Khóe miệng của người con trai tà mị hơi nhếch lên, trong ánh mắt tà nhu, lộ ra một loại vui mừng cùng kinh ngạc khó nói.
Thì ra nàng quan tâm chính là ——một nửa gia sản của ‘ hắn ’, quả nhiên, thật đặc biệt!
Hắn vươn tay, thừa dịp Tần Hoài Hoài ngây người. trong nháy mắt đã lấy đi tờ giấy trong tay nàng.
“Nhưng, cái chữ này sao lại khó coi như vậy!” Hắn nhìn một chút cái gọi là thư trong tay nàng, rồi nhìn lại một chút hưu thư trong tay mình mà nàng đã quăng cho, những chữ này thất oai bát nữu (7 vẹo 8 xoắn) , trong lòng cảm thán một chút, chữ quá xấu a. . . . . .
“Trả ta!” Tần Hoài Hoài đưa tay đoạt lại tờ giấy, che ở trước ngực giống như bảo bối, “Cái này không phải là quan trọng, quan trọng là, ngươi đã ký xuống phần thư thoả thuận này, cho nên, một nửa gia sản của ngươi để cho ta tới tiếp nhận! Có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, ngươi cũng không được nuốt lời!”
Nghe xong lời của nàng, thì người con trai vẻ mặt trầm tĩnh xông tới gần như càng kinh ngạc hơn, lửa giận trong mắt hắn bắn ra càng dữ dội hơn.
Người con trai tà mị vẫn là cười rồi nhíu chân mày, nha đầu này, trong óc đó đều nghĩ cái quái gì vậy! Sao lại cổ quái như vậy, rồi lại không thể không bội phục dũng khí của nàng, hiếm khi thấy được cái loại thông minh đó ở trên người các cô gái khác.
Người con trai mặt trầm tĩnh che dấu hai tròng mắt, cất bước đi tới phía Tần Hoài Hoài.
“Ngươi, ngươi làm gì thế!” Mí mắt bên con mắt trái của Tần Hoài Hoài đang không ngừng nhảy.
Người con trai đi tới trước mặt của nàng, vẻ khí thế lạnh lùng này của hắn khiến Tần Hoài Hoài ngẩn ra, ở trong nháy mắt đó, người con trai đã nắm lấy cuồn giấy trong tay nàng, tốc độ nhanh làm cho người ta chắt lưỡi, Tần Hoài Hoài cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong phản ứng của hắn, thì cuồn giấy trong tay đã rơi vào trong tay của hắn.
“Trả ta!” Tần Hoài Hoài nhảy lên muốn đoạt lại, lại bị hắn tránh thoát dễ dàng.
Người con trai trầm tĩnh liếc nội dung trên thư thoả thuận một cái, thản nhiên châm chọc, “Đây chính là thư thoả thuận ngươi viết?”
“Liên quan gì tới ngươi, trả ta!”
“Ấu trĩ, ngu xuẩn, vô vị đến cực điểm!” Mấy chữ lạnh như băng bật ra.
Éc. . . . . .
Tần Hoài Hoài nhất thời cảm thấy trên người nặng trĩu vô cùng.
Từ trong miện xinh đẹp của hắn nhảy ra mấy chữ này, giống như là ba hòn núi lớn, từng cái một đập vào trên người của nàng.
Trên trán của Tần Hoài Hoài nhảy ra N hắc tuyến hơn!
“Tại sao ngươi nói ta! Ngươi có tư cách gì nói ta!” Tần Hoài Hoài giận dữ nhìn hắn chằm chằm.
“Hừ, vì một nửa gia sản, ngươi lại có thể bán tình cảm của mình, Yến Phi Tuyết, ta thật đúng là là xem thường ngươi!”
Két? Lời này của hắn là có ý gì? Tần Hoài Hoài ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn hắn.
Còn chưa chờ Tần Hoài Hoài lấy lại tinh thần, thì cuồn giấy trong tay hắn bị vò thành một cục.
Một cái ráng sức, giấy trong tay liền giống như đậu hũ bị hắn vò xé nát bấy, theo làn gió thơm, tung bay như tuyết.
“Ngươi ~!”
Mười vạn Tuyết Hoa Ngân a, cứ như vậy không có!
Tần Hoài Hoài nhìn giấy vụn bay múa như bông tuyết đầy phòng, một cơn giận vụt chạy tới ót.
Xã hội cũ cực kỳ độc ác mà, nơi nào có áp bách, thì nơi đó có phản kháng!
Kết quả là, nàng nhảy lên, muốn nắm lại cổ áo của hắn, sau đó sẽ hung hăng thưởng cho hắn một cái tát.
Nhưng là, khi nàng giống như con khỉ đang nhảy cây nhảy về phía hắn thì hắn lại nghiêng người dễ dàng tránh được.
Mà Tần Hoài Hoài bởi vì định luật quán tính, lại đánh tới người con trai tà mị ở sau lưng hắn.
Tần Hoài Hoài hô lớn với hắn, “Mau tránh ra!”
Vậy mà, trong mắt của hắn lại thoáng qua một nụ cười tà, sau đó mở đôi tay ra nghênh đón nàng.
Hỏng bét! Đưa dê vào miệng cọp!
Thì ra nàng quan tâm chính là ——một nửa gia sản của ‘ hắn ’, quả nhiên, thật đặc biệt!
Hắn vươn tay, thừa dịp Tần Hoài Hoài ngây người. trong nháy mắt đã lấy đi tờ giấy trong tay nàng.
“Nhưng, cái chữ này sao lại khó coi như vậy!” Hắn nhìn một chút cái gọi là thư trong tay nàng, rồi nhìn lại một chút hưu thư trong tay mình mà nàng đã quăng cho, những chữ này thất oai bát nữu (7 vẹo 8 xoắn) , trong lòng cảm thán một chút, chữ quá xấu a. . . . . .
“Trả ta!” Tần Hoài Hoài đưa tay đoạt lại tờ giấy, che ở trước ngực giống như bảo bối, “Cái này không phải là quan trọng, quan trọng là, ngươi đã ký xuống phần thư thoả thuận này, cho nên, một nửa gia sản của ngươi để cho ta tới tiếp nhận! Có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, ngươi cũng không được nuốt lời!”
Nghe xong lời của nàng, thì người con trai vẻ mặt trầm tĩnh xông tới gần như càng kinh ngạc hơn, lửa giận trong mắt hắn bắn ra càng dữ dội hơn.
Người con trai tà mị vẫn là cười rồi nhíu chân mày, nha đầu này, trong óc đó đều nghĩ cái quái gì vậy! Sao lại cổ quái như vậy, rồi lại không thể không bội phục dũng khí của nàng, hiếm khi thấy được cái loại thông minh đó ở trên người các cô gái khác.
Người con trai mặt trầm tĩnh che dấu hai tròng mắt, cất bước đi tới phía Tần Hoài Hoài.
“Ngươi, ngươi làm gì thế!” Mí mắt bên con mắt trái của Tần Hoài Hoài đang không ngừng nhảy.
Người con trai đi tới trước mặt của nàng, vẻ khí thế lạnh lùng này của hắn khiến Tần Hoài Hoài ngẩn ra, ở trong nháy mắt đó, người con trai đã nắm lấy cuồn giấy trong tay nàng, tốc độ nhanh làm cho người ta chắt lưỡi, Tần Hoài Hoài cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong phản ứng của hắn, thì cuồn giấy trong tay đã rơi vào trong tay của hắn.
“Trả ta!” Tần Hoài Hoài nhảy lên muốn đoạt lại, lại bị hắn tránh thoát dễ dàng.
Người con trai trầm tĩnh liếc nội dung trên thư thoả thuận một cái, thản nhiên châm chọc, “Đây chính là thư thoả thuận ngươi viết?”
“Liên quan gì tới ngươi, trả ta!”
“Ấu trĩ, ngu xuẩn, vô vị đến cực điểm!” Mấy chữ lạnh như băng bật ra.
Éc. . . . . .
Tần Hoài Hoài nhất thời cảm thấy trên người nặng trĩu vô cùng.
Từ trong miện xinh đẹp của hắn nhảy ra mấy chữ này, giống như là ba hòn núi lớn, từng cái một đập vào trên người của nàng.
Trên trán của Tần Hoài Hoài nhảy ra N hắc tuyến hơn!
“Tại sao ngươi nói ta! Ngươi có tư cách gì nói ta!” Tần Hoài Hoài giận dữ nhìn hắn chằm chằm.
“Hừ, vì một nửa gia sản, ngươi lại có thể bán tình cảm của mình, Yến Phi Tuyết, ta thật đúng là là xem thường ngươi!”
Két? Lời này của hắn là có ý gì? Tần Hoài Hoài ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn hắn.
Còn chưa chờ Tần Hoài Hoài lấy lại tinh thần, thì cuồn giấy trong tay hắn bị vò thành một cục.
Một cái ráng sức, giấy trong tay liền giống như đậu hũ bị hắn vò xé nát bấy, theo làn gió thơm, tung bay như tuyết.
“Ngươi ~!”
Mười vạn Tuyết Hoa Ngân a, cứ như vậy không có!
Tần Hoài Hoài nhìn giấy vụn bay múa như bông tuyết đầy phòng, một cơn giận vụt chạy tới ót.
Xã hội cũ cực kỳ độc ác mà, nơi nào có áp bách, thì nơi đó có phản kháng!
Kết quả là, nàng nhảy lên, muốn nắm lại cổ áo của hắn, sau đó sẽ hung hăng thưởng cho hắn một cái tát.
Nhưng là, khi nàng giống như con khỉ đang nhảy cây nhảy về phía hắn thì hắn lại nghiêng người dễ dàng tránh được.
Mà Tần Hoài Hoài bởi vì định luật quán tính, lại đánh tới người con trai tà mị ở sau lưng hắn.
Tần Hoài Hoài hô lớn với hắn, “Mau tránh ra!”
Vậy mà, trong mắt của hắn lại thoáng qua một nụ cười tà, sau đó mở đôi tay ra nghênh đón nàng.
Hỏng bét! Đưa dê vào miệng cọp!
/68
|