“Đúng rồi, Tam vương gia, chuyện ngày hôm nay vẫn phải đa tạ ngài!” Tần Hoài Hoài ân oán rõ ràng, mặc dù trước đó người này xác thực chọc mình không vui, nhưng hôm nay coi như là hắn giải vây thay mình, từ chỗ con ngựa chết kia bảo vệ mình đi ra ngoài.
Theo cách nói bây giờ, đó chính là hắn là người bảo đảm, mà mình vẫn phải tìm người bảo lãnh để tại ngoại, bởi như vậy, quan hệ của mình cùng với hắn lại nổi lên biến hóa kỳ diệu, tóm lại, không thể đắc tội là được!
Đem tất cả ân oán trước đó tạm thời đặt ở một bên, Tần Hoài Hoài quyết định cùng với hắn bắt tay giảng hòa trước.
“Đâu có, một cái nhấc tay thôi, không đáng nhắc đến!” Tư Mã Dật lúc này lại thu hồi gương mặt bất cần đời, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc, “Nhưng, trước khi còn chưa tìm được thủ phạm phóng hỏa thật sự, nàng chính là không thể rời khỏi kinh thành.”
“Ặc, Tam vương gia chỉ giáo cho, lúc nào tôi nói muốn đi!” Nha nha, người này quả nhiên nhanh trí giống như con khỉ, cái gì cũng chạy không thoát ánh mắt của hắn.
“Ha ha, ta nói tạm thời, nàng lại nghe vậy!” Khóe miệng Tư Mã Dật nâng lên nụ cười thản nhiên, nhìn nàng.
Nụ cười ở khóe miệng Tần Hoài Hoài lại như là hoa héo rũ, trong nháy mắt sụp đổ xuống.
Quả nhiên là một tên phúc hắc nam! Rõ ràng cái gì cũng biết, lại cái gì cũng không nói!
Rõ ràng cái gì cũng không nói ra, so với người khác nói lại là một cái sọt lợi hại hơn!
Nha nha, đừng nhìn hắn ngày thường cợt nhả, nhưng trực giác nói cho Tần Hoài Hoài biết, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản giống như bên ngoài mặt của hắn, tóm lại một câu nói, là một người trong ngoài không giống nhau!
Giờ phút này Tư Mã Dật không có thuật đọc tâm, nếu như mà hắn có, lại biết suy nghĩ trong lòng Tần Hoài Hoài, đoán chừng sẽ bị chọc giận gần chết!
“Đúng rồi, tiểu thư mặt của cô sao thế, còn có chỗ trên bả vai là cái gì?” Khi Tần Hoài Hoài xoay người thì Hạnh nhi thấy trên mặt trái của nàng có một mảnh đỏ rực, hơn nữa trên vai phải cũng có cái lỗ, xuất phát từ quan tâm, Hạnh nhi lấy tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Ai yêu ————————
Tần Hoài Hoài đau đến mức kinh hô ra, che bả vai, vậy mà nơi đó đã sớm ẩm ướt một trận, mở tay ra nhìn, một mảnh máu đỏ.
“Tiểu thư, sao thế?” Hạnh nhi tiến tới gần, muốn xem rõ ràng.
Tần Hoài Hoài vội vàng thu lại bàn tay, sau đó giả bộ ra vẻ buông lỏng thần thái, cười nói, “Không có, không có gì, đúng rồi, Hạnh nhi, hôm nay ta hơi mệt chút, muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt, em đi đặt một gian phòng đi!”
Trước kia họ vì tránh né ‘ truy nã ’ của Tư Mã Duệ, chỉ đặt một phòng, hôm nay nàng bị thương, vì không muốn để cho Hạnh nhi lo lắng, nàng quyết định vẫn là một người một phòng thì tốt hơn.
“Tiểu thư. . . . . .” Nhìn bộ dáng Tần Hoài Hoài đi vội, Hạnh nhi có chút nghi ngờ, vừa định mở miệng hỏi nàng, thì lại bị Tư Mã Dật ngăn lại.
“Để cho nàng ấy một mình yên tĩnh một chút đi.” Tư Mã Dật kềm Hạnh nhi lại, nhìn phương hướng Tần Hoài Hoài rời đi, “Hôm nay nàng ấy, xác thực cần phải nghỉ ngơi thật tốt!”
“Tiểu thư. . . . . .” Hạnh nhi dường như cũng phát hiện ra gì đó, không cần phải nhiều lời nữa.
☆☆☆☆☆
Tần Hoài Hoài trở lại bên trong phòng khách điếm, mới vừa vào cửa, nàng liền quay lưng dùng đôi tay khép cửa lại.
Thân thể liền dọc theo cánh cửa trượt xuống trên mặt đất.
Nụ cười bên khóe miệng cũng khó có thể duy trì nữa, trong nháy mắt, sụp đổ xuống, nước mắt trong mắt càng không ngừng đảo quanh.
Lần đầu tiên, Tần Hoài Hoài cảm nhận được cô độc, cảm nhận được uất ức, xuyên qua mang đến cho mình toàn bộ khó chịu, hôm nay tựa như hồng thủy vỡ đê làm ngập mình.
Một tát này của Tư Mã Duệ đánh cho nàng nội thương nghiêm trọng, đem tâm yếu ớt vốn chỉ là bị kiên cường ngụy trang lập tức tất cả bình phòng bảo vệ bị đánh tan nát, sợ hãi cô đơn giống như viên đạn, dễ dàng xuyên qua tim thấu xương.
Đau, lặng yên không một tiếng động, mà lại, ghi lòng tạc dạ!
Theo cách nói bây giờ, đó chính là hắn là người bảo đảm, mà mình vẫn phải tìm người bảo lãnh để tại ngoại, bởi như vậy, quan hệ của mình cùng với hắn lại nổi lên biến hóa kỳ diệu, tóm lại, không thể đắc tội là được!
Đem tất cả ân oán trước đó tạm thời đặt ở một bên, Tần Hoài Hoài quyết định cùng với hắn bắt tay giảng hòa trước.
“Đâu có, một cái nhấc tay thôi, không đáng nhắc đến!” Tư Mã Dật lúc này lại thu hồi gương mặt bất cần đời, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc, “Nhưng, trước khi còn chưa tìm được thủ phạm phóng hỏa thật sự, nàng chính là không thể rời khỏi kinh thành.”
“Ặc, Tam vương gia chỉ giáo cho, lúc nào tôi nói muốn đi!” Nha nha, người này quả nhiên nhanh trí giống như con khỉ, cái gì cũng chạy không thoát ánh mắt của hắn.
“Ha ha, ta nói tạm thời, nàng lại nghe vậy!” Khóe miệng Tư Mã Dật nâng lên nụ cười thản nhiên, nhìn nàng.
Nụ cười ở khóe miệng Tần Hoài Hoài lại như là hoa héo rũ, trong nháy mắt sụp đổ xuống.
Quả nhiên là một tên phúc hắc nam! Rõ ràng cái gì cũng biết, lại cái gì cũng không nói!
Rõ ràng cái gì cũng không nói ra, so với người khác nói lại là một cái sọt lợi hại hơn!
Nha nha, đừng nhìn hắn ngày thường cợt nhả, nhưng trực giác nói cho Tần Hoài Hoài biết, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản giống như bên ngoài mặt của hắn, tóm lại một câu nói, là một người trong ngoài không giống nhau!
Giờ phút này Tư Mã Dật không có thuật đọc tâm, nếu như mà hắn có, lại biết suy nghĩ trong lòng Tần Hoài Hoài, đoán chừng sẽ bị chọc giận gần chết!
“Đúng rồi, tiểu thư mặt của cô sao thế, còn có chỗ trên bả vai là cái gì?” Khi Tần Hoài Hoài xoay người thì Hạnh nhi thấy trên mặt trái của nàng có một mảnh đỏ rực, hơn nữa trên vai phải cũng có cái lỗ, xuất phát từ quan tâm, Hạnh nhi lấy tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Ai yêu ————————
Tần Hoài Hoài đau đến mức kinh hô ra, che bả vai, vậy mà nơi đó đã sớm ẩm ướt một trận, mở tay ra nhìn, một mảnh máu đỏ.
“Tiểu thư, sao thế?” Hạnh nhi tiến tới gần, muốn xem rõ ràng.
Tần Hoài Hoài vội vàng thu lại bàn tay, sau đó giả bộ ra vẻ buông lỏng thần thái, cười nói, “Không có, không có gì, đúng rồi, Hạnh nhi, hôm nay ta hơi mệt chút, muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt, em đi đặt một gian phòng đi!”
Trước kia họ vì tránh né ‘ truy nã ’ của Tư Mã Duệ, chỉ đặt một phòng, hôm nay nàng bị thương, vì không muốn để cho Hạnh nhi lo lắng, nàng quyết định vẫn là một người một phòng thì tốt hơn.
“Tiểu thư. . . . . .” Nhìn bộ dáng Tần Hoài Hoài đi vội, Hạnh nhi có chút nghi ngờ, vừa định mở miệng hỏi nàng, thì lại bị Tư Mã Dật ngăn lại.
“Để cho nàng ấy một mình yên tĩnh một chút đi.” Tư Mã Dật kềm Hạnh nhi lại, nhìn phương hướng Tần Hoài Hoài rời đi, “Hôm nay nàng ấy, xác thực cần phải nghỉ ngơi thật tốt!”
“Tiểu thư. . . . . .” Hạnh nhi dường như cũng phát hiện ra gì đó, không cần phải nhiều lời nữa.
☆☆☆☆☆
Tần Hoài Hoài trở lại bên trong phòng khách điếm, mới vừa vào cửa, nàng liền quay lưng dùng đôi tay khép cửa lại.
Thân thể liền dọc theo cánh cửa trượt xuống trên mặt đất.
Nụ cười bên khóe miệng cũng khó có thể duy trì nữa, trong nháy mắt, sụp đổ xuống, nước mắt trong mắt càng không ngừng đảo quanh.
Lần đầu tiên, Tần Hoài Hoài cảm nhận được cô độc, cảm nhận được uất ức, xuyên qua mang đến cho mình toàn bộ khó chịu, hôm nay tựa như hồng thủy vỡ đê làm ngập mình.
Một tát này của Tư Mã Duệ đánh cho nàng nội thương nghiêm trọng, đem tâm yếu ớt vốn chỉ là bị kiên cường ngụy trang lập tức tất cả bình phòng bảo vệ bị đánh tan nát, sợ hãi cô đơn giống như viên đạn, dễ dàng xuyên qua tim thấu xương.
Đau, lặng yên không một tiếng động, mà lại, ghi lòng tạc dạ!
/68
|