Trước kia nàng mảnh mai như vậy, như hoa lê run lẩy bẩy trong gió, làm cho người ta thương tiếc, nhưng hôm nay nàng lại giống như đã thay đổi thành người khác, quật cường, giảo hoạt, còn mang theo chút thông minh, như cây hoa hồng kiêu ngạo có gai.
Tất cả đều là tính tình chưa từng có trước kia của Yến Phi Tuyết, vì sao, một người có thể ở trong một đêm, thay đổi tính tình đến như thế, đến tột cùng là cái gì đã thay đổi nàng?
Lại nói hắn chưa từng nhìn thấu nàng, trước kia nàng đều là ngụy trang, bộ dáng như vậy mới là bộ mặt thực sự của nàng!
“Lục đệ, đệ bình tỉnh một chút!” Tư Mã Dật ngăn hắn ta lại, “Huynh tin tưởng không phải là Phi Tuyết làm, nơi này chắc chắn có hiểu lầm!”
“Có hiểu lầm hay không, trong lòng nàng ta rõ ràng nhất!” Mắt Tư Mã Duệ nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Hoài, hướng về phía Tư Mã Dật nói, “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, nàng ta còn có thể nguỵ biện như thế nào!”
“Nhân chứng vật chứng?” Tư Mã Dật nghi ngờ nhìn bức tranh trên đất một chút, lại nhìn Tư Mã Duệ, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tam vương gia, cho tiểu nhân bẩm báo tỉ mỉ. . . . . .” Quản gia vẫn đứng ở sau lưng Tư Mã Duệ, hướng Tư Mã Dật thật sâu khom người chào, nhỏ giọng mà nói ra.
“Ngươi? !” Tư Mã Dật lạnh lùng nhếch mày, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng sắc bén, ngay sau đó lại khôi phục lười biếng bất cần đời.
“Chính là, những thứ này đều là đêm qua tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, Yến Phi Tuyết từ cửa sau lén lút đi vào Vương Phủ, phóng hỏa đốt thư phòng của Vương gia, từ ghen tỵ, nàng ta còn muốn huỷ bức tranh chỗ của Vương gia thành bộ dáng như vậy. . . . . .”
Vừa nói gã vừa cung kính nhận lấy bức vẽ từ trong tay Tư Mã Duệ, mở ra đưa cho Tư Mã Dật nhìn.
Khi ánh mắt của Tư Mã Dật quét đến trên mặt cô gái có mấy vết cắt hung ác kia thì đáy mắt hắn thoáng qua một tia khinh thường.
“Hừ, nói như vậy, những thứ này đều là do ngươi sở kiến sở văn rồi!” Tư Mã Dật lạnh lùng mà liếc nhìn quản gia, ngữ khí lạnh như băng mà ngay cả Tư Mã Duệ cũng hơi có chút giật mình, quay đầu nhìn hắn một chút.
“Tam ca, huynh. . . . . .”
“Hừ, Lục đệ, đây chính là nhân chứng vật chứng đệ nói?” Tư Mã Dật buồn cười chỉ chỉ quản gia cùng bức tranh trong tay gã, trong mắt là khinh thường, “Nếu mà nói thế, vậy không phải cũng trò đùa quá đáng sao, chỉ dựa vào lời nói của tên này mà kết luận là Phi Tuyết làm, không chỉ có độc đoán quá đáng, hơn nữa cũng không công bằng!”
“Nhưng mà, Dật Vương gia, điều này xác thực đều là tận mắt tiểu nhân nhìn thấy, tiểu nhân dám đối với trời phát thề, lời nói của tiểu nhân đều là thật, tuyệt đối không nói lời dối gạt, nếu có nửa câu nói láo, bị thiên lôi đánh!” Quản gia nói xong còn giơ tay lên, tỏ vẻ thành tâm.
Tư Mã Dật không có trả lời, chẳng qua là lạnh lùng nhìn.
Quản gia bị ánh mắt lạnh lùng kia của hắn nhìn đến thì kinh hồn táng đảm, vội vàng cúi đầu, ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời nữa.
“Lục đệ, huynh chỉ hỏi đệ một câu, đệ muốn xử trí như thế nào?” Tư Mã Dật nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tư Mã Duệ.
“Nếu chuyện đã xảy ra, nhiều lời cũng vô ích, hôm nay Bổn vương chỉ là muốn một câu nói của nàng ta, một câu nói xin lỗi thành tâm!” Tư Mã Duệ nhìn về phía Tần Hoài Hoài, nói, “Chỉ cần nàng thành tâm nói xin lỗi với Bổn vương, chuyện cũ Bổn vương sẽ bỏ qua!”
Tần Hoài Hoài hung hăng trừng mắt liếc hắn ta một cái, ngươi nha, tát ta một cái, hiện tại ngược lại giả bộ làm người tốt!
Này xác thật là kiểu đánh một cái tát, lại cho ăn viên đường!
Thấy Tần Hoài Hoài không có động tĩnh, Tư Mã Duệ hết sức tức giận, hắn đã cho nàng cơ hội, là chính nàng không quý trọng, vậy cũng đừng trách hắn giải quyết công bằng!
“Hừ, ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy bản vương cũng đành giao ngươi cho Lục Phiến Môn, để cho bọn họ dạy cho ngươi biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ!” Tư Mã Duệ cầm cuộn tranh lên, hất vạt dài, cất bước chuẩn bị rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, một cơn gió lạnh mang theo thanh âm thanh tao.
Tất cả đều là tính tình chưa từng có trước kia của Yến Phi Tuyết, vì sao, một người có thể ở trong một đêm, thay đổi tính tình đến như thế, đến tột cùng là cái gì đã thay đổi nàng?
Lại nói hắn chưa từng nhìn thấu nàng, trước kia nàng đều là ngụy trang, bộ dáng như vậy mới là bộ mặt thực sự của nàng!
“Lục đệ, đệ bình tỉnh một chút!” Tư Mã Dật ngăn hắn ta lại, “Huynh tin tưởng không phải là Phi Tuyết làm, nơi này chắc chắn có hiểu lầm!”
“Có hiểu lầm hay không, trong lòng nàng ta rõ ràng nhất!” Mắt Tư Mã Duệ nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Hoài, hướng về phía Tư Mã Dật nói, “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, nàng ta còn có thể nguỵ biện như thế nào!”
“Nhân chứng vật chứng?” Tư Mã Dật nghi ngờ nhìn bức tranh trên đất một chút, lại nhìn Tư Mã Duệ, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tam vương gia, cho tiểu nhân bẩm báo tỉ mỉ. . . . . .” Quản gia vẫn đứng ở sau lưng Tư Mã Duệ, hướng Tư Mã Dật thật sâu khom người chào, nhỏ giọng mà nói ra.
“Ngươi? !” Tư Mã Dật lạnh lùng nhếch mày, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng sắc bén, ngay sau đó lại khôi phục lười biếng bất cần đời.
“Chính là, những thứ này đều là đêm qua tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, Yến Phi Tuyết từ cửa sau lén lút đi vào Vương Phủ, phóng hỏa đốt thư phòng của Vương gia, từ ghen tỵ, nàng ta còn muốn huỷ bức tranh chỗ của Vương gia thành bộ dáng như vậy. . . . . .”
Vừa nói gã vừa cung kính nhận lấy bức vẽ từ trong tay Tư Mã Duệ, mở ra đưa cho Tư Mã Dật nhìn.
Khi ánh mắt của Tư Mã Dật quét đến trên mặt cô gái có mấy vết cắt hung ác kia thì đáy mắt hắn thoáng qua một tia khinh thường.
“Hừ, nói như vậy, những thứ này đều là do ngươi sở kiến sở văn rồi!” Tư Mã Dật lạnh lùng mà liếc nhìn quản gia, ngữ khí lạnh như băng mà ngay cả Tư Mã Duệ cũng hơi có chút giật mình, quay đầu nhìn hắn một chút.
“Tam ca, huynh. . . . . .”
“Hừ, Lục đệ, đây chính là nhân chứng vật chứng đệ nói?” Tư Mã Dật buồn cười chỉ chỉ quản gia cùng bức tranh trong tay gã, trong mắt là khinh thường, “Nếu mà nói thế, vậy không phải cũng trò đùa quá đáng sao, chỉ dựa vào lời nói của tên này mà kết luận là Phi Tuyết làm, không chỉ có độc đoán quá đáng, hơn nữa cũng không công bằng!”
“Nhưng mà, Dật Vương gia, điều này xác thực đều là tận mắt tiểu nhân nhìn thấy, tiểu nhân dám đối với trời phát thề, lời nói của tiểu nhân đều là thật, tuyệt đối không nói lời dối gạt, nếu có nửa câu nói láo, bị thiên lôi đánh!” Quản gia nói xong còn giơ tay lên, tỏ vẻ thành tâm.
Tư Mã Dật không có trả lời, chẳng qua là lạnh lùng nhìn.
Quản gia bị ánh mắt lạnh lùng kia của hắn nhìn đến thì kinh hồn táng đảm, vội vàng cúi đầu, ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời nữa.
“Lục đệ, huynh chỉ hỏi đệ một câu, đệ muốn xử trí như thế nào?” Tư Mã Dật nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tư Mã Duệ.
“Nếu chuyện đã xảy ra, nhiều lời cũng vô ích, hôm nay Bổn vương chỉ là muốn một câu nói của nàng ta, một câu nói xin lỗi thành tâm!” Tư Mã Duệ nhìn về phía Tần Hoài Hoài, nói, “Chỉ cần nàng thành tâm nói xin lỗi với Bổn vương, chuyện cũ Bổn vương sẽ bỏ qua!”
Tần Hoài Hoài hung hăng trừng mắt liếc hắn ta một cái, ngươi nha, tát ta một cái, hiện tại ngược lại giả bộ làm người tốt!
Này xác thật là kiểu đánh một cái tát, lại cho ăn viên đường!
Thấy Tần Hoài Hoài không có động tĩnh, Tư Mã Duệ hết sức tức giận, hắn đã cho nàng cơ hội, là chính nàng không quý trọng, vậy cũng đừng trách hắn giải quyết công bằng!
“Hừ, ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy bản vương cũng đành giao ngươi cho Lục Phiến Môn, để cho bọn họ dạy cho ngươi biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ!” Tư Mã Duệ cầm cuộn tranh lên, hất vạt dài, cất bước chuẩn bị rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, một cơn gió lạnh mang theo thanh âm thanh tao.
/68
|