Người con trai trầm tĩnh vẫn ở bên cạnh, giờ phút này trên mặt của hắn, rốt cuộc có một tia gợn sóng, hắn trầm thấp mà quát, chữ dừng lại, khiến lòng của Tần Hoài Hoài nhảy thình thịch.
Tần Hoài Hoài giật mình một cái, rồi chợt tỉnh lại.
Nghiêng xem qua, lại liếc nhìn trộm, chẳng biết lúc nào, một đám người đang đứng ở sau giường hẹp, cặp mắt trừng lớn nhìn bọn họ.
Ở trong mắt kia có kinh ngạc, sửng sốt, sợ hãi, đều chỉ tay về phía nàng.
Cúi đầu nhìn, tay của nàng đang nắm chặt lấy cổ áo của hắn, kết quả bởi vì nàng lôi kéo, mà bả vai của hắn lộ ra hơn nửa, mà hắn lại đang đè ở trên người của mình, đôi môi xinh đẹp đang dán vào mặt của nàng.
Cái hương diễm đó a, cái mập mờ đó a, cái quyến luyến hiện lên đó a. . . . . .
囧 a. . . . . .
Ô ô, nàng muốn khóc, lại không có nước mắt, lúc này nàng chính là nhảy mười lần vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Thì ra khóc không ra nước mắt chính là như vậy, Tần Hoài Hoài coi như là cảm nhận được nha!
“Hắc hắc, ngoài ý muốn, cái này quả thật ngoài ý muốn!” Thời khắc mấu chốt thì phải giả bộ ngu!
Tần Hoài Hoài cười một cái với người con trai vẫn còn đè ở trên người mình, trong nháy mắt thừa dịp hắn sửng sốt, mà hai chân cong lên, rồi dùng sức đạp một cái.
‘ phanh ’ một tiếng vang thật lớn sau đó.
Tần Hoài Hoài đã đá bay hắn, lật người bò dậy, rồi lui về phía sau một bước xa giữ một khoảng cách an toàn nhất định với hắn.
“Nói!” Sau đó Tần Hoài Hoài dừng lại, hung hăng lấy tay lau khóe miệng một cái, chỉ vào hắn chất vấn, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lúc này nàng đã sớm quên một chuyện‘ hưu phu ’, quên mất trừng trị Tư Mã Duệ, lửa giận trong mắt đang hừng hực bốc chát, nhìn người con trai tà mị ở đối diện đang nhàn nhã tự tại.
“Ha ha.” Hắn cúi đầu hé miệng cười cười, rồi sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt tao nhã di chuyển, “Đệ muội hỏi thật lạ, ta dĩ nhiên là hoàng huynh của muội rồi.”
“Nói nhảm, ta hỏi tên của ngươi, ai hỏi vai vế của ngươi chứ!” Tần Hoài Hoài lại một lần nữa hiểu ý người này đang đáp phi sở vấn. (hỏi một đằng trả lời một nẻo)
“Vai vế, ừ, quả thực theo bối phận thì muội phải gọi ta một tiếng, Tam hoàng huynh.” Hắn cười tà mị.
Vai vế, ta còn bi phẫn !
Tần Hoài Hoài hỏa khí một bụng, nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả, người này vẫn nói lời vô nghĩa!
“Vậy ai là Tư Mã duệ!” Lúc này nàng không thèm đếm xỉa gì nữa, dù sao cũng bêu xấu đủ rồi, dầu gì cũng phải cho nàng chết rõ ràng!
Tần Hoài Hoài vừa mới xoay người, thì thân thể đã bị người xốc lên.
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn, thì chính là người con trai vẫn trầm mặc mới vừa rồi.
“Thật xin lỗi, Tam ca, để cho huynh chế giễu rồi, đệ sẽ mang nàng trở về!”
“Này, ngươi làm gì đấy, thả ta xuống, tại sao ngươi bắt ta!” Tần Hoài Hoài mở tứ chi ra, liều mạng mà giãy giụa.
“Không sao, Lục đệ, huynh nghĩ đệ muội chính là vô tâm!” Người con trai tà mị vuốt đôi tay, gương mặt trầm tĩnh, “Mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm!”
Cái gì!
Khi Tần Hoài Hoài nghe được người con trai tà mị gọi tên này là ‘ Lục đệ ’ thì tim chợt giật mình, một cảm giác cực kỳ không rõ xông lên đầu.
Má ơi, chẳng lẽ, hắn mới chính là con ngựa chết!
Tần Hoài Hoài cảm thấy hôm nay thật là năm hạn bất lợi, ra quân chưa thắng trận đã chết!
“Tư Mã Duệ, ngươi buông ta ra, ta và ngươi đã không còn liên quan!” Tần Hoài Hoài tính vùng vẫy giãy chết.
“Im lặng, hôm nay ngươi nhàn rỗi ra ngoài gây xấu còn chưa đủ sao!” Gương mặt người con trai lạnh lùng, lạnh đến nổi Tần Hoài Hoài cho rằng mình thấy không phải là mặt, mà là ngũ quan được tượng đá khắc thành.
Mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, dám nói chuyện với ta như vậy! Tần Hoài Hoài vốn đang đè nén hỏa khí chạy tới ót!
Tần Hoài Hoài giật mình một cái, rồi chợt tỉnh lại.
Nghiêng xem qua, lại liếc nhìn trộm, chẳng biết lúc nào, một đám người đang đứng ở sau giường hẹp, cặp mắt trừng lớn nhìn bọn họ.
Ở trong mắt kia có kinh ngạc, sửng sốt, sợ hãi, đều chỉ tay về phía nàng.
Cúi đầu nhìn, tay của nàng đang nắm chặt lấy cổ áo của hắn, kết quả bởi vì nàng lôi kéo, mà bả vai của hắn lộ ra hơn nửa, mà hắn lại đang đè ở trên người của mình, đôi môi xinh đẹp đang dán vào mặt của nàng.
Cái hương diễm đó a, cái mập mờ đó a, cái quyến luyến hiện lên đó a. . . . . .
囧 a. . . . . .
Ô ô, nàng muốn khóc, lại không có nước mắt, lúc này nàng chính là nhảy mười lần vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Thì ra khóc không ra nước mắt chính là như vậy, Tần Hoài Hoài coi như là cảm nhận được nha!
“Hắc hắc, ngoài ý muốn, cái này quả thật ngoài ý muốn!” Thời khắc mấu chốt thì phải giả bộ ngu!
Tần Hoài Hoài cười một cái với người con trai vẫn còn đè ở trên người mình, trong nháy mắt thừa dịp hắn sửng sốt, mà hai chân cong lên, rồi dùng sức đạp một cái.
‘ phanh ’ một tiếng vang thật lớn sau đó.
Tần Hoài Hoài đã đá bay hắn, lật người bò dậy, rồi lui về phía sau một bước xa giữ một khoảng cách an toàn nhất định với hắn.
“Nói!” Sau đó Tần Hoài Hoài dừng lại, hung hăng lấy tay lau khóe miệng một cái, chỉ vào hắn chất vấn, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lúc này nàng đã sớm quên một chuyện‘ hưu phu ’, quên mất trừng trị Tư Mã Duệ, lửa giận trong mắt đang hừng hực bốc chát, nhìn người con trai tà mị ở đối diện đang nhàn nhã tự tại.
“Ha ha.” Hắn cúi đầu hé miệng cười cười, rồi sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt tao nhã di chuyển, “Đệ muội hỏi thật lạ, ta dĩ nhiên là hoàng huynh của muội rồi.”
“Nói nhảm, ta hỏi tên của ngươi, ai hỏi vai vế của ngươi chứ!” Tần Hoài Hoài lại một lần nữa hiểu ý người này đang đáp phi sở vấn. (hỏi một đằng trả lời một nẻo)
“Vai vế, ừ, quả thực theo bối phận thì muội phải gọi ta một tiếng, Tam hoàng huynh.” Hắn cười tà mị.
Vai vế, ta còn bi phẫn !
Tần Hoài Hoài hỏa khí một bụng, nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả, người này vẫn nói lời vô nghĩa!
“Vậy ai là Tư Mã duệ!” Lúc này nàng không thèm đếm xỉa gì nữa, dù sao cũng bêu xấu đủ rồi, dầu gì cũng phải cho nàng chết rõ ràng!
Tần Hoài Hoài vừa mới xoay người, thì thân thể đã bị người xốc lên.
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn, thì chính là người con trai vẫn trầm mặc mới vừa rồi.
“Thật xin lỗi, Tam ca, để cho huynh chế giễu rồi, đệ sẽ mang nàng trở về!”
“Này, ngươi làm gì đấy, thả ta xuống, tại sao ngươi bắt ta!” Tần Hoài Hoài mở tứ chi ra, liều mạng mà giãy giụa.
“Không sao, Lục đệ, huynh nghĩ đệ muội chính là vô tâm!” Người con trai tà mị vuốt đôi tay, gương mặt trầm tĩnh, “Mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm!”
Cái gì!
Khi Tần Hoài Hoài nghe được người con trai tà mị gọi tên này là ‘ Lục đệ ’ thì tim chợt giật mình, một cảm giác cực kỳ không rõ xông lên đầu.
Má ơi, chẳng lẽ, hắn mới chính là con ngựa chết!
Tần Hoài Hoài cảm thấy hôm nay thật là năm hạn bất lợi, ra quân chưa thắng trận đã chết!
“Tư Mã Duệ, ngươi buông ta ra, ta và ngươi đã không còn liên quan!” Tần Hoài Hoài tính vùng vẫy giãy chết.
“Im lặng, hôm nay ngươi nhàn rỗi ra ngoài gây xấu còn chưa đủ sao!” Gương mặt người con trai lạnh lùng, lạnh đến nổi Tần Hoài Hoài cho rằng mình thấy không phải là mặt, mà là ngũ quan được tượng đá khắc thành.
Mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, dám nói chuyện với ta như vậy! Tần Hoài Hoài vốn đang đè nén hỏa khí chạy tới ót!
/68
|