A
Tần Hoài Hoài ngây ngẩn cả người một lúc, chuyển con mắt nhìn, hông của Tư Mã Duệ đang buộc một món đồ, thoáng qua một cái, lại làm mắt của nàng kinh ngạc.
Đó là Ngọc Linh Lung!
Không sai, treo giữa eo người kia chính là ‘ Ngọc Linh Lung ’ nàng trăm cay nghìn đắng muốn tìm!
Nha nha, có lầm hay không a!
Nàng tìm nửa ngày, thì ra là ở chỗ người này, giờ phút này Tần Hoài Hoài cảm giác là khóc không ra nước mắt, đây là nàng không nguyện ý nhất thấy.
Nàng và Tư Mã Duệ không còn lời nào để nói, thà để mình tự đi tìm, cũng không muốn cầu xin hắn, cho nên mới có hiểu lầm cùng phiền toái hôm nay.
Hắn cùng với nàng giống như là băng và lửa, luôn là không thể cùng tồn tại, lúc trước chính là băng hỏa không tha, hôm nay lại thêm vào hắn không quan tâm đúng sai mà đánh mình một cái tát, nghiệt của nàng và người này coi như là kết thúc!
Nhưng hôm nay. . . . . .
“Chờ một chút!” Tần Hoài Hoài gọi hắn lại.
Tư Mã Duệ dừng bước, nghiêng mặt qua, chờ đợi lời của nàng.
Tần Hoài Hoài đi đến trước mặt hắn, kiêu ngạo nâng cằm lên, cố gắng đem tầm mắt ngang hàng với hắn, nguyên tắc của nàng, thua cái gì cũng không thể thua khí thế!
“Thế nào, nghĩ thông suốt?” Tư Mã Duệ nhàn nhạt hỏi.
“Ta không cần suy nghĩ cũng hiểu rõ vô cùng!” Tần Hoài Hoài nhếch miệng, cũng cười lạnh, “Không giống ngươi, che mắt điếc tai, chuyên quyền độc đoán, bảo thủ!”
“Đây chính là lời xin lỗi của ngươi!”
“Sai, ta chưa từng nghĩ tới muốn xin lỗi cái gì, bởi vì ta căn bản không làm, ta sẽ không vì chuyện mình không làm mà nhận lỗi với ngươi!”
“Ngươi. . . . . .”
“Ta nói rồi, từ lúc bắt đầu ngươi đánh ta một cái tát kia, Yến Phi Tuyết ta liền không còn bất kỳ quan hệ gì với ngươi, cho nên, làm phiền ngươi đem đồ vật thuộc về ta mà trả cho ta!” Tần Hoài Hoài nói xong vươn tay, chỉ chỉ ‘ Ngọc Linh Lung ’ bên hông hắn.
Tư Mã Duệ cúi đầu nhìn nhìn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn nàng, “Ngươi muốn cái này?”
“Đúng, đây là đồ của ta, hôm nay chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ, ta nghĩ Vương gia cũng nên vật quy nguyên chủ đi!”
Tư Mã Duệ không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.
“Này, ngươi thật sự điếc sao, ta nói đưa Ngọc Linh Lung này lại cho ta!” Tần Hoài Hoài không thích loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này của hắn, tựa hồ muốn ~ đẩy mặt nạ của nàng ra, nhìn xem gì đó!
Ngoài ra, cái loại ánh mắt này làm cho nàng nhớ lại một tên đàn ông đáng ghét và hơi ngốc!
“Được, ta trả nó cho ngươi!” Tư Mã Duệ cởi xuống Ngọc Linh Lung đeo bên hông, “Nhưng. . . . . .”
“Nhưng cái gì, ngươi có thể đem lời đều nói hết một lần hay không!” Tần Hoài Hoài cực kỳ ghét người khác nói chuyện lại luôn nói một nửa, để lại một nửa, cổ nhân cũng chậm như vậy sao!
Thật là gấp chết người mà!
“Ngươi biết ý của cái này không?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Ý như thế nào?” Tần Hoài Hoài kỳ thật cũng rất tò mò, nếu như Ngọc Linh Lung chỉ là món vật phẩm rất bình thường, tên mặt quỷ sẽ không phí hết tâm tư như vậy mà muốn lấy được nó.
“Hừ, ngươi ngay cả ý gì khác cũng không biết, ngươi lại cũng dám muốn nó!” Tư Mã Duệ trách móc.
“Ách?” Tần Hoài Hoài nghe ý này của hắn, cảm thấy có chút buồn bực, nghe ý tứ của hắn, hình như Ngọc Linh Lung này là món đồ phiền toái, nếu lấy nó về sẽ khiến cho mình gặp phải phiền toái thì không cần thiết!
“Thế nào, không dám?” Tư Mã Duệ lạnh lùng nhìn nàng, thấy gương mặt nàng do dự, trong lòng khinh thường.
“Ai nói ta không dám!” Tần Hoài Hoài xoắn tay áo lên, vươn tay, gương mặt lẫm liệt chí khí, “Ngươi cho ta, thì ta dám cầm!”
Cho dù là phiền toái, nàng sẽ ném sang cho con chuột ngốc kia, dù sao xui xẻo cũng là hắn ta, chết sống không liên quan với nàng, nàng có cái gì không dám!
Tần Hoài Hoài ngây ngẩn cả người một lúc, chuyển con mắt nhìn, hông của Tư Mã Duệ đang buộc một món đồ, thoáng qua một cái, lại làm mắt của nàng kinh ngạc.
Đó là Ngọc Linh Lung!
Không sai, treo giữa eo người kia chính là ‘ Ngọc Linh Lung ’ nàng trăm cay nghìn đắng muốn tìm!
Nha nha, có lầm hay không a!
Nàng tìm nửa ngày, thì ra là ở chỗ người này, giờ phút này Tần Hoài Hoài cảm giác là khóc không ra nước mắt, đây là nàng không nguyện ý nhất thấy.
Nàng và Tư Mã Duệ không còn lời nào để nói, thà để mình tự đi tìm, cũng không muốn cầu xin hắn, cho nên mới có hiểu lầm cùng phiền toái hôm nay.
Hắn cùng với nàng giống như là băng và lửa, luôn là không thể cùng tồn tại, lúc trước chính là băng hỏa không tha, hôm nay lại thêm vào hắn không quan tâm đúng sai mà đánh mình một cái tát, nghiệt của nàng và người này coi như là kết thúc!
Nhưng hôm nay. . . . . .
“Chờ một chút!” Tần Hoài Hoài gọi hắn lại.
Tư Mã Duệ dừng bước, nghiêng mặt qua, chờ đợi lời của nàng.
Tần Hoài Hoài đi đến trước mặt hắn, kiêu ngạo nâng cằm lên, cố gắng đem tầm mắt ngang hàng với hắn, nguyên tắc của nàng, thua cái gì cũng không thể thua khí thế!
“Thế nào, nghĩ thông suốt?” Tư Mã Duệ nhàn nhạt hỏi.
“Ta không cần suy nghĩ cũng hiểu rõ vô cùng!” Tần Hoài Hoài nhếch miệng, cũng cười lạnh, “Không giống ngươi, che mắt điếc tai, chuyên quyền độc đoán, bảo thủ!”
“Đây chính là lời xin lỗi của ngươi!”
“Sai, ta chưa từng nghĩ tới muốn xin lỗi cái gì, bởi vì ta căn bản không làm, ta sẽ không vì chuyện mình không làm mà nhận lỗi với ngươi!”
“Ngươi. . . . . .”
“Ta nói rồi, từ lúc bắt đầu ngươi đánh ta một cái tát kia, Yến Phi Tuyết ta liền không còn bất kỳ quan hệ gì với ngươi, cho nên, làm phiền ngươi đem đồ vật thuộc về ta mà trả cho ta!” Tần Hoài Hoài nói xong vươn tay, chỉ chỉ ‘ Ngọc Linh Lung ’ bên hông hắn.
Tư Mã Duệ cúi đầu nhìn nhìn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn nàng, “Ngươi muốn cái này?”
“Đúng, đây là đồ của ta, hôm nay chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ, ta nghĩ Vương gia cũng nên vật quy nguyên chủ đi!”
Tư Mã Duệ không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.
“Này, ngươi thật sự điếc sao, ta nói đưa Ngọc Linh Lung này lại cho ta!” Tần Hoài Hoài không thích loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này của hắn, tựa hồ muốn ~ đẩy mặt nạ của nàng ra, nhìn xem gì đó!
Ngoài ra, cái loại ánh mắt này làm cho nàng nhớ lại một tên đàn ông đáng ghét và hơi ngốc!
“Được, ta trả nó cho ngươi!” Tư Mã Duệ cởi xuống Ngọc Linh Lung đeo bên hông, “Nhưng. . . . . .”
“Nhưng cái gì, ngươi có thể đem lời đều nói hết một lần hay không!” Tần Hoài Hoài cực kỳ ghét người khác nói chuyện lại luôn nói một nửa, để lại một nửa, cổ nhân cũng chậm như vậy sao!
Thật là gấp chết người mà!
“Ngươi biết ý của cái này không?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Ý như thế nào?” Tần Hoài Hoài kỳ thật cũng rất tò mò, nếu như Ngọc Linh Lung chỉ là món vật phẩm rất bình thường, tên mặt quỷ sẽ không phí hết tâm tư như vậy mà muốn lấy được nó.
“Hừ, ngươi ngay cả ý gì khác cũng không biết, ngươi lại cũng dám muốn nó!” Tư Mã Duệ trách móc.
“Ách?” Tần Hoài Hoài nghe ý này của hắn, cảm thấy có chút buồn bực, nghe ý tứ của hắn, hình như Ngọc Linh Lung này là món đồ phiền toái, nếu lấy nó về sẽ khiến cho mình gặp phải phiền toái thì không cần thiết!
“Thế nào, không dám?” Tư Mã Duệ lạnh lùng nhìn nàng, thấy gương mặt nàng do dự, trong lòng khinh thường.
“Ai nói ta không dám!” Tần Hoài Hoài xoắn tay áo lên, vươn tay, gương mặt lẫm liệt chí khí, “Ngươi cho ta, thì ta dám cầm!”
Cho dù là phiền toái, nàng sẽ ném sang cho con chuột ngốc kia, dù sao xui xẻo cũng là hắn ta, chết sống không liên quan với nàng, nàng có cái gì không dám!
/68
|