Im lặng
Tần Hòai Hòai phát hiện, nàng đối với hành động côn đồ của Tư Mã Dật như vậy thì hết sức bất đắc dĩ, cũng luôn không kiếm ra biện pháp để đối phó hắn, vì vậy, nàng quyết định vẫn là ngậm miệng bớt nói thì tốt hơn.
Nếu như thể nào cũng chỉ có thể là một giấc mộng, như vậy coi như là quà tặng cho mình, là một giấc mộng cũng được, tỉnh thì tan thành mây khói.
Tư Mã Dật đến gần nàng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, “Nương tử của ta quả nhiên là đáng yêu động lòng người.”
“Đó là bởi vì ông thật sự không cách nào nói ra tôi xinh đẹp như hoa, xinh đẹp như tiên lời nói trái lương tâm như vậy, tôi là hình dáng gì, tự tôi biết, không cần ông miễn cưỡng mà khen tôi!”
“Nàng có chút bày đặt học đòi làm thơ, ánh mắt vi phu kém như vậy, vậy thì nàng không tin tưởng chính mình?” Tư Mã Dật cười như trăng như câu, “Nhưng mà, nương tử như vậy là tốt rồi, quá đẹp, ta sợ người khác sẽ đến giành! Xinh đẹp của nương tử chỉ có ta nhìn thấy thôi!”
“Tư Mã Dật, tôi có thể hỏi ông một vấn đề không?” Tần Hòai Hòai nghiêng mặt sang, nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ, hỏi đi.”
“Tại sao ông yêu thích tôi?” Dường như mỗi cô gái đều sẽ hỏi người yêu cái vấn đề này, nhưng Tần Hòai Hòai cũng không phải vì hắn là người mình yêu mến mới hỏi, tối đa cũng chỉ là có một chút ngưỡng mộ trong lòng, nàng chỉ là tò mò, thuần túy xuất phát từ tò mò.
Nhìn dáng người mình có vẻ cứng ngắc, chỉ là gương mặt khá thôi, trừ cái đó ra, cái gì nàng cũng không có, cho nên nàng mới tò mò, vì sao hắn cứ chiếm mình không buông.
“Thích một người thì không có đạo lý gì có thể nói được!” Nếu như có thể tìm ra đạo lý, như vậy hắn cũng sẽ không khiến mình luân hãm vào.
“Như vậy, bắt đầu lúc nào thì ông thích tôi?” Tần Hòai Hòai cố gắng nhớ lại, hình như nàng và hắn thật sự không có quá nhiều tiếp xúc, vì sao hắn lại thích mình.
Suy nghĩ, hình như mỗi lần ở chung một chỗ với hắn đều là ở trường hợp cực kỳ lúng túng, khi đó nàng đối với hắn là hận đến tận xương, hận không thể rút da của hắn, rút gân hắn, nhưng, sao lại biến thành bộ dáng bây giờ.
Không hiểu, thật không hiểu
“Lúc nào thì sao?” Tư Mã Dật tựa hồ cũng lâm vào trong trí nhớ, đến tột cùng là lúc nào thì thích nha đầu này, là cái lần nàng lầm xem mình là Lục đệ mà hưu phu, nụ hôn đính ước lần kia, cảm giác lần đầu tiên hôn đến nghiện.
Theo bản năng sờ sờ đôi môi của mình, nụ cười ở khóe miệng càng đậm.
“Nàng tin tưởng nụ hôn định cả đời không?” Tư Mã Dật nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào trong mắt của nàng, ánh mắt mang theo lưu luyến, quấn lấy nàng.
“Nụ hôn định cả đời?” Trong mắt hắn Tần Hòai Hòai thấy được bức vẽ trong ánh mắt của Tư Mã Duệ, cái loại lưu luyến quấn lấy đó nhìn người thương, cái loại tình cảm đó lưu luyến không rời.
Tim chợt nhảy lên, hai gò má ửng hồng, trong mắt mờ mịt một mảnh, ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ trong mắt của hắn có ma lực thần kỳ, có khả năng hấp dẫn ánh mắt của nàng, một khi chống lại thì không thể tiếp tục dời tầm mắt đi.
Đôi môi của nàng là loại anh đào ngọt ngào, ẩm ướt dâng lên sáng bóng mềm mại, hơi mở ra, nhìn qua hẳn là đang phát ra ý mời gọi, hắn say, say ở trong cảnh sắc như hoa ngọt ngào mê người này.
Mắt của hắn khép lại, từ từ hướng mình đến gần, ngũ quan xinh đẹp như chạm khắc góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao phóng ra bóng nhàn nhạt, khiến cả khuôn mặt càng phát ra anh tuấn trong sáng, sợi tóc mảnh mềm rủ xuống tự nhiên, lay động ở bên tóc mai, càng tăng thêm tà mị của hắn.
Hơi thở bá đạo của riêng người đàn ông vây kín nàng, trên người hắn tản ra mùi thơm nhàn nhạt làm cho nàng mê say, mắt cũng dần dần đóng lại.
Nụ hôn đính ước sao? Tần Hòai Hòai âm thầm cười trộm, có lẽ vậy, hình như vừa mới bắt đầu, nàng và hắn chính là biết như vậy, có lẽ, đây mới thật là duyên phận, có lẽ, đây cũng chỉ là một cuộc phong Hoa, kiều diễm trong một giấc mộng. . . . . .
Chẳng qua là giờ phút này, hắn xác thực là chân chân thực thực ở tại trước mắt của mình, cái loại nụ hôn dịu dàng lưu luyến đó cũng là chân thật như vậy, quản khỉ gió hắn có phải mộng hay không, nàng chỉ cần chính là chân thật, bình thường ở giờ khắc này. . . . . .
Nụ hôn của hắn trở nên rất dịu dàng, dịu dàng như nước, triền triền miên miên, tỉ mỉ róc rách mà chảy vào đáy lòng của nàng, làm dịu trái tim nàng, nàng cũng vươn tay, ôm cổ của hắn, đem thân thể đến gần hắn, cảm thụ nụ hôn lưu luyến triền miên của hắn mang tới.
Tư Mã Dật buộc chặt cánh tay, ghì chặt nàng ở trong ngực mình, lại một lần nữa hôn thật sâu.
Bờ hồ xinh đẹp, ánh trăng xuyên thấu qua hơi nước mờ mịt, làm hết thảy đều mông lung, như mộng ảo, trong ánh trăng lờ mờ, một đôi đang ôm lấy nhau thật chặt.
Ai
Tần Hòai Hòai ngồi ở cạnh bàn tròn, đôi tay chọc lấy quai hàm, hướng về phía mặt hồ ngẩn người, vẫn than thở không ngừng.
“Tiểu thư, lần này là lần thứ một trăm lẻ tám cô than thở rồi, có chuyện gì phiền lòng sao?” Hạnh Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, tiểu thư từ buổi sáng rời giường đến bây giờ chính là bộ dạng có vẻ mất hồn mất vía, hình như vẫn còn rất phiền não, chẳng lẽ sinh nhật tối hôm qua trôi qua không vui, nhưng mà mình đã sớm bất tỉnh rồi, cho nên cũng không nhớ ra được cái gì.
“Ai. . . . . .” Tần Hòai Hòai lại thở dài một hơi thật dài, “Không có, ta chỉ là cảm thấy phiền toái.”
Đúng vậy, nàng gặp phải phiền toái, phiền toái lớn, đều là say rượu gây họa, còn có ánh trăng quá mông lung, làm cho nàng ở dưới tình huống mơ hồ, dễ dàng đem chung thân hạnh phúc của mình hứa cho một con khỉ phúc hắc.
Hơn nữa, còn bị hắn mạnh mẽ nhét hai món, có vẻ như, giống như nói là sính lễ gì đó, một là cây lược gỗ đơn giản không thể đơn giản hơn nữa, một là băng hoa óng ánh trong suốt như thủy tinh, băng rất kỳ mỹ, băng tinh xảo đặc sắc.
Thoạt nhìn hình như cái sau càng trân quý hơn, nhưng chẳng biết tại sao, Tần Hòai Hòai lại thích cái cây lược gỗ đó, có thể là xuất xứ từ tín điều nàng luôn luôn theo đuổi —— chủ nghĩa thực dụng, Tần Hòai Hòai cảm thấy hoa văn trên cây lược gỗ đó rất đặc biệt, nhìn kỹ, có chút giống là bùa chú nhỏ, nàng liên tục xác nhận, chữ viết xác thực là bùa chú linh tinh.
Điều này làm cho Tần Hòai Hòai cảm thấy ngoài ý muốn, một cây lược gỗ cũng điểm xuyết lên chút hoa văn, vì sao chỉ trên cái cây lược gỗ này có khắc vẽ bùa chú.
Lúc đó nàng cũng đã hỏi qua Tư Mã Dật, câu trả lời của hắn là, cái cây lược gỗ này là đồ gia truyền của hắn, là của mẫu thân hắn truyền cho hắn, hôm nay hắn đưa cái cây lược gỗ này có ý nghĩa đại diện, cũng chính là truyền gia bảo lại bị cho mình, ý nghĩa hắn lấy tim của mình giao cho nàng.
Khi đó Tần Hòai Hòai im lặng, mạnh mẽ nhét đồ cũng có thể gọi là giao cho? !
Càng làm cho nàng im lặng là, vì sao bảo vật gia truyền của cổ nhân đều là đồ kỳ quái, đầu tiên là ‘ Ngọc Linh Lung ’ rẻ bèo lão tướng quân để lại cho mình, cũng nói là bảo vật gia truyền, nhưng mà, truyền cho nàng cũng là mầm tai họa; hôm nay ‘ cây lược gỗ ’ có hoa văn quỷ dị cũng là bảo vật gia truyền, con khỉ phúc hắc trực tiếp truyền cho nàng, mà nàng còn không có quyền phản bác.
Nhưng cũng may, cái cây lược gỗ này so với ‘ Ngọc Linh Lung ’ chỉ có mã ngoài còn tốt hơn nhiều, ít nhất nó thực dụng.
Thấy Tần Hòai Hòai cất cây lược gỗ vào trong ngực, lại đem băng hoa đặt lên bàn, tò mò hỏi, “Tiểu thư, cái băng hoa này, cô không thích à?”
“Cái này sao, Hạnh nhi, em cất nó giúp ta.” Tần Hòai Hòai thu dọn gói hành lý xong, “Đến Yến môn quan, chúng ta cũng phải cáo biệt với Cổ tiểu thư, quấy rầy nàng ta thời gian lâu như vậy, lại nương nhờ nơi này, rất ngại.”
Mấy ngày nay, một nhóm bốn người họ, ăn uống ở đều dựa vào nàng ta cung cấp, nhưng mà nàng ta lại không thu bất kỳ phí tổn nào, điều này làm cho Tần Hòai Hòai áy náy.
“Này, bà chị, đừng nói mát, tôi không lao động à, cái đó không phải là đền bù lại à!” Tần Như Ca ( Hắc Tử ) bất mãn nói thầm , “Tôi cũng không thu tiền công, không công nhiều ngày như vậy!”
“Đó là cậu phải làm!” Tần Hòai Hòai nhíu mày, “Ai kêu cậu báo cáo láo số tuổi!”
Vì vậy vì đền bù lại, Tần Hòai Hòai cứ thế để cho Hắc Tử làm lao động trẻ em N nhiều ngày.
“Thôi đi, đó là mắt chị vụng về, cứ thế xem một thiếu niên rõ ràng mười bốn tuổi thành đứa trẻ tám chín tuổi!” Tần Như Ca hừ hừ mấy cái, ném ánh mắt khinh thường về phía Tần Hòai Hòai.
“Cũng may cậu nói mình thiếu niên mười bốn tuổi, cậu nhìn cậu một chút đi, toàn thân trên dưới, điểm nào giống người lớn hả!” Đừng trách mắt nàng vụng về, người trước mắt nhỏ gầy, dù nhìn thế nào cũng không giống là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Dĩ nhiên có chết Tần Hòai Hòai cũng không thừa nhận còn có một nguyên nhân, đó chính là, vóc người nàng chủ nhân của thân thể này, cũng chính là Yến Phi Tuyết, cũng không qúa mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn cậu ta một tuổi, nếu như nàng thừa nhận, như vậy về sau nàng còn có cái gì để dọa tên tiểu tử thúi này!
“Hừ, đó là do tôi dinh dưỡng không đầy đủ, chưa ăn đồ gì tốt, cho nên dáng dấp mới không cao, chờ qua hai ba năm nữa, dáng người tôi nhất định cao hơn chị!” Nói xong, Tần Như Ca còn ngẩng đầu lên không phục, cố gắng nâng thân thể của mình lên cao.
“Vậy chờ cậu cao hơn rồi hãy nói!” Tần Hòai Hòai ra vẻ ‘ cậu bây giờ có thể làm khó tôi như thế nào ’.
“Chị. . . . . .”
“Chị cái gì mà chị, đợi lát nữa đi rửa mặt, luôn làm cho mình đen thùi lùi, rất đẹp mắt à!” Tần Hòai Hòai phát hiện, dáng dấp muội muội của hắn là tuyết trắng như ngọc, không có lẽ nào dáng dấp ca ca của con bé lại đen như vậy.
Lòng hiếu kỳ của Tần Hòai Hòai lại đang quấy phá, nàng rất muốn nhìn một chút, bộ dạng Tần Như Ca chân chính đến tột cùng là thế nào!
“Cô muốn đi?” Cổ Nguyệt vẫn là một thân đỏ rực như máu, chẳng qua là bớt chút vẻ quyến rũ, thêm mấy phần lạnh lùng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Hòai Hòai cảm giác ánh mắt của nàng ta nhìn mình rất quái lạ, mỗi lần nàng ta nhìn mình thì không khỏi nhớ tới giấc mộng đêm đó, cặp mắt lãnh mị kia, thanh âm gợi tình trong trẻo kia như chân trời bay tới.
“Ừ, đã ở nhiều ngày như vậy, thật xin lỗi, chờ sau khi chúng tôi đặt chân đến Yến môn quan, tôi sẽ nói cho cô biết địa chỉ, cũng là lúc tôi làm chủ mời cô đến ăn một bữa.”
“Ha ha, thật ra thì tôi cũng có chuyện tới Yến môn quan một chuyến, không bằng chúng ta cùng đi như thế nào?” Trong mắt của Cổ Nguyệt xẹt qua một tia sáng lóang sâu kín, cười nhàn nhạt.
“Như vậy à. . . . . .” Tần Hòai Hòai cũng không phải là không đồng ý, chẳng qua là con khỉ phúc hắc đã sớm lên tiếng, hắn muốn mình vừa đến Yến môn quan thì rời thuyền đi, cách xa Cổ Nguyệt, nếu để cho hắn nhìn thấy mình lại đi cùng Cổ Nguyệt, như vậy hắn sẽ trừng phạt mình nghiêm khắc.
Chẳng biết tại sao, tên đó lại không thích mỹ nữ này, không phải nói đàn ông đều rất háo sắc ư, vì sao hắn lại không thích mỹ nhân như thế?
Tần Hòai Hòai phát hiện, nàng đối với hành động côn đồ của Tư Mã Dật như vậy thì hết sức bất đắc dĩ, cũng luôn không kiếm ra biện pháp để đối phó hắn, vì vậy, nàng quyết định vẫn là ngậm miệng bớt nói thì tốt hơn.
Nếu như thể nào cũng chỉ có thể là một giấc mộng, như vậy coi như là quà tặng cho mình, là một giấc mộng cũng được, tỉnh thì tan thành mây khói.
Tư Mã Dật đến gần nàng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, “Nương tử của ta quả nhiên là đáng yêu động lòng người.”
“Đó là bởi vì ông thật sự không cách nào nói ra tôi xinh đẹp như hoa, xinh đẹp như tiên lời nói trái lương tâm như vậy, tôi là hình dáng gì, tự tôi biết, không cần ông miễn cưỡng mà khen tôi!”
“Nàng có chút bày đặt học đòi làm thơ, ánh mắt vi phu kém như vậy, vậy thì nàng không tin tưởng chính mình?” Tư Mã Dật cười như trăng như câu, “Nhưng mà, nương tử như vậy là tốt rồi, quá đẹp, ta sợ người khác sẽ đến giành! Xinh đẹp của nương tử chỉ có ta nhìn thấy thôi!”
“Tư Mã Dật, tôi có thể hỏi ông một vấn đề không?” Tần Hòai Hòai nghiêng mặt sang, nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ, hỏi đi.”
“Tại sao ông yêu thích tôi?” Dường như mỗi cô gái đều sẽ hỏi người yêu cái vấn đề này, nhưng Tần Hòai Hòai cũng không phải vì hắn là người mình yêu mến mới hỏi, tối đa cũng chỉ là có một chút ngưỡng mộ trong lòng, nàng chỉ là tò mò, thuần túy xuất phát từ tò mò.
Nhìn dáng người mình có vẻ cứng ngắc, chỉ là gương mặt khá thôi, trừ cái đó ra, cái gì nàng cũng không có, cho nên nàng mới tò mò, vì sao hắn cứ chiếm mình không buông.
“Thích một người thì không có đạo lý gì có thể nói được!” Nếu như có thể tìm ra đạo lý, như vậy hắn cũng sẽ không khiến mình luân hãm vào.
“Như vậy, bắt đầu lúc nào thì ông thích tôi?” Tần Hòai Hòai cố gắng nhớ lại, hình như nàng và hắn thật sự không có quá nhiều tiếp xúc, vì sao hắn lại thích mình.
Suy nghĩ, hình như mỗi lần ở chung một chỗ với hắn đều là ở trường hợp cực kỳ lúng túng, khi đó nàng đối với hắn là hận đến tận xương, hận không thể rút da của hắn, rút gân hắn, nhưng, sao lại biến thành bộ dáng bây giờ.
Không hiểu, thật không hiểu
“Lúc nào thì sao?” Tư Mã Dật tựa hồ cũng lâm vào trong trí nhớ, đến tột cùng là lúc nào thì thích nha đầu này, là cái lần nàng lầm xem mình là Lục đệ mà hưu phu, nụ hôn đính ước lần kia, cảm giác lần đầu tiên hôn đến nghiện.
Theo bản năng sờ sờ đôi môi của mình, nụ cười ở khóe miệng càng đậm.
“Nàng tin tưởng nụ hôn định cả đời không?” Tư Mã Dật nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào trong mắt của nàng, ánh mắt mang theo lưu luyến, quấn lấy nàng.
“Nụ hôn định cả đời?” Trong mắt hắn Tần Hòai Hòai thấy được bức vẽ trong ánh mắt của Tư Mã Duệ, cái loại lưu luyến quấn lấy đó nhìn người thương, cái loại tình cảm đó lưu luyến không rời.
Tim chợt nhảy lên, hai gò má ửng hồng, trong mắt mờ mịt một mảnh, ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ trong mắt của hắn có ma lực thần kỳ, có khả năng hấp dẫn ánh mắt của nàng, một khi chống lại thì không thể tiếp tục dời tầm mắt đi.
Đôi môi của nàng là loại anh đào ngọt ngào, ẩm ướt dâng lên sáng bóng mềm mại, hơi mở ra, nhìn qua hẳn là đang phát ra ý mời gọi, hắn say, say ở trong cảnh sắc như hoa ngọt ngào mê người này.
Mắt của hắn khép lại, từ từ hướng mình đến gần, ngũ quan xinh đẹp như chạm khắc góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao phóng ra bóng nhàn nhạt, khiến cả khuôn mặt càng phát ra anh tuấn trong sáng, sợi tóc mảnh mềm rủ xuống tự nhiên, lay động ở bên tóc mai, càng tăng thêm tà mị của hắn.
Hơi thở bá đạo của riêng người đàn ông vây kín nàng, trên người hắn tản ra mùi thơm nhàn nhạt làm cho nàng mê say, mắt cũng dần dần đóng lại.
Nụ hôn đính ước sao? Tần Hòai Hòai âm thầm cười trộm, có lẽ vậy, hình như vừa mới bắt đầu, nàng và hắn chính là biết như vậy, có lẽ, đây mới thật là duyên phận, có lẽ, đây cũng chỉ là một cuộc phong Hoa, kiều diễm trong một giấc mộng. . . . . .
Chẳng qua là giờ phút này, hắn xác thực là chân chân thực thực ở tại trước mắt của mình, cái loại nụ hôn dịu dàng lưu luyến đó cũng là chân thật như vậy, quản khỉ gió hắn có phải mộng hay không, nàng chỉ cần chính là chân thật, bình thường ở giờ khắc này. . . . . .
Nụ hôn của hắn trở nên rất dịu dàng, dịu dàng như nước, triền triền miên miên, tỉ mỉ róc rách mà chảy vào đáy lòng của nàng, làm dịu trái tim nàng, nàng cũng vươn tay, ôm cổ của hắn, đem thân thể đến gần hắn, cảm thụ nụ hôn lưu luyến triền miên của hắn mang tới.
Tư Mã Dật buộc chặt cánh tay, ghì chặt nàng ở trong ngực mình, lại một lần nữa hôn thật sâu.
Bờ hồ xinh đẹp, ánh trăng xuyên thấu qua hơi nước mờ mịt, làm hết thảy đều mông lung, như mộng ảo, trong ánh trăng lờ mờ, một đôi đang ôm lấy nhau thật chặt.
Ai
Tần Hòai Hòai ngồi ở cạnh bàn tròn, đôi tay chọc lấy quai hàm, hướng về phía mặt hồ ngẩn người, vẫn than thở không ngừng.
“Tiểu thư, lần này là lần thứ một trăm lẻ tám cô than thở rồi, có chuyện gì phiền lòng sao?” Hạnh Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, tiểu thư từ buổi sáng rời giường đến bây giờ chính là bộ dạng có vẻ mất hồn mất vía, hình như vẫn còn rất phiền não, chẳng lẽ sinh nhật tối hôm qua trôi qua không vui, nhưng mà mình đã sớm bất tỉnh rồi, cho nên cũng không nhớ ra được cái gì.
“Ai. . . . . .” Tần Hòai Hòai lại thở dài một hơi thật dài, “Không có, ta chỉ là cảm thấy phiền toái.”
Đúng vậy, nàng gặp phải phiền toái, phiền toái lớn, đều là say rượu gây họa, còn có ánh trăng quá mông lung, làm cho nàng ở dưới tình huống mơ hồ, dễ dàng đem chung thân hạnh phúc của mình hứa cho một con khỉ phúc hắc.
Hơn nữa, còn bị hắn mạnh mẽ nhét hai món, có vẻ như, giống như nói là sính lễ gì đó, một là cây lược gỗ đơn giản không thể đơn giản hơn nữa, một là băng hoa óng ánh trong suốt như thủy tinh, băng rất kỳ mỹ, băng tinh xảo đặc sắc.
Thoạt nhìn hình như cái sau càng trân quý hơn, nhưng chẳng biết tại sao, Tần Hòai Hòai lại thích cái cây lược gỗ đó, có thể là xuất xứ từ tín điều nàng luôn luôn theo đuổi —— chủ nghĩa thực dụng, Tần Hòai Hòai cảm thấy hoa văn trên cây lược gỗ đó rất đặc biệt, nhìn kỹ, có chút giống là bùa chú nhỏ, nàng liên tục xác nhận, chữ viết xác thực là bùa chú linh tinh.
Điều này làm cho Tần Hòai Hòai cảm thấy ngoài ý muốn, một cây lược gỗ cũng điểm xuyết lên chút hoa văn, vì sao chỉ trên cái cây lược gỗ này có khắc vẽ bùa chú.
Lúc đó nàng cũng đã hỏi qua Tư Mã Dật, câu trả lời của hắn là, cái cây lược gỗ này là đồ gia truyền của hắn, là của mẫu thân hắn truyền cho hắn, hôm nay hắn đưa cái cây lược gỗ này có ý nghĩa đại diện, cũng chính là truyền gia bảo lại bị cho mình, ý nghĩa hắn lấy tim của mình giao cho nàng.
Khi đó Tần Hòai Hòai im lặng, mạnh mẽ nhét đồ cũng có thể gọi là giao cho? !
Càng làm cho nàng im lặng là, vì sao bảo vật gia truyền của cổ nhân đều là đồ kỳ quái, đầu tiên là ‘ Ngọc Linh Lung ’ rẻ bèo lão tướng quân để lại cho mình, cũng nói là bảo vật gia truyền, nhưng mà, truyền cho nàng cũng là mầm tai họa; hôm nay ‘ cây lược gỗ ’ có hoa văn quỷ dị cũng là bảo vật gia truyền, con khỉ phúc hắc trực tiếp truyền cho nàng, mà nàng còn không có quyền phản bác.
Nhưng cũng may, cái cây lược gỗ này so với ‘ Ngọc Linh Lung ’ chỉ có mã ngoài còn tốt hơn nhiều, ít nhất nó thực dụng.
Thấy Tần Hòai Hòai cất cây lược gỗ vào trong ngực, lại đem băng hoa đặt lên bàn, tò mò hỏi, “Tiểu thư, cái băng hoa này, cô không thích à?”
“Cái này sao, Hạnh nhi, em cất nó giúp ta.” Tần Hòai Hòai thu dọn gói hành lý xong, “Đến Yến môn quan, chúng ta cũng phải cáo biệt với Cổ tiểu thư, quấy rầy nàng ta thời gian lâu như vậy, lại nương nhờ nơi này, rất ngại.”
Mấy ngày nay, một nhóm bốn người họ, ăn uống ở đều dựa vào nàng ta cung cấp, nhưng mà nàng ta lại không thu bất kỳ phí tổn nào, điều này làm cho Tần Hòai Hòai áy náy.
“Này, bà chị, đừng nói mát, tôi không lao động à, cái đó không phải là đền bù lại à!” Tần Như Ca ( Hắc Tử ) bất mãn nói thầm , “Tôi cũng không thu tiền công, không công nhiều ngày như vậy!”
“Đó là cậu phải làm!” Tần Hòai Hòai nhíu mày, “Ai kêu cậu báo cáo láo số tuổi!”
Vì vậy vì đền bù lại, Tần Hòai Hòai cứ thế để cho Hắc Tử làm lao động trẻ em N nhiều ngày.
“Thôi đi, đó là mắt chị vụng về, cứ thế xem một thiếu niên rõ ràng mười bốn tuổi thành đứa trẻ tám chín tuổi!” Tần Như Ca hừ hừ mấy cái, ném ánh mắt khinh thường về phía Tần Hòai Hòai.
“Cũng may cậu nói mình thiếu niên mười bốn tuổi, cậu nhìn cậu một chút đi, toàn thân trên dưới, điểm nào giống người lớn hả!” Đừng trách mắt nàng vụng về, người trước mắt nhỏ gầy, dù nhìn thế nào cũng không giống là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Dĩ nhiên có chết Tần Hòai Hòai cũng không thừa nhận còn có một nguyên nhân, đó chính là, vóc người nàng chủ nhân của thân thể này, cũng chính là Yến Phi Tuyết, cũng không qúa mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn cậu ta một tuổi, nếu như nàng thừa nhận, như vậy về sau nàng còn có cái gì để dọa tên tiểu tử thúi này!
“Hừ, đó là do tôi dinh dưỡng không đầy đủ, chưa ăn đồ gì tốt, cho nên dáng dấp mới không cao, chờ qua hai ba năm nữa, dáng người tôi nhất định cao hơn chị!” Nói xong, Tần Như Ca còn ngẩng đầu lên không phục, cố gắng nâng thân thể của mình lên cao.
“Vậy chờ cậu cao hơn rồi hãy nói!” Tần Hòai Hòai ra vẻ ‘ cậu bây giờ có thể làm khó tôi như thế nào ’.
“Chị. . . . . .”
“Chị cái gì mà chị, đợi lát nữa đi rửa mặt, luôn làm cho mình đen thùi lùi, rất đẹp mắt à!” Tần Hòai Hòai phát hiện, dáng dấp muội muội của hắn là tuyết trắng như ngọc, không có lẽ nào dáng dấp ca ca của con bé lại đen như vậy.
Lòng hiếu kỳ của Tần Hòai Hòai lại đang quấy phá, nàng rất muốn nhìn một chút, bộ dạng Tần Như Ca chân chính đến tột cùng là thế nào!
“Cô muốn đi?” Cổ Nguyệt vẫn là một thân đỏ rực như máu, chẳng qua là bớt chút vẻ quyến rũ, thêm mấy phần lạnh lùng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Hòai Hòai cảm giác ánh mắt của nàng ta nhìn mình rất quái lạ, mỗi lần nàng ta nhìn mình thì không khỏi nhớ tới giấc mộng đêm đó, cặp mắt lãnh mị kia, thanh âm gợi tình trong trẻo kia như chân trời bay tới.
“Ừ, đã ở nhiều ngày như vậy, thật xin lỗi, chờ sau khi chúng tôi đặt chân đến Yến môn quan, tôi sẽ nói cho cô biết địa chỉ, cũng là lúc tôi làm chủ mời cô đến ăn một bữa.”
“Ha ha, thật ra thì tôi cũng có chuyện tới Yến môn quan một chuyến, không bằng chúng ta cùng đi như thế nào?” Trong mắt của Cổ Nguyệt xẹt qua một tia sáng lóang sâu kín, cười nhàn nhạt.
“Như vậy à. . . . . .” Tần Hòai Hòai cũng không phải là không đồng ý, chẳng qua là con khỉ phúc hắc đã sớm lên tiếng, hắn muốn mình vừa đến Yến môn quan thì rời thuyền đi, cách xa Cổ Nguyệt, nếu để cho hắn nhìn thấy mình lại đi cùng Cổ Nguyệt, như vậy hắn sẽ trừng phạt mình nghiêm khắc.
Chẳng biết tại sao, tên đó lại không thích mỹ nữ này, không phải nói đàn ông đều rất háo sắc ư, vì sao hắn lại không thích mỹ nhân như thế?
/68
|