“Xem như ngươi lợi hại!” Hồ Thanh Ca không nghĩ tới hắn ta lại dám vung kiếm về phía Tần Hòai Hòai, nhưng mà hắn lại không thể không thừa nhận, thanh kiếm của hắn ta tinh chuẩn, chính xác, hung ác, tuyệt không yếu ớt.
Tư Mã Dật cười nhẹ một tiếng, liền chuyển ánh mắt sang người trong ngực, chỉ một thoáng, từng tia sắc bén hóa thành từng tia sáng quyến rũ mềm mại, thanh âm dễ nghe tựa như đang hát khẽ, “Nương tử, vi phu dẫn nàng đến địa phương tốt mừng sinh nhật cho nàng!”
Tư Mã Dật xoay người, hai chân vững vàng rơi vào trên một chiếc thuyền nhỏ trong hồ, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng, sợ đánh thức người trong ngực.
Đau
Chân mày xiết chặt, Hồ Thanh Ca cúi đầu nhìn qua nhìn vết thương trên cánh tay, ngước mắt lần nữa thì ngoài cửa sổ đã là ánh trăng sáng một mảnh, bầu trời sao sáng chói, chẳng qua là không còn hình ảnh quyến rũ mới vừa rồi nữa.
“Chủ tử!” Tư Họa từ ngoài cửa vọt vào, thấy vết thương trên cánh tay Hồ Thanh Ca, vội vàng đi tới rút ra tơ lụa băng bó cho hắn ta.
“Không sao, ngươi đi xuống đi!” Hồ Thanh Ca phất phất tay, ý bảo nàng ta lui ra.
Tư Mã Dật tư thế tựa như khói nhẹ, thân nhẹ tựa như yến, vô luận Hồ Thanh Ca xuất chiêu như thế nào, nhưng trước sau vẫn không thể gần thân hắn ta được một bước, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại có cảm giác cách xa chân trời làm cho hắn có loại cảm giác bị thất bại sâu sắc.
Không nghĩ tới hắn ta lại có thể luyện đến tình cảnh xuất thần nhập hóa như thế, xem ra, hắn vẫn là coi thường Tư Mã Dật!
Đỉnh lông mày khóa chặt, Hồ Thanh Ca thu lại tia sáng quyến rũ ở trong mắt, tia sáng sắc bén hơi giận theo dòng chảy hiện ra, chỉ một đêm, hắn đã thua người đàn ông này hai lần, hắn thề, tuyệt đối không để cho Tư Mã Dật đạt được lần thứ hai nữa! Tối nay là một lần cuối cùng!
“Tần Hòai Hòai, Hoài Hòai, cái tên này dễ nghe, nàng thật là đáng yêu.” Tư Mã Dật ôm nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, vung ống tay áo lên, thuyền nhỏ tựa như tên bay, đi tới hướng phía trước.
“Ừ. . . . . .” Tần Hòai Hòai từ trong giấc mộng tỉnh lại, xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, “Đau quá, đầu đau quá!”
“Hôm nay biết đau rồi, sớm đi chỗ nào rồi !” Vang lên bên tai một giọng nói sảng lãng thấp trong trẻo, mở mắt nhìn, đúng là Tư Mã Dật.
“Ông, tại sao ông ở chỗ này!” Tần Hòai Hòai phát hiện, giờ phút này nàng đang nằm ở trong ngực Tư Mã Dật, mà hắn lại đang ôm mình phi thân ngồi ở trên cây, cúi đầu xem xét, liền hoa mắt choáng váng đầu, nàng lập tức trở về lại trong ngực của hắn.
Ha ha
Vang lên bên tai là tiếng cười trầm thấp hồn hậu của hắn.
“Cười cái gì!” Có cái gì tốt mà cười!
“Ta cười người nào đó sức lực rõ ràng không thắng được rượu, lại cứ thích uống rượu, uống rượu thì cũng thôi đi, phẩm chất uống rượu lại cố tình không tốt, vừa uống say liền ôm người bậy bạ.” Hắn dùng mắt tà tà nhìn môi của nàng, tia sáng bén nhọn xẹt qua đáy mắt.
“Làm. . . . . .” Chữ ‘ gì ’ còn chưa ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt vào trong bụng.
“Ừ, không tệ!” Tư Mã Dật lè lưỡi liếm khóe miệng, mập mờ nói, “Quả nhiên là mùi vị ta thích!”
Khốn kiếp!
Tần Hòai Hòai vung ra một quyền, bị hắn quay mặt dễ dàng tránh thoát, kết quả bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân thể mất thăng bằng, nghiêng về phía sau.
“A!” Tần Hòai Hòai theo bản năng vội vàng đưa tay ôm lấy eo của Tư Mã Dật, vùi đầu vào trong ngực của hắn, làm thế nào cũng không dám nhìn xuống.
“Ha ha, đã sớm biết, trị tiểu xảo quyệt như nàng, thì phải dùng cái chiêu này!” Tư Mã Dật rất đắc ý kiệt tác của mình, nhìn Tần Hòai Hòai dịu dàng ở trong ngực như thế, khóe miệng nâng lên nụ cười hài lòng.
“Khốn kiếp, ông cũng chỉ biết bắt nạt tôi!” Tần Hòai Hòai phát hiện, kể từ lần rơi xuống nước đó, về sau mình liền có chứng sợ độ cao, đứng ở trên chỗ cao nhìn xuống, đầu sẽ chóang váng, không nghĩ tới người này lại mang nàng bò lên cao như vậy, xem ra nàng đúng là xui xẻo!
“Nàng yên tâm, chỉ có một mình ta bắt nạt nàng, ta sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng đâu!” Tư Mã Dật lại còn nói hùng hồn.
Ô ô
Tần Hòai Hoài muốn khóc, ông trời ơi, cho tôi mượn một tiếng sấm, đánh chết hắn đi!
Xem hắn nói gì vậy! Cái gì gọi là hắn sẽ không để cho người khác bắt nạt mình, nhưng chỉ có hắn là có thể bắt nạt mình!
“Buông tôi ra, tôi không phải là vật sở hữu của ông!” Tần Hòai Hòai hết sức tức giận, thì ra, hắn xem mình như vật cưng mà nuôi nhốt á!
“Cái gì là vật sở hữu?” Lại một danh từ mới.
“Nói chính là, tôi có cuộc sống không gian của tôi, tôi có quyền lợi của tôi, ông không thể coi tôi như vật cưng mà độc chiếm!”
“À, nhưng trở thành nương tử của ta, không phải là nàng chỉ thuộc về một mình ta, những người khác không thể có được nàng, đây không tính là độc chiếm chứ?”
“Ách vấn đề là, tôi không phải là nương tử của ông, chúng ta cũng chưa có thành thân, đừng có nói bậy!” Tần Hòai Hòai vừa nói, vừa lấy cùi chỏ đẩy thân thể hắn không ngừng đến gần, “Còn nữa…, nói chuyện thì cứ nói chuyện, đừng có dựa vào tô gần thế!”
“Thành thân?” Tư Mã Dật rất nghiêm túc mà nghĩ một lần, “Cũng đúng, không có nghi thức, quả thực không tốt, như vậy đi, chúng ta nhờ trời đất làm chứng thế nào?”
“Không được!” Có quỷ mới muốn thành thân với ngươi, mặc dù có chút thích ngươi, nhưng mà, nàng vẫn chưa có nghĩ tới muốn gả cho hắn!
“Cứ như vậy đi!” Cũng không quan tâm đến phản ứng của Tần Hòai Hòai như thế nào, Tư Mã Dật ôm chặt nàng, phi thân nhảy xuống đầu cành, sau đó mấy động tác nhanh nhẹn, đi tới một chỗ bên hồ sóng gợn lăn tăn.
Màn đêm như nước, ánh trăng mờ chiếu lên trên mặt hồ, tràn ra một tầng vầng sáng vàng nhạt, nhìn sang giống như tiên cảnh làm say mắt người.
Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn , gió vuốt nhẹ hồ nước, dâng lên từng trận sóng lăn tăn, giống như là màu xanh bạc của tơ lụa mịn màng dao động.
“Nơi này là?” Tần Hòai Hòai chưa từng thấy qua cảnh tượng mê người như vậy.
“Nơi này là ‘hồ Thiên nữ’ một hồ nước nhỏ do nhánh sông chảy tới đây tạo thành, nào , nhắm mắt lại, ta có đồ muốn tặng cho nàng!”
“Là cái gì?” Tại sao muốn che mắt.
“Nàng đừng hỏi, ngoan ngoãn nhắm lại, chờ ta bảo nàng mở mắt ra thì nàng tự nhiên sẽ thấy được.”
Tư Mã Dật từ trong tay áo rút ra một tấm tơ lụa, bịt kín mắt của Tần Hòai Hòai, sau đó buông tóc dài của nàng xuống, lấy ra một cây lược gỗ, cẩn thận mà chải tóc dài của nàng.
“Này, ông muốn làm gì?” Tần Hòai Hòai không thích bị hắn đùa nghịch như vậy, vừa định lấy khăn xuống, thì đã bị hắn ngăn lại.
“Không phải là nàng còn thiếu ta môt yêu cầu ư, hôm nay ta chính là muốn đòi lại đấy!” Tư Mã Dật nói, “Hôm nay là sinh nhật của nàng, ta chỉ là muốn tặng cho nàng phần hậu lễ, đừng cự tuyệt ta được không?”
“Ặc, tôi chỉ biết vô công bất thụ lộc, quà tặng của ông tâm ý đến là tốt rồi, quá quý trọng, tôi sợ tôi không nhận nổi!” Vẫn là nói trước, tránh cho đến lúc đó lại nhận khoai lang nóng phỏng tay, ném cũng ném không xong!
“Ha ha, nàng yên tâm, phần lễ này, nàng tuyệt đối nhận nổi!” Tư Mã Dật tà mị cười một tiếng và nói, lược trong tay đã chải tóc đen của nàng, trong miệng thì thầm, “Một chải tóc đến cùng, Phú Quý không cần buồn. . . . . .”
“Ừ, cái này tôi thích!” Là chúc phúc tôi có tiền, cả đời không lo Phú Quý ư, dường như quà tặng của người này cũng không tệ lắm.
“Hai chải tóc đến cùng, không bệnh lại không có lo.” Tư Mã Dật cười gian xảo.
“Ặc, cái này, hình như cũng tạm được.” Tần Hòai Hòai nhắm hai mắt, căn bản không thấy được vẻ mặt của hắn, một nụ cười mờ ám lướt qua, nếu mà nàng nhận thấy lời nói, đoán chừng đã không nói ra những lời này.
“Ba chải tóc đến cùng, nhiều con lại sống thọ.” Nụ cười của Tư Mã Dật càng đậm.
“Éc. . . . . . Cái này, cảm thấy dường như hơi vượt mức quy định. . . . . .” Tần Hòai Hòai tuyệt không biết, nàng đang bước vào bẫy rập mà Tư Mã Dật bày ra cho nàng.
“Lại chải tóc đến cùng, cử án lại tề mi (vợ chồng kính trọng lẫn nhau), hai chải tóc đến đuôi, sát cánh cùng đôi, ba chải tóc đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội. . . . . .”
“Chờ một chút!” Tần Hòai Hòai càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng hô ngừng, “Cái này dường như, rất quen tai, nhưng mà ông xác định thật sự là chúc mừng sinh nhật người ta, nhớ không lầm?”
“Khi đó tự nhiên, chải đầu này đúng là một chải đến đuôi mới xem như hoàn thành lễ nghi hạng nhất, nếu mà nửa đường dừng lại, sẽ có điềm xấu, như vậy những thứ nói trước kia liền không còn linh nghiệm, không chỉ mất linh nghiệm, còn có thể xảy ra tai nạn.” Hắn nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nói với Tần Hòai Hòai.
“Như vậy à. . . . . .” Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng mà dù sao Tần Hòai Hòai cũng là cô gái trẻ, chưa kết hôn bao giờ, làm sao biết đây là tập tục kết hôn, lại bị Tư Mã Dật lấy ra lừa gạt nàng.
“Có đầu lại có đuôi, cuộc đời này chung Phú Quý!” Cuối cùng, Tư Mã Dật chải tóc dài xong thì vấn lên cho nàng, dùng cây lược gỗ cố định búi tóc, lại từ trong ngực móc ra một đóa hoa trong suốt như tuyết, nhẹ nhàng cài lên cho nàng.
“Được rồi, nàng có thể mở mắt ra, đến bên hồ nhìn một chút đi!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng cởi tơ lụa ra cho nàng, dẫn nàng đến bên hồ, “Mở mắt ra nhìn một chút đi.”
“Này, nàng ta là ai?” Tần Hòai Hòai nhìn ảnh của người trong hồ, có chút xinh đẹp.
Tần Hòai Hòai nhìn cái bóng trong hồ, mình trong hồ rất đẹp, không nghĩ tới chỉ là một búi tóc nho nhỏ, thì có thể thay đổi một người.
Nhìn lại người đàn ông bên cạnh, hắn rất tuấn mỹ, ngũ quan xinh xắn dưới ánh trăng lại càng hoàn mỹ không tỳ vết như chạm khắc, dáng người cao lớn rắn rỏi đứng cao ngất như bách tùng, trong tròng mắt một đôi ngọc Lưu Ly lưu chuyển ánh sáng rực rỡ vô hạn, đang nhìn mình thâm tình, Tần Hòai Hòai rất thích tất cả chuyện này, không nỡ phá hư.
“Đây là nương tử của ta, nàng rồi…!” Tư Mã Dật cố ý đứng ở bên cạnh nàng, cái bóng trong hồ soi sáng ra bộ dáng của hai người, “Ừ, trai tài gái sắc, một đôi trời đất tạo nên!”
“Làm ơn đi, ông muốn tôi nói bao nhiêu lần, chúng ta không có kết hôn, cho nên đừng có hơi một tí thì nói tôi là nương tử ông, OK! Tôi còn muốn lấy chồng đấy!” Tần Hòai Hòai xoay người muốn rời đi, ngày ngày bị người ta giắt bên khóe miệng nói là nương tử, vậy sau này nàng làm sao lập gia đình đây!
“Nàng muốn gả cho ai!” Hắn có chút tức giận, kéo nàng ôm vào trong lòng, hung hăng ôm bả vai của nàng, giọng nói khẳng định, “Nàng đã gả cho ta, lại không thể tái giá với những người khác!”
“Buông tay, đau , buông tay!” Tần Hòai Hòai vùng vẫy mấy cái, phát hiện, hắn càng ôm càng chặt, cuối cùng chỉ có thể buông tha vùng vẫy, “Tôi chỉ nhớ tôi bị người ta bỏ rồi, cũng không nhớ tôi gả cho ông lúc nào!” Dường như ngay cả cá sính lễ cũng không có nha!
“Hòai Hòai!” Tư Mã Dật ôm nàng thật chặt, “Chúng ta mới vừa rồi đã bái thiên địa rồi, làm sao có thể nói không phải là vợ chồng?”
“Gì?” Nàng mới vừa rồi chỉ để cho hắn chải đầu tóc, làm sao lại bái Thiên Địa!
“Vi phu ta không phải chải đầu cho nàng, một chải đến cuối nha, tại sao có thể nói là không bái Thiên Địa?” Hắn gian xảo cười, đắc ý cười.
Tư Mã Dật cười nhẹ một tiếng, liền chuyển ánh mắt sang người trong ngực, chỉ một thoáng, từng tia sắc bén hóa thành từng tia sáng quyến rũ mềm mại, thanh âm dễ nghe tựa như đang hát khẽ, “Nương tử, vi phu dẫn nàng đến địa phương tốt mừng sinh nhật cho nàng!”
Tư Mã Dật xoay người, hai chân vững vàng rơi vào trên một chiếc thuyền nhỏ trong hồ, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng, sợ đánh thức người trong ngực.
Đau
Chân mày xiết chặt, Hồ Thanh Ca cúi đầu nhìn qua nhìn vết thương trên cánh tay, ngước mắt lần nữa thì ngoài cửa sổ đã là ánh trăng sáng một mảnh, bầu trời sao sáng chói, chẳng qua là không còn hình ảnh quyến rũ mới vừa rồi nữa.
“Chủ tử!” Tư Họa từ ngoài cửa vọt vào, thấy vết thương trên cánh tay Hồ Thanh Ca, vội vàng đi tới rút ra tơ lụa băng bó cho hắn ta.
“Không sao, ngươi đi xuống đi!” Hồ Thanh Ca phất phất tay, ý bảo nàng ta lui ra.
Tư Mã Dật tư thế tựa như khói nhẹ, thân nhẹ tựa như yến, vô luận Hồ Thanh Ca xuất chiêu như thế nào, nhưng trước sau vẫn không thể gần thân hắn ta được một bước, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại có cảm giác cách xa chân trời làm cho hắn có loại cảm giác bị thất bại sâu sắc.
Không nghĩ tới hắn ta lại có thể luyện đến tình cảnh xuất thần nhập hóa như thế, xem ra, hắn vẫn là coi thường Tư Mã Dật!
Đỉnh lông mày khóa chặt, Hồ Thanh Ca thu lại tia sáng quyến rũ ở trong mắt, tia sáng sắc bén hơi giận theo dòng chảy hiện ra, chỉ một đêm, hắn đã thua người đàn ông này hai lần, hắn thề, tuyệt đối không để cho Tư Mã Dật đạt được lần thứ hai nữa! Tối nay là một lần cuối cùng!
“Tần Hòai Hòai, Hoài Hòai, cái tên này dễ nghe, nàng thật là đáng yêu.” Tư Mã Dật ôm nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, vung ống tay áo lên, thuyền nhỏ tựa như tên bay, đi tới hướng phía trước.
“Ừ. . . . . .” Tần Hòai Hòai từ trong giấc mộng tỉnh lại, xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, “Đau quá, đầu đau quá!”
“Hôm nay biết đau rồi, sớm đi chỗ nào rồi !” Vang lên bên tai một giọng nói sảng lãng thấp trong trẻo, mở mắt nhìn, đúng là Tư Mã Dật.
“Ông, tại sao ông ở chỗ này!” Tần Hòai Hòai phát hiện, giờ phút này nàng đang nằm ở trong ngực Tư Mã Dật, mà hắn lại đang ôm mình phi thân ngồi ở trên cây, cúi đầu xem xét, liền hoa mắt choáng váng đầu, nàng lập tức trở về lại trong ngực của hắn.
Ha ha
Vang lên bên tai là tiếng cười trầm thấp hồn hậu của hắn.
“Cười cái gì!” Có cái gì tốt mà cười!
“Ta cười người nào đó sức lực rõ ràng không thắng được rượu, lại cứ thích uống rượu, uống rượu thì cũng thôi đi, phẩm chất uống rượu lại cố tình không tốt, vừa uống say liền ôm người bậy bạ.” Hắn dùng mắt tà tà nhìn môi của nàng, tia sáng bén nhọn xẹt qua đáy mắt.
“Làm. . . . . .” Chữ ‘ gì ’ còn chưa ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt vào trong bụng.
“Ừ, không tệ!” Tư Mã Dật lè lưỡi liếm khóe miệng, mập mờ nói, “Quả nhiên là mùi vị ta thích!”
Khốn kiếp!
Tần Hòai Hòai vung ra một quyền, bị hắn quay mặt dễ dàng tránh thoát, kết quả bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân thể mất thăng bằng, nghiêng về phía sau.
“A!” Tần Hòai Hòai theo bản năng vội vàng đưa tay ôm lấy eo của Tư Mã Dật, vùi đầu vào trong ngực của hắn, làm thế nào cũng không dám nhìn xuống.
“Ha ha, đã sớm biết, trị tiểu xảo quyệt như nàng, thì phải dùng cái chiêu này!” Tư Mã Dật rất đắc ý kiệt tác của mình, nhìn Tần Hòai Hòai dịu dàng ở trong ngực như thế, khóe miệng nâng lên nụ cười hài lòng.
“Khốn kiếp, ông cũng chỉ biết bắt nạt tôi!” Tần Hòai Hòai phát hiện, kể từ lần rơi xuống nước đó, về sau mình liền có chứng sợ độ cao, đứng ở trên chỗ cao nhìn xuống, đầu sẽ chóang váng, không nghĩ tới người này lại mang nàng bò lên cao như vậy, xem ra nàng đúng là xui xẻo!
“Nàng yên tâm, chỉ có một mình ta bắt nạt nàng, ta sẽ không để cho người khác bắt nạt nàng đâu!” Tư Mã Dật lại còn nói hùng hồn.
Ô ô
Tần Hòai Hoài muốn khóc, ông trời ơi, cho tôi mượn một tiếng sấm, đánh chết hắn đi!
Xem hắn nói gì vậy! Cái gì gọi là hắn sẽ không để cho người khác bắt nạt mình, nhưng chỉ có hắn là có thể bắt nạt mình!
“Buông tôi ra, tôi không phải là vật sở hữu của ông!” Tần Hòai Hòai hết sức tức giận, thì ra, hắn xem mình như vật cưng mà nuôi nhốt á!
“Cái gì là vật sở hữu?” Lại một danh từ mới.
“Nói chính là, tôi có cuộc sống không gian của tôi, tôi có quyền lợi của tôi, ông không thể coi tôi như vật cưng mà độc chiếm!”
“À, nhưng trở thành nương tử của ta, không phải là nàng chỉ thuộc về một mình ta, những người khác không thể có được nàng, đây không tính là độc chiếm chứ?”
“Ách vấn đề là, tôi không phải là nương tử của ông, chúng ta cũng chưa có thành thân, đừng có nói bậy!” Tần Hòai Hòai vừa nói, vừa lấy cùi chỏ đẩy thân thể hắn không ngừng đến gần, “Còn nữa…, nói chuyện thì cứ nói chuyện, đừng có dựa vào tô gần thế!”
“Thành thân?” Tư Mã Dật rất nghiêm túc mà nghĩ một lần, “Cũng đúng, không có nghi thức, quả thực không tốt, như vậy đi, chúng ta nhờ trời đất làm chứng thế nào?”
“Không được!” Có quỷ mới muốn thành thân với ngươi, mặc dù có chút thích ngươi, nhưng mà, nàng vẫn chưa có nghĩ tới muốn gả cho hắn!
“Cứ như vậy đi!” Cũng không quan tâm đến phản ứng của Tần Hòai Hòai như thế nào, Tư Mã Dật ôm chặt nàng, phi thân nhảy xuống đầu cành, sau đó mấy động tác nhanh nhẹn, đi tới một chỗ bên hồ sóng gợn lăn tăn.
Màn đêm như nước, ánh trăng mờ chiếu lên trên mặt hồ, tràn ra một tầng vầng sáng vàng nhạt, nhìn sang giống như tiên cảnh làm say mắt người.
Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn , gió vuốt nhẹ hồ nước, dâng lên từng trận sóng lăn tăn, giống như là màu xanh bạc của tơ lụa mịn màng dao động.
“Nơi này là?” Tần Hòai Hòai chưa từng thấy qua cảnh tượng mê người như vậy.
“Nơi này là ‘hồ Thiên nữ’ một hồ nước nhỏ do nhánh sông chảy tới đây tạo thành, nào , nhắm mắt lại, ta có đồ muốn tặng cho nàng!”
“Là cái gì?” Tại sao muốn che mắt.
“Nàng đừng hỏi, ngoan ngoãn nhắm lại, chờ ta bảo nàng mở mắt ra thì nàng tự nhiên sẽ thấy được.”
Tư Mã Dật từ trong tay áo rút ra một tấm tơ lụa, bịt kín mắt của Tần Hòai Hòai, sau đó buông tóc dài của nàng xuống, lấy ra một cây lược gỗ, cẩn thận mà chải tóc dài của nàng.
“Này, ông muốn làm gì?” Tần Hòai Hòai không thích bị hắn đùa nghịch như vậy, vừa định lấy khăn xuống, thì đã bị hắn ngăn lại.
“Không phải là nàng còn thiếu ta môt yêu cầu ư, hôm nay ta chính là muốn đòi lại đấy!” Tư Mã Dật nói, “Hôm nay là sinh nhật của nàng, ta chỉ là muốn tặng cho nàng phần hậu lễ, đừng cự tuyệt ta được không?”
“Ặc, tôi chỉ biết vô công bất thụ lộc, quà tặng của ông tâm ý đến là tốt rồi, quá quý trọng, tôi sợ tôi không nhận nổi!” Vẫn là nói trước, tránh cho đến lúc đó lại nhận khoai lang nóng phỏng tay, ném cũng ném không xong!
“Ha ha, nàng yên tâm, phần lễ này, nàng tuyệt đối nhận nổi!” Tư Mã Dật tà mị cười một tiếng và nói, lược trong tay đã chải tóc đen của nàng, trong miệng thì thầm, “Một chải tóc đến cùng, Phú Quý không cần buồn. . . . . .”
“Ừ, cái này tôi thích!” Là chúc phúc tôi có tiền, cả đời không lo Phú Quý ư, dường như quà tặng của người này cũng không tệ lắm.
“Hai chải tóc đến cùng, không bệnh lại không có lo.” Tư Mã Dật cười gian xảo.
“Ặc, cái này, hình như cũng tạm được.” Tần Hòai Hòai nhắm hai mắt, căn bản không thấy được vẻ mặt của hắn, một nụ cười mờ ám lướt qua, nếu mà nàng nhận thấy lời nói, đoán chừng đã không nói ra những lời này.
“Ba chải tóc đến cùng, nhiều con lại sống thọ.” Nụ cười của Tư Mã Dật càng đậm.
“Éc. . . . . . Cái này, cảm thấy dường như hơi vượt mức quy định. . . . . .” Tần Hòai Hòai tuyệt không biết, nàng đang bước vào bẫy rập mà Tư Mã Dật bày ra cho nàng.
“Lại chải tóc đến cùng, cử án lại tề mi (vợ chồng kính trọng lẫn nhau), hai chải tóc đến đuôi, sát cánh cùng đôi, ba chải tóc đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội. . . . . .”
“Chờ một chút!” Tần Hòai Hòai càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng hô ngừng, “Cái này dường như, rất quen tai, nhưng mà ông xác định thật sự là chúc mừng sinh nhật người ta, nhớ không lầm?”
“Khi đó tự nhiên, chải đầu này đúng là một chải đến đuôi mới xem như hoàn thành lễ nghi hạng nhất, nếu mà nửa đường dừng lại, sẽ có điềm xấu, như vậy những thứ nói trước kia liền không còn linh nghiệm, không chỉ mất linh nghiệm, còn có thể xảy ra tai nạn.” Hắn nửa dụ dỗ nửa lừa gạt nói với Tần Hòai Hòai.
“Như vậy à. . . . . .” Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng mà dù sao Tần Hòai Hòai cũng là cô gái trẻ, chưa kết hôn bao giờ, làm sao biết đây là tập tục kết hôn, lại bị Tư Mã Dật lấy ra lừa gạt nàng.
“Có đầu lại có đuôi, cuộc đời này chung Phú Quý!” Cuối cùng, Tư Mã Dật chải tóc dài xong thì vấn lên cho nàng, dùng cây lược gỗ cố định búi tóc, lại từ trong ngực móc ra một đóa hoa trong suốt như tuyết, nhẹ nhàng cài lên cho nàng.
“Được rồi, nàng có thể mở mắt ra, đến bên hồ nhìn một chút đi!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng cởi tơ lụa ra cho nàng, dẫn nàng đến bên hồ, “Mở mắt ra nhìn một chút đi.”
“Này, nàng ta là ai?” Tần Hòai Hòai nhìn ảnh của người trong hồ, có chút xinh đẹp.
Tần Hòai Hòai nhìn cái bóng trong hồ, mình trong hồ rất đẹp, không nghĩ tới chỉ là một búi tóc nho nhỏ, thì có thể thay đổi một người.
Nhìn lại người đàn ông bên cạnh, hắn rất tuấn mỹ, ngũ quan xinh xắn dưới ánh trăng lại càng hoàn mỹ không tỳ vết như chạm khắc, dáng người cao lớn rắn rỏi đứng cao ngất như bách tùng, trong tròng mắt một đôi ngọc Lưu Ly lưu chuyển ánh sáng rực rỡ vô hạn, đang nhìn mình thâm tình, Tần Hòai Hòai rất thích tất cả chuyện này, không nỡ phá hư.
“Đây là nương tử của ta, nàng rồi…!” Tư Mã Dật cố ý đứng ở bên cạnh nàng, cái bóng trong hồ soi sáng ra bộ dáng của hai người, “Ừ, trai tài gái sắc, một đôi trời đất tạo nên!”
“Làm ơn đi, ông muốn tôi nói bao nhiêu lần, chúng ta không có kết hôn, cho nên đừng có hơi một tí thì nói tôi là nương tử ông, OK! Tôi còn muốn lấy chồng đấy!” Tần Hòai Hòai xoay người muốn rời đi, ngày ngày bị người ta giắt bên khóe miệng nói là nương tử, vậy sau này nàng làm sao lập gia đình đây!
“Nàng muốn gả cho ai!” Hắn có chút tức giận, kéo nàng ôm vào trong lòng, hung hăng ôm bả vai của nàng, giọng nói khẳng định, “Nàng đã gả cho ta, lại không thể tái giá với những người khác!”
“Buông tay, đau , buông tay!” Tần Hòai Hòai vùng vẫy mấy cái, phát hiện, hắn càng ôm càng chặt, cuối cùng chỉ có thể buông tha vùng vẫy, “Tôi chỉ nhớ tôi bị người ta bỏ rồi, cũng không nhớ tôi gả cho ông lúc nào!” Dường như ngay cả cá sính lễ cũng không có nha!
“Hòai Hòai!” Tư Mã Dật ôm nàng thật chặt, “Chúng ta mới vừa rồi đã bái thiên địa rồi, làm sao có thể nói không phải là vợ chồng?”
“Gì?” Nàng mới vừa rồi chỉ để cho hắn chải đầu tóc, làm sao lại bái Thiên Địa!
“Vi phu ta không phải chải đầu cho nàng, một chải đến cuối nha, tại sao có thể nói là không bái Thiên Địa?” Hắn gian xảo cười, đắc ý cười.
/68
|