Tư Mã Duệ không ngờ tới, chỉ trong nháy mắt, thì nha đầu này lại có khí thế, khôi phục lại thành khí thế cây hoa hồng có gai làm người run sợ.
“Được! Ta cho ngươi!” Tư Mã Duệ giờ phút này ngược lại có chút tán thưởng nàng, có dũng khí đối mặt với tất cả hậu quả mang tới khi tiếp nhận Ngọc Linh Lung!
Éc. . . . . .
Nhìn thấy hắn thận trọng đem Ngọc Linh Lung giao cho mình như vậy, Tần Hoài Hoài cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cái loại thần thái nghiêm túc kia, mình lại cảm giác giống như là đang đem một trách nhiệm cực kỳ quan trọng giao cho vậy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy viên Ngọc Linh Lung trong tay này tựa hồ biến thành hết sức nặng nề.
Quả nhiên chính là khoai lang nóng phỏng tay, cho nên mới ném đi sớm!
Mà Tư Mã Duệ lúc này lại đang vì dũng khí này của nàng mà cảm thấy vui mừng, nếu mà Tần Hoài Hoài biết ý tưởng chân thật giờ phút này của hắn, đoán chừng sẽ bị giận đến hộc máu!
“Hi vọng sau này ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Không có hắn che chở, nàng sẽ bị lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, người mơ ước Ngọc Linh Lung sẽ xuất hiện không ngừng rồi hợp lại đuổi giết nàng, trừ phi nàng có thể trở nên mạnh mẽ, đủ để có thể bảo vệ mình mới thôi!
“Tất nhiên, dù sao sống chết sau này của ta sẽ không có liên quan với Duệ Vương gia ngươi là được! Có tự lo thân được hay không, đó cũng là chuyện của ta, cũng không khiến cho ngài hao tâm tốn sức!”
Bộ dạng Tần Hoài Hoài ra vẻ ‘ ta muốn ngươi quản ’.
Hừ, ngươi đó nha, mới vừa rồi còn muốn gọi người của Lục Phiến Môn tới bắt ta, ngược lại vào lúc này ném đi rất rõ ràng!
“Ngươi. . . . . . Không biết điều!” Tư Mã Duệ đối với loại biểu tình ‘ ai cần ngươi lo ’ này của nàng thì vô cùng tức giận.
“Lục đệ, không bằng như vậy đi, trước khi tra rõ sự thật, hãy để huynh trông nàng ấy, dù sao đây là chuyện nhà, nếu đến tai Lục Phiến Môn bên kia, mặt mũi mọi người rất khó coi, đệ nói xem?” Tư Mã Dật cuối cùng cũng có cơ hội làm người hoà giải một lần.
“Nếu Tam ca không cảm thấy nha đầu này là một người phiền toái, như vậy tùy ý của huynh đi!” Tư Mã Duệ vung tay áo, không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.
Cứ như vậy, cuối cùng Tần Hoài Hoài cũng có lần đầu tiên thoải mái mà từ cửa chính của Duệ Vương Phủ đi ra ngoài.
Xoay người nhìn về phía cửa lớn sơn màu hồng sau lưng kia, Tần Hoài Hoài nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng, “Ta thề, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này nửa bước!”
Tư Mã Duệ, ngươi, ta, không hẹn gặp lại!
Tư Mã Dật vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, thần tình lạnh nhạt.
“Thôi đi, tùy ý ngươi! Tùy đầu ngươi đó!” Tên kia đúng là khốn kiếp! Không phân tốt xấu đã đánh mình là một cái tát, lại còn có thể phách lối như thế, quả nhiên là chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! (chỉ cho kẻ thống trị có thể làm xằng làm bậy, nhưng ngay cả hoạt động của dân chúng cũng muốn bị hạn chế)
Ở trên đường trở về, Tần Hoài Hoài học bộ dáng của hắn nói chuyện, bả vai run lên, dáng vẻ hết sức tức cười.
Nhìn bóng lưng cực kỳ quái dị kia của nàng, Hạnh Nhi lại nhịn không được cười lên, “Tiểu thư, cô còn đùa giỡn được. . . . . .”
Đi theo Tần Hoài Hoài lâu như vậy, Hạnh Nhi rốt cuộc cũng bị ‘ khai trí ’, học một chút từ hằng ngày nàng ấy dùng.
“Ha ha, Hạnh nhi tám sai nha, trái lại học rất mau!” Tần Hoài Hoài với vẻ mặt ‘ ta rất tự hào ’ nhìn Hạnh nhi.
“Nào có, còn không phải là do tiểu thư cô dạy tốt sao!” Trải qua sự kiện quán trà, Hạnh nhi sau khi thấy bộ dạng Tư Mã Dật có vẻ bị ngộp, thì sùng bái Tần Hoài Hoài ngày một gia tăng mãnh liệt, quả thật coi nàng ấy như thần mà cúng bái.
“Ừ, ừ, trẻ con là dễ dạy!” Tần Hoài Hoài học bộ dáng thầy giáo, gật gù đắc ý nói .
Im lặng
Tư Mã Dật nhìn chủ tớ dở hơi ở trước mắt, thì trán nhỏ ra N giọt mồ hôi.
Quả nhiên, có chủ nhân thế nào, sẽ có dạng người hầu đó!
“Được! Ta cho ngươi!” Tư Mã Duệ giờ phút này ngược lại có chút tán thưởng nàng, có dũng khí đối mặt với tất cả hậu quả mang tới khi tiếp nhận Ngọc Linh Lung!
Éc. . . . . .
Nhìn thấy hắn thận trọng đem Ngọc Linh Lung giao cho mình như vậy, Tần Hoài Hoài cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cái loại thần thái nghiêm túc kia, mình lại cảm giác giống như là đang đem một trách nhiệm cực kỳ quan trọng giao cho vậy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy viên Ngọc Linh Lung trong tay này tựa hồ biến thành hết sức nặng nề.
Quả nhiên chính là khoai lang nóng phỏng tay, cho nên mới ném đi sớm!
Mà Tư Mã Duệ lúc này lại đang vì dũng khí này của nàng mà cảm thấy vui mừng, nếu mà Tần Hoài Hoài biết ý tưởng chân thật giờ phút này của hắn, đoán chừng sẽ bị giận đến hộc máu!
“Hi vọng sau này ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Không có hắn che chở, nàng sẽ bị lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, người mơ ước Ngọc Linh Lung sẽ xuất hiện không ngừng rồi hợp lại đuổi giết nàng, trừ phi nàng có thể trở nên mạnh mẽ, đủ để có thể bảo vệ mình mới thôi!
“Tất nhiên, dù sao sống chết sau này của ta sẽ không có liên quan với Duệ Vương gia ngươi là được! Có tự lo thân được hay không, đó cũng là chuyện của ta, cũng không khiến cho ngài hao tâm tốn sức!”
Bộ dạng Tần Hoài Hoài ra vẻ ‘ ta muốn ngươi quản ’.
Hừ, ngươi đó nha, mới vừa rồi còn muốn gọi người của Lục Phiến Môn tới bắt ta, ngược lại vào lúc này ném đi rất rõ ràng!
“Ngươi. . . . . . Không biết điều!” Tư Mã Duệ đối với loại biểu tình ‘ ai cần ngươi lo ’ này của nàng thì vô cùng tức giận.
“Lục đệ, không bằng như vậy đi, trước khi tra rõ sự thật, hãy để huynh trông nàng ấy, dù sao đây là chuyện nhà, nếu đến tai Lục Phiến Môn bên kia, mặt mũi mọi người rất khó coi, đệ nói xem?” Tư Mã Dật cuối cùng cũng có cơ hội làm người hoà giải một lần.
“Nếu Tam ca không cảm thấy nha đầu này là một người phiền toái, như vậy tùy ý của huynh đi!” Tư Mã Duệ vung tay áo, không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.
Cứ như vậy, cuối cùng Tần Hoài Hoài cũng có lần đầu tiên thoải mái mà từ cửa chính của Duệ Vương Phủ đi ra ngoài.
Xoay người nhìn về phía cửa lớn sơn màu hồng sau lưng kia, Tần Hoài Hoài nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng, “Ta thề, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này nửa bước!”
Tư Mã Duệ, ngươi, ta, không hẹn gặp lại!
Tư Mã Dật vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, thần tình lạnh nhạt.
“Thôi đi, tùy ý ngươi! Tùy đầu ngươi đó!” Tên kia đúng là khốn kiếp! Không phân tốt xấu đã đánh mình là một cái tát, lại còn có thể phách lối như thế, quả nhiên là chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! (chỉ cho kẻ thống trị có thể làm xằng làm bậy, nhưng ngay cả hoạt động của dân chúng cũng muốn bị hạn chế)
Ở trên đường trở về, Tần Hoài Hoài học bộ dáng của hắn nói chuyện, bả vai run lên, dáng vẻ hết sức tức cười.
Nhìn bóng lưng cực kỳ quái dị kia của nàng, Hạnh Nhi lại nhịn không được cười lên, “Tiểu thư, cô còn đùa giỡn được. . . . . .”
Đi theo Tần Hoài Hoài lâu như vậy, Hạnh Nhi rốt cuộc cũng bị ‘ khai trí ’, học một chút từ hằng ngày nàng ấy dùng.
“Ha ha, Hạnh nhi tám sai nha, trái lại học rất mau!” Tần Hoài Hoài với vẻ mặt ‘ ta rất tự hào ’ nhìn Hạnh nhi.
“Nào có, còn không phải là do tiểu thư cô dạy tốt sao!” Trải qua sự kiện quán trà, Hạnh nhi sau khi thấy bộ dạng Tư Mã Dật có vẻ bị ngộp, thì sùng bái Tần Hoài Hoài ngày một gia tăng mãnh liệt, quả thật coi nàng ấy như thần mà cúng bái.
“Ừ, ừ, trẻ con là dễ dạy!” Tần Hoài Hoài học bộ dáng thầy giáo, gật gù đắc ý nói .
Im lặng
Tư Mã Dật nhìn chủ tớ dở hơi ở trước mắt, thì trán nhỏ ra N giọt mồ hôi.
Quả nhiên, có chủ nhân thế nào, sẽ có dạng người hầu đó!
/68
|