Ô ô
Thấp giọng mà nức nở nghẹn ngào một tiếng, truyền ra đứt quãng. . . . . .
Tần Hoài Hoài vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vốn là nước mắt cố gắng kềm chế cũng không còn nhịn được nữa, giống như nước lũ vỡ đê, lao ra dũng mãnh.
“Sư phụ, ngài gạt con, ô ô, ngài lừa gạt Tô Tô, nói gì cuộc sống chỉ cần cố gắng sáng sủa, sẽ được hạnh phúc, nhưng mà Tô Tô sống thật sự rất cố gắng rất sáng sủa, tại sao Tô Tô vẫn không có nhận được hạnh phúc !”
Không chỉ không có được, lại còn vì cứu một con mèo nhỏ đáng thương mà đem mạng của mình khiêng lên, không hiểu mà xuyên qua lại đến địa phương quỷ quái này, xuyên qua còn chưa tính, còn gặp được một đám phúc hắc nam, một người chỉ biết bắt nạt nàng, một người chỉ biết đe doạ nàng, một người khác lại càng đáng ghét hơn, lại chẳng phân biệt trắng đen mà đánh nàng.
Mặc dù Tần Hoài Hoài là một cô nhi, nhưng mà từ nhỏ nàng cũng rất nghe lời, lại hết sức thông minh, làm cho sư phụ rất là vui vẻ, vì vậy cho dù sư phụ cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng không có đánh nàng một cái, còn người này đúng lúc, lại hung ác như thế mà tát nàng một cái, cái đó đau lắm, không chỉ có ở trên mặt, còn ở trong lòng nữa!
“Ô ô, sư phụ ngài nói muốn trở thành người dũng cảm thật sự, thì trước tiên phải kiên cường, trước tiên phải học được đối diện cuộc sống thê lương, cuộc đời của con đủ thê lương rồi đi, con cũng nhịn, chấp nhận, vẫn còn rất cam chịu mà đón nhận, nhưng mà tại sao bản thân con vẫn không thể thay đổi kiên cường hơn nữa!”
Như vậy, hình như sư phụ nói đều không chính xác!
“Nhưng, sư phụ ngài chính là nói đúng một chuyện, ngài nói chỉ cần ngẩng đầu lên, nước mắt cũng sẽ không dễ dàng chảy xuống, hôm nay con rất cố gắng ngẩng đầu lên rồi, quả nhiên, nước mắt không có dễ dàng chảy xuống trước mặt cái tên khốn kiếp đó, chẳng qua là. . . . . .”
Nhưng mà nàng trở về cúi đầu, toàn bộ đều chảy ra, vào lúc này Tần Hoài Hoài lại một lần nữa dùng thân thể để nghiệm chứng định luật một vật lý ———— định luật lực vạn vật hấp dẫn của địa cầu!
Nói xong, có lẽ là do Tần Hoài Hoài quá mệt mỏi, khóc xong, nàng lại ngủ thiếp đi. . . . . .
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như có người ôm nàng lên.
“Sư phụ, Tô Tô thật sự không có phóng hỏa, thật sự không có. . . . . .” Tần Hoài Hoài mê sảng trong mộng còn mang theo khàn khàn, nàng dùng mặt cọ xát y phục của hắn, bộ dáng có vẻ uất ức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt.
Nghe vậy, hai tay ôm nàng rõ ràng cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, đắp chăn cho nàng.
Tay phất qua má trái hơi có chút sưng vù của nàng, chỗ mà đầu ngón tay lạnh như băng vuốt ve qua, cũng là nóng bỏng dị thường, Tần Hoài Hoài giật mình trong lòng, chợt mở hai mắt ra, vừa nhìn thì giật mình.
“Là ông!” Sau khi nàng thấy rõ người tới, thì kinh hô lên!
Tần Hoài Hoài vừa mở mắt ra thì nhìn thấy người mặt quỷ đang ngồi ở bên giường hẹp, cầm trong tay một chai thuốc, ngón tay dính thuốc đang bôi trét lên trên mặt của nàng.
Ngón tay mới vừa dính thuốc, đang chuẩn bị bôi thuốc cho nàng, kết quả lại đối diện với ánh mắt trợn thật lớn của nàng, trong lúc nhất thời, cũng ngây ngẩn cả người.
Kết quả là, bốn mắt ở giữa không trung nhìn nhau. . . . . .
Mấy giây đi qua, phản ứng đầu tiên của Tần Hoài Hoài chính là vươn tay, hung hăng ngắt má phải của mình!
( chú thích: này nha, ngẩn người thuộc về ngẩn người, nàng vẫn còn nhớ rõ má trái của mình bị thương, không được ngắt! )
Ai yêu! Đau !
“Quả nhiên không phải là đang nằm mơ!” Tần Hoài Hoài lúc này mới ý thức được, đây hết thảy đều là thật! Thật là sống gặp quỷ, ban ngày, hắn cũng ra ngoài hành động! ?
Thấp giọng mà nức nở nghẹn ngào một tiếng, truyền ra đứt quãng. . . . . .
Tần Hoài Hoài vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vốn là nước mắt cố gắng kềm chế cũng không còn nhịn được nữa, giống như nước lũ vỡ đê, lao ra dũng mãnh.
“Sư phụ, ngài gạt con, ô ô, ngài lừa gạt Tô Tô, nói gì cuộc sống chỉ cần cố gắng sáng sủa, sẽ được hạnh phúc, nhưng mà Tô Tô sống thật sự rất cố gắng rất sáng sủa, tại sao Tô Tô vẫn không có nhận được hạnh phúc !”
Không chỉ không có được, lại còn vì cứu một con mèo nhỏ đáng thương mà đem mạng của mình khiêng lên, không hiểu mà xuyên qua lại đến địa phương quỷ quái này, xuyên qua còn chưa tính, còn gặp được một đám phúc hắc nam, một người chỉ biết bắt nạt nàng, một người chỉ biết đe doạ nàng, một người khác lại càng đáng ghét hơn, lại chẳng phân biệt trắng đen mà đánh nàng.
Mặc dù Tần Hoài Hoài là một cô nhi, nhưng mà từ nhỏ nàng cũng rất nghe lời, lại hết sức thông minh, làm cho sư phụ rất là vui vẻ, vì vậy cho dù sư phụ cực kỳ nghiêm khắc nhưng cũng không có đánh nàng một cái, còn người này đúng lúc, lại hung ác như thế mà tát nàng một cái, cái đó đau lắm, không chỉ có ở trên mặt, còn ở trong lòng nữa!
“Ô ô, sư phụ ngài nói muốn trở thành người dũng cảm thật sự, thì trước tiên phải kiên cường, trước tiên phải học được đối diện cuộc sống thê lương, cuộc đời của con đủ thê lương rồi đi, con cũng nhịn, chấp nhận, vẫn còn rất cam chịu mà đón nhận, nhưng mà tại sao bản thân con vẫn không thể thay đổi kiên cường hơn nữa!”
Như vậy, hình như sư phụ nói đều không chính xác!
“Nhưng, sư phụ ngài chính là nói đúng một chuyện, ngài nói chỉ cần ngẩng đầu lên, nước mắt cũng sẽ không dễ dàng chảy xuống, hôm nay con rất cố gắng ngẩng đầu lên rồi, quả nhiên, nước mắt không có dễ dàng chảy xuống trước mặt cái tên khốn kiếp đó, chẳng qua là. . . . . .”
Nhưng mà nàng trở về cúi đầu, toàn bộ đều chảy ra, vào lúc này Tần Hoài Hoài lại một lần nữa dùng thân thể để nghiệm chứng định luật một vật lý ———— định luật lực vạn vật hấp dẫn của địa cầu!
Nói xong, có lẽ là do Tần Hoài Hoài quá mệt mỏi, khóc xong, nàng lại ngủ thiếp đi. . . . . .
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như có người ôm nàng lên.
“Sư phụ, Tô Tô thật sự không có phóng hỏa, thật sự không có. . . . . .” Tần Hoài Hoài mê sảng trong mộng còn mang theo khàn khàn, nàng dùng mặt cọ xát y phục của hắn, bộ dáng có vẻ uất ức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt.
Nghe vậy, hai tay ôm nàng rõ ràng cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, đắp chăn cho nàng.
Tay phất qua má trái hơi có chút sưng vù của nàng, chỗ mà đầu ngón tay lạnh như băng vuốt ve qua, cũng là nóng bỏng dị thường, Tần Hoài Hoài giật mình trong lòng, chợt mở hai mắt ra, vừa nhìn thì giật mình.
“Là ông!” Sau khi nàng thấy rõ người tới, thì kinh hô lên!
Tần Hoài Hoài vừa mở mắt ra thì nhìn thấy người mặt quỷ đang ngồi ở bên giường hẹp, cầm trong tay một chai thuốc, ngón tay dính thuốc đang bôi trét lên trên mặt của nàng.
Ngón tay mới vừa dính thuốc, đang chuẩn bị bôi thuốc cho nàng, kết quả lại đối diện với ánh mắt trợn thật lớn của nàng, trong lúc nhất thời, cũng ngây ngẩn cả người.
Kết quả là, bốn mắt ở giữa không trung nhìn nhau. . . . . .
Mấy giây đi qua, phản ứng đầu tiên của Tần Hoài Hoài chính là vươn tay, hung hăng ngắt má phải của mình!
( chú thích: này nha, ngẩn người thuộc về ngẩn người, nàng vẫn còn nhớ rõ má trái của mình bị thương, không được ngắt! )
Ai yêu! Đau !
“Quả nhiên không phải là đang nằm mơ!” Tần Hoài Hoài lúc này mới ý thức được, đây hết thảy đều là thật! Thật là sống gặp quỷ, ban ngày, hắn cũng ra ngoài hành động! ?
/68
|