Trong đầu của Tần Hoài Hoài lập tức lóe qua ý này, nhưng mà xe đã tới không kịp thắng, nàng cứ như vậy mà phi thẳng vào trong ngực của hắn.
Người con trai tà mị tiếp nhận Tần Hoài Hoài bay tới, rồi thuận thế ôm nàng vào trong lòng, ngửa ra sau đảo một cái, rồi lật người rơi vào giường hẹp ở phía sau.
Tần Hoài Hoài bị hắn đặt ở phía dưới, vừa rơi xuống đất, thì đôi môi đã bị hắn hôn.
Hắn vốn chỉ là muốn đùa giỡn trêu chọc nàng, ai ngờ, một cái hôn nhẹ này lại làm cho dục ~ hỏa của hắn không thể thu thập, giống như đốm lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, từ từ lướt qua rồi dừng lại, dây dưa đến thật sâu.
Trong đầu của Tần Hoài Hoài trống rỗng, cảm giác thân thể giống như là lông vũ đang bay giữa không trung, trong cơ thể có loại cảm giác kỳ quái, giống như lửa, từ bụng dưới vọt lên, tóe vào tứ chi, từ từ đem thân thể hòa tan.
Nàng chỉ có thể nắm lấy bả vai rộng của hắn thật chặt thì mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được tứ chi không ngừng mềm nhũn kia.
Đang lúc Tần Hoài Hoài cho rằng sẽ bị ngọn lửa hòa tan, thì hắn đột nhiên buông nàng ra, dục ~ vọng trong mắt giảm bớt, ngơ ngác nhìn nàng, vẻ kinh ngạc xẹt qua.
Ba! ! ! ! !
Tần Hoài Hoài lấy lại tinh thần, lập tức thưởng cho hắn một cái tát!
“Khốn kiếp!” Trong mắt hơi có chút ướt.
Khốn kiếp, Đại khốn khiếp!
Ô ô, đây là nụ hôn đầu của nàng mà! Ô ô! Cư nhiên lại bị hắn đoạt đi như vậy!
Tay bụm mặt, trong mắt của hắn vốn là đang ngạc nhiên, dục ~ vọng bị một cái tát vang dội của nàng đánh bay, đáy mắt lần nữa khôi phục trấn tĩnh.
“Khốn kiếp, buông ta ra!” Tần Hoài Hoài nhìn thấy hắn thì ghét, vô duyên vô cớ mà bị hắn khi dễ.
Chẳng những không có lấy được tiền, mà còn đền nụ hôn đầu, thật là xui xẻo đến cùng mà!
Ngay sau đó người con trai tà mị khôi phục lại bất cần đời như trước, chống thân thể lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.
Một bàn tay tao nhã phất qua đôi môi khêu gợi, hơi thở thơm như hoa lan, mập mờ nói, “Mùi vị của đệ muội (em dâu), quả thực không tệ!”
Két?
Két, két, két. . . . . .
Một đám quạ đen bay qua.
Hắn, hắn mới vừa nói đệ muội! Đệ muội? Đệ tử của muội hắn!
Hắn nói ta là đệ tử của muội hắn!
Sau đó là một tiếng nổ vang lên xé rách ở trong đầu! Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay quét qua một mảnh trắng bệch!
Đôi tay bắt đầu, OMG! Thì ra, hắn không phải là con ‘ ngựa chết ’ kia!
Gương mặt của Tần Hoài Hoài khổ sở, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào!
Lúc này nụ hôn đầu của nàng thật sự đền lại phục binh!
Hắn nói mình là đệ muội của hắn, như vậy hắn là ai?
“Nói, ngươi là ai!” Tần Hoài Hoài chợt nhớ tới lời của hắn, tay níu lên cổ áo mở rộng của hắn, kéo hắn đến gần.
“Đệ muội, muội đang làm gì vậy?” Lông mi dài của hắn nhướng lên, trong mắt xinh đẹp bật ra nụ cười tuấn nhã, đáy mắt đều là một mảnh màu hồng xinh đẹp.
Giọng mập mờ giống như lông vũ ở bên tai nhẹ nhàng quét lên và chuyển động, cảm giác kỳ dị này vọt lên lần nữa, hai gò má của Tần Hoài Hoài lập tức đỏ ửng.
“Ngươi, ngươi, ngươi đừng dựa vào quá gần!” Tần Hoài Hoài có chút cà lăm, “Gần chút nữa, cẩn thận ta sẽ lại đánh ngươi!”
Giọng nói rõ ràng có chút bối rối, chưa đủ sức mạnh.
Thấy đáy mắt nàng có hốt hoảng khó gặp, hắn cười híp cặp mắt, nàng như vậy thật đáng yêu, đáng yêu khiến cho hắn không nhịn được mà muốn bắt nạt.
Ác ý cười một tiếng, hắn nhanh chóng tựa đầu đến gần, gần như là dán chặt vào vành tai của nàng, tà ác mà thổi nhiệt khí, mập mờ cười, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây gọi là dục cự hoàn nghênh của đệ muội, nếu như vậy, thì ta lại rất vui lòng một lần nữa!”
Loại cảm giác mới vừa rồi đó, hắn rất thích!
Nhiệt khí nhất thời nhào về phía nàng, Tần Hoài Hoài cảm thấy chóng mặt, giống như là uống rượu, có chút say.
“Yến —— Phi —— Tuyết!”
Đang lúc này, có một tiếng vang lên rõ to.
Người con trai tà mị tiếp nhận Tần Hoài Hoài bay tới, rồi thuận thế ôm nàng vào trong lòng, ngửa ra sau đảo một cái, rồi lật người rơi vào giường hẹp ở phía sau.
Tần Hoài Hoài bị hắn đặt ở phía dưới, vừa rơi xuống đất, thì đôi môi đã bị hắn hôn.
Hắn vốn chỉ là muốn đùa giỡn trêu chọc nàng, ai ngờ, một cái hôn nhẹ này lại làm cho dục ~ hỏa của hắn không thể thu thập, giống như đốm lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, từ từ lướt qua rồi dừng lại, dây dưa đến thật sâu.
Trong đầu của Tần Hoài Hoài trống rỗng, cảm giác thân thể giống như là lông vũ đang bay giữa không trung, trong cơ thể có loại cảm giác kỳ quái, giống như lửa, từ bụng dưới vọt lên, tóe vào tứ chi, từ từ đem thân thể hòa tan.
Nàng chỉ có thể nắm lấy bả vai rộng của hắn thật chặt thì mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được tứ chi không ngừng mềm nhũn kia.
Đang lúc Tần Hoài Hoài cho rằng sẽ bị ngọn lửa hòa tan, thì hắn đột nhiên buông nàng ra, dục ~ vọng trong mắt giảm bớt, ngơ ngác nhìn nàng, vẻ kinh ngạc xẹt qua.
Ba! ! ! ! !
Tần Hoài Hoài lấy lại tinh thần, lập tức thưởng cho hắn một cái tát!
“Khốn kiếp!” Trong mắt hơi có chút ướt.
Khốn kiếp, Đại khốn khiếp!
Ô ô, đây là nụ hôn đầu của nàng mà! Ô ô! Cư nhiên lại bị hắn đoạt đi như vậy!
Tay bụm mặt, trong mắt của hắn vốn là đang ngạc nhiên, dục ~ vọng bị một cái tát vang dội của nàng đánh bay, đáy mắt lần nữa khôi phục trấn tĩnh.
“Khốn kiếp, buông ta ra!” Tần Hoài Hoài nhìn thấy hắn thì ghét, vô duyên vô cớ mà bị hắn khi dễ.
Chẳng những không có lấy được tiền, mà còn đền nụ hôn đầu, thật là xui xẻo đến cùng mà!
Ngay sau đó người con trai tà mị khôi phục lại bất cần đời như trước, chống thân thể lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.
Một bàn tay tao nhã phất qua đôi môi khêu gợi, hơi thở thơm như hoa lan, mập mờ nói, “Mùi vị của đệ muội (em dâu), quả thực không tệ!”
Két?
Két, két, két. . . . . .
Một đám quạ đen bay qua.
Hắn, hắn mới vừa nói đệ muội! Đệ muội? Đệ tử của muội hắn!
Hắn nói ta là đệ tử của muội hắn!
Sau đó là một tiếng nổ vang lên xé rách ở trong đầu! Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay quét qua một mảnh trắng bệch!
Đôi tay bắt đầu, OMG! Thì ra, hắn không phải là con ‘ ngựa chết ’ kia!
Gương mặt của Tần Hoài Hoài khổ sở, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào!
Lúc này nụ hôn đầu của nàng thật sự đền lại phục binh!
Hắn nói mình là đệ muội của hắn, như vậy hắn là ai?
“Nói, ngươi là ai!” Tần Hoài Hoài chợt nhớ tới lời của hắn, tay níu lên cổ áo mở rộng của hắn, kéo hắn đến gần.
“Đệ muội, muội đang làm gì vậy?” Lông mi dài của hắn nhướng lên, trong mắt xinh đẹp bật ra nụ cười tuấn nhã, đáy mắt đều là một mảnh màu hồng xinh đẹp.
Giọng mập mờ giống như lông vũ ở bên tai nhẹ nhàng quét lên và chuyển động, cảm giác kỳ dị này vọt lên lần nữa, hai gò má của Tần Hoài Hoài lập tức đỏ ửng.
“Ngươi, ngươi, ngươi đừng dựa vào quá gần!” Tần Hoài Hoài có chút cà lăm, “Gần chút nữa, cẩn thận ta sẽ lại đánh ngươi!”
Giọng nói rõ ràng có chút bối rối, chưa đủ sức mạnh.
Thấy đáy mắt nàng có hốt hoảng khó gặp, hắn cười híp cặp mắt, nàng như vậy thật đáng yêu, đáng yêu khiến cho hắn không nhịn được mà muốn bắt nạt.
Ác ý cười một tiếng, hắn nhanh chóng tựa đầu đến gần, gần như là dán chặt vào vành tai của nàng, tà ác mà thổi nhiệt khí, mập mờ cười, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây gọi là dục cự hoàn nghênh của đệ muội, nếu như vậy, thì ta lại rất vui lòng một lần nữa!”
Loại cảm giác mới vừa rồi đó, hắn rất thích!
Nhiệt khí nhất thời nhào về phía nàng, Tần Hoài Hoài cảm thấy chóng mặt, giống như là uống rượu, có chút say.
“Yến —— Phi —— Tuyết!”
Đang lúc này, có một tiếng vang lên rõ to.
/68
|