tiện nghi như thế sao?” Hai tay của Tư Mã Dật chống tường, vây Tần Hoài Hoài ở trong ngực.
Ai ————
Tần Hoài Hoài thở dài trong lòng, cũng biết, cái con khỉ đại gia này không có giống như con chuột ngốc kia dễ dàng đuổi như vậy!
“Ha ha, Tam vương gia là nhân trung long phượng*, phong thái phi phàm, khoan dung đương nhiên cũng lớn hơn nhiều, tất nhiên là sẽ không chấp nhặt tiểu nữ tử như tôi đây, đúng không!” Tần Hoài Hoài phát hiện bây giờ mình là tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể vờ nhu thuận.
* nhân trung long phượng: rồng phương trong biển người
Ngoài ra, nàng còn phát hiện, võ công của Tư Mã Dật không tầm thường, chính là mới vừa rồi chỉ dùng hai lực là đã dễ dàng bẻ gảy cây quạt, năng lực này khiến cho Tần Hoài Hoài có vài phần kính trọng với hắn.
Không nghĩ tới nhìn thấy hắn giống như phóng đãng ngang ngạnh như thế, lại có võ công tốt như vậy, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường!
“Thế nào, bây giờ mới biết sợ, sớm biết thì đi rồi !” Cặp mắt sắc bén của Tư Mã Dật đương nhiên không bỏ qua một tia kinh hãi nhanh chóng xẹt qua đáy mắt của nàng.
Khóe miệng là lần nữa nhếch lên, hắn rất thích thần thái khôn ngoan của nàng như vậy, điều này làm cho hắn có cảm giác thành tựu.
Trái tim xẹt qua một ý nghĩ kỳ quái, nếu mà nha đầu này cũng có thể thuận theo như vậy, hắn không ngại thay thế Lục đệ mà chăm sóc nàng thật tốt!
“Ha ha, không phải là hôm nay Vương gia vô tình gặp được tiểu nữ tử chứ!” Tần Hoài Hoài nở nụ cười, cặp mắt vừa chuyển một cái, thì đã nhíu mày hỏi.
Đôi mắt của Tư Mã Dật thu lại, trong mắt lộ ra một nụ cười mỉa mái nhìn thấu người, “Thế nào, đánh không lại thì lập tức dời mục tiêu, Yến Phi Tuyết, nàng thật đúng là quá xảo trá đấy!”
“Nói như vậy thì Vương gia ngài là có chuyện tìm tôi hả?”
Tần Hoài Hoài phát hiện trong mắt của hắn chợt lóe lên tán thưởng, lập tức ý thức được cái gì.
“Đầu óc của Tiểu Hồ Ly quả nhiên chuyển rất nhanh nha!” Khóe miệng của Tư Mã Dật nâng lên một đường cong cao, mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, ánh mắt quét qua đôi môi của nàng, có một mê luyến trong nháy mắt.
“Ha ha, Vương gia nói sớm đi, ngài tìm tiểu nữ tử có gì muốn làm?” Tần Hoài Hoài nheo mắt lại, khuôn mặt tươi cười quyến rũ, một đôi mắt lóe lên tia sáng linh hoạt.
Hừ, cũng biết nhà ngươi vô sự không đăng tam bảo điện! [Không có chuyện không đến tìm]
Tư Mã Dật im lặng, chỉ đem thân thể đến gần nàng, gần như đem sức nặng quanh người đặt lên trên người của nàng.
Hơi nóng như gió tập kích tới, vây kín Tần Hoài Hoài, mùi hương cỏ nhàn nhạt quanh quẩn ở dưới mũi, như linh xà chui vào mỗi lỗ chân lông của nàng, thân thể run lên, ánh mắt bối rối, vẻ hoảng hốt xẹt qua đáy mắt.
Choáng nha! Lại tới nữa!
Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như là đang uống rượu, thần trí có chút không tỉnh táo.
Mỗi lần hắn tới gần, thì mình tựa như là say rượu không biết làm sao.
“Động vật? Lại còn rất nổi danh?”
“Chính là một con khỉ thị lực siêu tốt, cùng một con chuột thị lực cực kỳ kém!” Tần Hoài Hoàinhún vai một cái, khẽ cười.
Xoạch ——————
Cây quạt giấy còn sót lại một nửa trong tay hắn cũng gãy luôn. . . . . .
Thật sao! Lúc này hắn ngay cả so sánh với người bình thường cũng kém, lại còn cùng động vật, cùng một cấp bậc với con khỉ, con chuột!
“A, Vương gia, sắc mặt của ngài rất khó coi quá à, có phải thân thể không thoải mái hay không vậy, nếu mà không thoải mái, thì mau đi về đi, nếu lỡ như té xỉu, cô gái yếu đuối như tôi đây sao có thể đảm đương nổi!”
Nên tiến thì tiến, nên lui thì lui, cái này kêu là xem xét thời thế!
Tần Hoài Hoài vừa thấy sắc mặt hắn âm u, lập tức nhanh chóng làm ra phản ứng trước tiên ———— rút lui!
Nói xong, nàng nháy mắt ra dấu với Hạnh nhi, ý bảo Hạnh nhi nhân cơ hội rút lui!
Tần Hoài Hoài còn chưa có động tác, thì một thân ảnh đen đã chắn trước mặt của nàng.
Hơi thở bá đạo đặc biệt của người con trai như nước thủy triều, từ bốn phương tám hướng vây lấy nàng.
Nguy hiểm!
Trong đầu của Tần Hoài Hoài nhanh chóng thoáng qua này một tin tức!
“Thế nào, còn chưa mắng bổn vương xong, liền muốn chạy đi à, trên đời này còn có chuyện tiện nghi như thế sao?” Hai tay của Tư Mã Dật chống tường, vây Tần Hoài Hoài ở trong ngực.
Ai ————
Tần Hoài Hoài thở dài trong lòng, cũng biết, cái con khỉ đại gia này không có giống như con chuột ngốc kia dễ dàng đuổi như vậy!
“Ha ha, Tam vương gia là nhân trung long phượng*, phong thái phi phàm, khoan dung đương nhiên cũng lớn hơn nhiều, tất nhiên là sẽ không chấp nhặt tiểu nữ tử như tôi đây, đúng không!” Tần Hoài Hoài phát hiện bây giờ mình là tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể vờ nhu thuận.
* nhân trung long phượng: rồng phương trong biển người
Ngoài ra, nàng còn phát hiện, võ công của Tư Mã Dật không tầm thường, chính là mới vừa rồi chỉ dùng hai lực là đã dễ dàng bẻ gảy cây quạt, năng lực này khiến cho Tần Hoài Hoài có vài phần kính trọng với hắn.
Không nghĩ tới nhìn thấy hắn giống như phóng đãng ngang ngạnh như thế, lại có võ công tốt như vậy, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường!
“Thế nào, bây giờ mới biết sợ, sớm biết thì đi rồi !” Cặp mắt sắc bén của Tư Mã Dật đương nhiên không bỏ qua một tia kinh hãi nhanh chóng xẹt qua đáy mắt của nàng.
Khóe miệng là lần nữa nhếch lên, hắn rất thích thần thái khôn ngoan của nàng như vậy, điều này làm cho hắn có cảm giác thành tựu.
Trái tim xẹt qua một ý nghĩ kỳ quái, nếu mà nha đầu này cũng có thể thuận theo như vậy, hắn không ngại thay thế Lục đệ mà chăm sóc nàng thật tốt!
“Ha ha, không phải là hôm nay Vương gia vô tình gặp được tiểu nữ tử chứ!” Tần Hoài Hoài nở nụ cười, cặp mắt vừa chuyển một cái, thì đã nhíu mày hỏi.
Đôi mắt của Tư Mã Dật thu lại, trong mắt lộ ra một nụ cười mỉa mái nhìn thấu người, “Thế nào, đánh không lại thì lập tức dời mục tiêu, Yến Phi Tuyết, nàng thật đúng là quá xảo trá đấy!”
“Nói như vậy thì Vương gia ngài là có chuyện tìm tôi hả?”
Tần Hoài Hoài phát hiện trong mắt của hắn chợt lóe lên tán thưởng, lập tức ý thức được cái gì.
“Đầu óc của Tiểu Hồ Ly quả nhiên chuyển rất nhanh nha!” Khóe miệng của Tư Mã Dật nâng lên một đường cong cao, mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, ánh mắt quét qua đôi môi của nàng, có một mê luyến trong nháy mắt.
“Ha ha, Vương gia nói sớm đi, ngài tìm tiểu nữ tử có gì muốn làm?” Tần Hoài Hoài nheo mắt lại, khuôn mặt tươi cười quyến rũ, một đôi mắt lóe lên tia sáng linh hoạt.
Hừ, cũng biết nhà ngươi vô sự không đăng tam bảo điện! [Không có chuyện không đến tìm]
Tư Mã Dật im lặng, chỉ đem thân thể đến gần nàng, gần như đem sức nặng quanh người đặt lên trên người của nàng.
Hơi nóng như gió tập kích tới, vây kín Tần Hoài Hoài, mùi hương cỏ nhàn nhạt quanh quẩn ở dưới mũi, như linh xà chui vào mỗi lỗ chân lông của nàng, thân thể run lên, ánh mắt bối rối, vẻ hoảng hốt xẹt qua đáy mắt.
Choáng nha! Lại tới nữa!
Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như là đang uống rượu, thần trí có chút không tỉnh táo.
Mỗi lần hắn tới gần, thì mình tựa như là say rượu không biết làm sao.
/68
|