Sau khi xe cứu thương đến nơi, Dụ Ninh cũng không định đi lên, Dương phụ nhìn cô một cái :” Nếu đã không coi con là người một nhà thì cũng không thể đưa ra chỉ trích nặng nề với con.” Nói xong lại thở dài một hơi :” Đừng trách mẹ con……”
Tôi không trách bất kể một ai . Dụ Ninh cắt đứt lời Dương Phụ: Nguwofi sẽ oán trách bà Dương đã chết rồi.”
Dương Phụ ngẩn người, Cuối cùng con cũng nguyện ý nói chuyện với ba sao?”
Đề tài bình thường, tôi tất nhiên nguyện ý.” Dụ Ninh cười trả lời.”
Mặc dù là cười, thế nhưng nụ cười lại xa cách đáng sợ, Dương Phụ đột nhiên phát hiện, đã rất lâu rồi chưa nghe cô nói tiếng ba, trái tim khó chịu, há miệng muốn nói gì, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, chu lan không muốn đối mặt với sự thật, ông cũng có một chsut giống như vậy, như những gì dương an đã nói, bọn họ bỏ rơi dương ninh nên bây giờ con bé mới cực đoan như vậy, nếu lúc ấy ông có thể đối mặt với đứa con làm mất lâu ngày mới tìm lại được này thì đã không có nhiều chuyện phải lo như vậy, có phải khi đó, tất cả mọi thứ sẽ tốt hơn không.
Cuối cùng ,Dương Phụ vẫn không nói gì, trầm mặc lên xe cứu thương.
Dương An và Dương Phụ đi rồi, Dụ Ninh yên tĩnh một hồi, liền nghe thấy tiếp tân báo có người tìm mình.
Đi xuống nhìn xem, quả nhiên là Tống Diễn.
Khuôn mặt người đàn ông mang theo sự sắc bén, một thân tây trang màu đen được cắt may vừa vặn làm nổi bật lên khí thế của anh, ba chữ khó tiếp cận như thể đã nổi rõ trên gương mặt ấy.
Thế nhưng dù cho có như vậy thì người này vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, không ít thiếu nữ cả gan đi qua trước mắt anh, lúc Dụ Ninh đi ra nhìn thấy một màn như vậy, nhíu nhíu mày, nếu mấy người này biết, sau khi ở bên tên này sẽ phải ăn một đống cà rốt mỗi ngày, không biết có quyết tâm tiến tới như vậy không nữa.
Khi Dụ Ninh vừa bước ra khỏi thang máy, Tống Diễn liền thấy cô, nhìn vẻ mặt thiếu nữ không có gì bất thường, trái tim hơi buông lỏng :” Có sao không?”
Nhân vật nữ chính xuất hiện khiến không ít người đang vây quanh anh cắn chặt hàm răng, kẻ định quá mạnh, tất cả đành đều dần giải tán.
Không phải đã nói đừng đến sao?”
Tôi không yên lòng. Tống Diễn giơ tay lên kẹp mấy sợi tóc của cô ra sau tai :” Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Vẻ mặt anh thật nghiêm túc, Dụ Ninh liếc một cái, khẽ gật đầu :” Ok.”
. . . . . .
Phong cảnh chung quanh ngày càng hoang vu, Dụ Ninh có chút nghi ngờ, Tống Diễn định lừa bán cô hả :” Đi đâu đây?”
Tôi chọn bừa hướng.” Vẻ mặt tự nhiên , không hề hay biết bản thân khi nói ra câu đó không có chút độ tin cậy nào.
Chớ lái lên trên một chút rồi chúng ta ở đây nói chuyện.”
Tống Diễn nghe lời dừng xe lại, Dụ Ninh qhạ cửa kính xuống, gió nhẹ thổi vào, một chỏm tóc phất phơ , tâm trạng cũng lặng đi thật nhiều.
Có
Tôi không trách bất kể một ai . Dụ Ninh cắt đứt lời Dương Phụ: Nguwofi sẽ oán trách bà Dương đã chết rồi.”
Dương Phụ ngẩn người, Cuối cùng con cũng nguyện ý nói chuyện với ba sao?”
Đề tài bình thường, tôi tất nhiên nguyện ý.” Dụ Ninh cười trả lời.”
Mặc dù là cười, thế nhưng nụ cười lại xa cách đáng sợ, Dương Phụ đột nhiên phát hiện, đã rất lâu rồi chưa nghe cô nói tiếng ba, trái tim khó chịu, há miệng muốn nói gì, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, chu lan không muốn đối mặt với sự thật, ông cũng có một chsut giống như vậy, như những gì dương an đã nói, bọn họ bỏ rơi dương ninh nên bây giờ con bé mới cực đoan như vậy, nếu lúc ấy ông có thể đối mặt với đứa con làm mất lâu ngày mới tìm lại được này thì đã không có nhiều chuyện phải lo như vậy, có phải khi đó, tất cả mọi thứ sẽ tốt hơn không.
Cuối cùng ,Dương Phụ vẫn không nói gì, trầm mặc lên xe cứu thương.
Dương An và Dương Phụ đi rồi, Dụ Ninh yên tĩnh một hồi, liền nghe thấy tiếp tân báo có người tìm mình.
Đi xuống nhìn xem, quả nhiên là Tống Diễn.
Khuôn mặt người đàn ông mang theo sự sắc bén, một thân tây trang màu đen được cắt may vừa vặn làm nổi bật lên khí thế của anh, ba chữ khó tiếp cận như thể đã nổi rõ trên gương mặt ấy.
Thế nhưng dù cho có như vậy thì người này vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, không ít thiếu nữ cả gan đi qua trước mắt anh, lúc Dụ Ninh đi ra nhìn thấy một màn như vậy, nhíu nhíu mày, nếu mấy người này biết, sau khi ở bên tên này sẽ phải ăn một đống cà rốt mỗi ngày, không biết có quyết tâm tiến tới như vậy không nữa.
Khi Dụ Ninh vừa bước ra khỏi thang máy, Tống Diễn liền thấy cô, nhìn vẻ mặt thiếu nữ không có gì bất thường, trái tim hơi buông lỏng :” Có sao không?”
Nhân vật nữ chính xuất hiện khiến không ít người đang vây quanh anh cắn chặt hàm răng, kẻ định quá mạnh, tất cả đành đều dần giải tán.
Không phải đã nói đừng đến sao?”
Tôi không yên lòng. Tống Diễn giơ tay lên kẹp mấy sợi tóc của cô ra sau tai :” Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Vẻ mặt anh thật nghiêm túc, Dụ Ninh liếc một cái, khẽ gật đầu :” Ok.”
. . . . . .
Phong cảnh chung quanh ngày càng hoang vu, Dụ Ninh có chút nghi ngờ, Tống Diễn định lừa bán cô hả :” Đi đâu đây?”
Tôi chọn bừa hướng.” Vẻ mặt tự nhiên , không hề hay biết bản thân khi nói ra câu đó không có chút độ tin cậy nào.
Chớ lái lên trên một chút rồi chúng ta ở đây nói chuyện.”
Tống Diễn nghe lời dừng xe lại, Dụ Ninh qhạ cửa kính xuống, gió nhẹ thổi vào, một chỏm tóc phất phơ , tâm trạng cũng lặng đi thật nhiều.
Có
/139
|