“Tam, Tam vương gia có lời gì cứ nói. . . . . . Tôi, không có lãng tai nên nghe được!” Tần Hoài Hoài cưỡng ép giữ vững tinh thần, đôi tay chống ở giữa hai người, “Không cần dựa gần như vậy!”
Ha ha. . . . . .
Đáy mắt của Tư Mã Dật hiện lên ý ranh mãnh, hắn thích đến gần nàng như vậy, như vậy cảm thấy ôm lấy nàng thật tốt!
Nhất là nhìn thấy nàng bởi vì mình đến gần, mà lập tức từ bỏ đi con nhím phòng vệ mà trở thành mèo con ngoan ngoãn, cái loại cảm giác thành tựu đó làm cho hắn rất thỏa mãn!
“Ta đúng là có chuyện tìm nàng, nhưng nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ rồi từ từ nói chuyện, như thế nào?”
Lúc nói chuyện, chóp mũi lại hướng về phía chóp mũi, hơi thở thơm như hoa lan mà mê hoặc giống hơi thở của gió khẽ vuốt qua gương mặt.
Bá ——————
Mặt của Tần Hoài Hoài nhanh chóng đỏ hồng, bên tai càng đỏ rực hơn, trái tim nhảy run lên, nàng vội vã lui về phía sau một bước, lại bị hắn nắm lấy vòng eo.
Khóe miệng của Tư Mã Dật nâng lên, hơi dùng sức, đã dễ dàng đem lấy nàng hướng trong vùng ngực, cả người Tần Hoài Hoài liền bị hắn ôm vào trong lòng ngực cường tráng.
“Buông tay!” Tần Hoài Hoài muốn tránh khỏi ngực của hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.
“Ta dẫn nàng đi đến nơi thích hợp để nói chuyện!” Tư Mã Dật tiến tới bên tai của nàng thấp giọng mà nói ra.
Nói xong cũng không đợi Tần Hoài Hoài trả lời, hắn tựa như cơn gió lớn cuốn lấy nàng mà đi.
Hạnh nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tiểu thư và Vương gia liền biến mất.
Trong gió truyền đến một trận thanh âm âm u.
“Ta dẫn tiểu thư nhà ngươi đi đàm luận, ngươi trở về trước đi!”
Tiếng như người, tới cũng vội vã, mà đi cũng như gió!
Tần Hoài Hoài phát hiện khinh công của hắn rất tốt, lại ôm mình mà có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà phi thân xuống quán trà.
Chỉ một cái nháy mắt, hắn lại ôm lấy mình phi thân ngồi lên lưng ngựa.
Trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt đã được che giấu ở trong bóng đen rực rỡ, đường cong cương nghị mà đẹp mắt kia buộc vòng quanh lồng ngực cường tráng .
Gương mặt dán chặt lồng ngực rộng rãi của hắn, trong lồng ngực đều đều phập phồng truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ.
Thân thể của Tần Hoài Hoài cũng phập phòng đều đều theo, tim đập thình thịch rất nhanh, nàng cảm thấy cả khuôn mặt đều muốn bị thiêu đốt.
Thân thể không hiểu sao mà mềm xuống, chỉ có thể nắm lấy tà áo của hắn thật chặt, mới có thể ngồi vững ở trên lưng ngựa.
“Này. . . . . . anh. . . . . . Muốn dẫn tôi đi đâu!” Nhũn như con chi chi nên ngay cả thanh âm chất vấn cũng bị mất sức lực.
Tại sao một khi hắn tới gần, thì mình mất đi năng lực phòng ngự, lập tức biến thành quả hồng mềm!
Tần Hoài Hoài âm thầm mắng, Tần Hoài Hoài, mày đó nha, cũng thật là không có tiền đồ, không phải chỉ là một tên đẹp trai thôi sao!
Vì sao mỗi lần hắn tới gần, thì mày như là uống rượu, choáng váng đến mức không biết Đông Nam Tây Bắc!
Hung hăng giơ quả đấm lên đánh trán của mình một cái!
“Ai nha!” Đau quá!
“Nàng đang làm gì!” Nha đầu này, sao lại đánh đầu của mình!
“Tôi, tôi đang hỏi anh mà, anh muốn mang tôi đi đâu!” Nàng ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn chằm chằm vào Tư Mã Dật và hỏi.
Chống lại hai tròng mắt sâu thẳm kia thì Tần Hoài Hoài cảm giác giống như là mình ngã vào một cái động đen không đáy, đáy động sâu thẳm, giống như là động đen mở ra lực hút, nhìn lâu mấy lần, thì muốn hút linh hồn của nàng vào.
Một khắc kia, nàng có một mê mang trong nháy mắt, nhưng đau đớn từ cái trán truyền tới khiến cho mình lập tức tỉnh táo lại, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn là đánh một cái, nên mới không có choáng váng như vậy!
Nhưng người này thật đúng là bá đạo, mạnh mẽ mang mình đi, mà ngay cả lời giải thích cũng không có!
“Nơi này không thích hợp nói chuyện, ta dẫn nàng đi một nơi thích hợp để nói chuyện!” Hắn nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, cười nói mập mờ.
Két?
Nói chuyện còn phải chọn địa điểm, có phải cái đầu này là bị nàng chọc tức nên hồ đồ chứ!
Ha ha. . . . . .
Đáy mắt của Tư Mã Dật hiện lên ý ranh mãnh, hắn thích đến gần nàng như vậy, như vậy cảm thấy ôm lấy nàng thật tốt!
Nhất là nhìn thấy nàng bởi vì mình đến gần, mà lập tức từ bỏ đi con nhím phòng vệ mà trở thành mèo con ngoan ngoãn, cái loại cảm giác thành tựu đó làm cho hắn rất thỏa mãn!
“Ta đúng là có chuyện tìm nàng, nhưng nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ rồi từ từ nói chuyện, như thế nào?”
Lúc nói chuyện, chóp mũi lại hướng về phía chóp mũi, hơi thở thơm như hoa lan mà mê hoặc giống hơi thở của gió khẽ vuốt qua gương mặt.
Bá ——————
Mặt của Tần Hoài Hoài nhanh chóng đỏ hồng, bên tai càng đỏ rực hơn, trái tim nhảy run lên, nàng vội vã lui về phía sau một bước, lại bị hắn nắm lấy vòng eo.
Khóe miệng của Tư Mã Dật nâng lên, hơi dùng sức, đã dễ dàng đem lấy nàng hướng trong vùng ngực, cả người Tần Hoài Hoài liền bị hắn ôm vào trong lòng ngực cường tráng.
“Buông tay!” Tần Hoài Hoài muốn tránh khỏi ngực của hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.
“Ta dẫn nàng đi đến nơi thích hợp để nói chuyện!” Tư Mã Dật tiến tới bên tai của nàng thấp giọng mà nói ra.
Nói xong cũng không đợi Tần Hoài Hoài trả lời, hắn tựa như cơn gió lớn cuốn lấy nàng mà đi.
Hạnh nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tiểu thư và Vương gia liền biến mất.
Trong gió truyền đến một trận thanh âm âm u.
“Ta dẫn tiểu thư nhà ngươi đi đàm luận, ngươi trở về trước đi!”
Tiếng như người, tới cũng vội vã, mà đi cũng như gió!
Tần Hoài Hoài phát hiện khinh công của hắn rất tốt, lại ôm mình mà có thể mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà phi thân xuống quán trà.
Chỉ một cái nháy mắt, hắn lại ôm lấy mình phi thân ngồi lên lưng ngựa.
Trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt đã được che giấu ở trong bóng đen rực rỡ, đường cong cương nghị mà đẹp mắt kia buộc vòng quanh lồng ngực cường tráng .
Gương mặt dán chặt lồng ngực rộng rãi của hắn, trong lồng ngực đều đều phập phồng truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ.
Thân thể của Tần Hoài Hoài cũng phập phòng đều đều theo, tim đập thình thịch rất nhanh, nàng cảm thấy cả khuôn mặt đều muốn bị thiêu đốt.
Thân thể không hiểu sao mà mềm xuống, chỉ có thể nắm lấy tà áo của hắn thật chặt, mới có thể ngồi vững ở trên lưng ngựa.
“Này. . . . . . anh. . . . . . Muốn dẫn tôi đi đâu!” Nhũn như con chi chi nên ngay cả thanh âm chất vấn cũng bị mất sức lực.
Tại sao một khi hắn tới gần, thì mình mất đi năng lực phòng ngự, lập tức biến thành quả hồng mềm!
Tần Hoài Hoài âm thầm mắng, Tần Hoài Hoài, mày đó nha, cũng thật là không có tiền đồ, không phải chỉ là một tên đẹp trai thôi sao!
Vì sao mỗi lần hắn tới gần, thì mày như là uống rượu, choáng váng đến mức không biết Đông Nam Tây Bắc!
Hung hăng giơ quả đấm lên đánh trán của mình một cái!
“Ai nha!” Đau quá!
“Nàng đang làm gì!” Nha đầu này, sao lại đánh đầu của mình!
“Tôi, tôi đang hỏi anh mà, anh muốn mang tôi đi đâu!” Nàng ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn chằm chằm vào Tư Mã Dật và hỏi.
Chống lại hai tròng mắt sâu thẳm kia thì Tần Hoài Hoài cảm giác giống như là mình ngã vào một cái động đen không đáy, đáy động sâu thẳm, giống như là động đen mở ra lực hút, nhìn lâu mấy lần, thì muốn hút linh hồn của nàng vào.
Một khắc kia, nàng có một mê mang trong nháy mắt, nhưng đau đớn từ cái trán truyền tới khiến cho mình lập tức tỉnh táo lại, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn là đánh một cái, nên mới không có choáng váng như vậy!
Nhưng người này thật đúng là bá đạo, mạnh mẽ mang mình đi, mà ngay cả lời giải thích cũng không có!
“Nơi này không thích hợp nói chuyện, ta dẫn nàng đi một nơi thích hợp để nói chuyện!” Hắn nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, cười nói mập mờ.
Két?
Nói chuyện còn phải chọn địa điểm, có phải cái đầu này là bị nàng chọc tức nên hồ đồ chứ!
/68
|