Tiểu Ninh,cô có biết chơi xúc xắc không?” Một người đàn ông trong nhóm cười nói.
Dụ Ninh quét mắt nhìn anh ta một cái, dáng dấp có vài phần quen thuộc, thế nhưng cũng chỉ giúp cô biết người này có làm trong công ty mình mà thôi, cũng không biết từ lúc nào cô và anh ta đã thân thiết đến mức độ có thể gọi hai chữ tiểu Ninh rồi.
Đang định đuổi bọn họ sang bàn khác, trong đầu đột nhiên vang lên lời của Ngô bí thư, nếu tàn cuộc mà ông nghe có người nói cô xa cách, khó gần thì sẽ tăng lượng công việc lên gấp bội, nhíu mày, Dụ Ninh đáp :” Không biết.”
Hình như sau khi tiến vào cái bí cảnh này, quầng sáng của một tu sĩ Nguyên Anh dần biến mất, ở Tu Chân giới, cô vẫn một mình một bóng, kẻ khác kiêng dè tu vi của cô nên cũng không cố ý nhảy nhót trước mặt để cô phải ngột ngạt, nhưng đến đây, cô trở thành một trong những người thường sinh sống tại thời không này, giết người trút giận cũng là một chuyện còn phải đắn đo nhiều.
Thời gian sống trong bí cảnh, tâm trạng cô lên lên xuống xuống có thể còn nhiều hơn hai trăm năm sống tại Tu Chân giới.
Vốn tưởng cô nói không thì người kia sẽ biết ý mà lui, đằng này, anh ta càng cười vui vẻ hơn :” Không sao, tôi có thể dạy cô.”
Tôi không muốn học. Dụ Ninh trực tiếp trả lời.
Tính tình thật giống Dương An, nghe Dụ Ninh thẳng thắn vậy cũng không tức giận, cười híp mắt, anh ta nói :” Bữa tụ hội mà ngồi một mình thì thật nhàm chán, tuỳ tiện chơi một chút, thua chúng tôi cũng sẽ không bắt cô uống rượu phạt đâu.”
Mấy người đứng bên cũng nhốn nháo :” Đúng vậy, đúng vậy, cùng nhau chơi đi, ngồi một mình buồn lắm nha.”
Dụ Ninh suy nghĩ một chút, cầm xúc xắc :” Chơi như nào?”
Người đàn ông bỗng cảm thấy, băng sơn mỹ nhân ( người đẹp lạnh lùng) của công ty cũng không khó nói chuyện như mình tưởng, anh ta ngồi sát thêm nửa vị trí nữa, bắt đầu giảng giải quy tắc trò chơi cho cô :” Đoán số, lắc xong sẽ đoán xem được bao nhiêu điểm, ví dụ như đây, ba cái tôi lắc, mỗi cái ba điểm. . . . .”
Khi nào Dụ Ninh hiểu đại khái thì sẽ để cô chơi thử mấy ván với người khác, nếu cô thua anh ta sẽ uống thay.
Dụ Ninh cảm thấy trò này thật nhảm nhí nhưng vẫn cầm lon lên, cũng chỉ là vài ván mà thôi.
Thua tôi có thể tự uống.
Hình như trong tài liệu thì tửu lượng của nguyên chủ không tệ, tại Tu Chân giới cô cũng có thể uống được mấy chén, cho nên uống vài ly hẳn cũng không xảy ra vấn đề gì/
Chơi xong năm ván, bởi vì là lần đầu tiên nên Dụ Ninh chỉ thắng được một ván, nhưng đối với sự hứng thsu càng ngày càng mãnh liệt của đám người xung quanh thì cô hoàn toàn không có ý định tiếp tục, vốn định đáp không chơi nữa, đột nhiên, một thân thể nóng rực đập vào sau lưng.
Dụ Ninh vừa định đấm một phát về phía sau thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tống Diễn dán thật chặt đằng sau, Dụ Ninh có thể cảm nhận rõ hương bạc hà xen lẫn mùi rượu thoang thoảng :” Đang nghịch cái gì vậy?”
Dụ Ninh
Dụ Ninh quét mắt nhìn anh ta một cái, dáng dấp có vài phần quen thuộc, thế nhưng cũng chỉ giúp cô biết người này có làm trong công ty mình mà thôi, cũng không biết từ lúc nào cô và anh ta đã thân thiết đến mức độ có thể gọi hai chữ tiểu Ninh rồi.
Đang định đuổi bọn họ sang bàn khác, trong đầu đột nhiên vang lên lời của Ngô bí thư, nếu tàn cuộc mà ông nghe có người nói cô xa cách, khó gần thì sẽ tăng lượng công việc lên gấp bội, nhíu mày, Dụ Ninh đáp :” Không biết.”
Hình như sau khi tiến vào cái bí cảnh này, quầng sáng của một tu sĩ Nguyên Anh dần biến mất, ở Tu Chân giới, cô vẫn một mình một bóng, kẻ khác kiêng dè tu vi của cô nên cũng không cố ý nhảy nhót trước mặt để cô phải ngột ngạt, nhưng đến đây, cô trở thành một trong những người thường sinh sống tại thời không này, giết người trút giận cũng là một chuyện còn phải đắn đo nhiều.
Thời gian sống trong bí cảnh, tâm trạng cô lên lên xuống xuống có thể còn nhiều hơn hai trăm năm sống tại Tu Chân giới.
Vốn tưởng cô nói không thì người kia sẽ biết ý mà lui, đằng này, anh ta càng cười vui vẻ hơn :” Không sao, tôi có thể dạy cô.”
Tôi không muốn học. Dụ Ninh trực tiếp trả lời.
Tính tình thật giống Dương An, nghe Dụ Ninh thẳng thắn vậy cũng không tức giận, cười híp mắt, anh ta nói :” Bữa tụ hội mà ngồi một mình thì thật nhàm chán, tuỳ tiện chơi một chút, thua chúng tôi cũng sẽ không bắt cô uống rượu phạt đâu.”
Mấy người đứng bên cũng nhốn nháo :” Đúng vậy, đúng vậy, cùng nhau chơi đi, ngồi một mình buồn lắm nha.”
Dụ Ninh suy nghĩ một chút, cầm xúc xắc :” Chơi như nào?”
Người đàn ông bỗng cảm thấy, băng sơn mỹ nhân ( người đẹp lạnh lùng) của công ty cũng không khó nói chuyện như mình tưởng, anh ta ngồi sát thêm nửa vị trí nữa, bắt đầu giảng giải quy tắc trò chơi cho cô :” Đoán số, lắc xong sẽ đoán xem được bao nhiêu điểm, ví dụ như đây, ba cái tôi lắc, mỗi cái ba điểm. . . . .”
Khi nào Dụ Ninh hiểu đại khái thì sẽ để cô chơi thử mấy ván với người khác, nếu cô thua anh ta sẽ uống thay.
Dụ Ninh cảm thấy trò này thật nhảm nhí nhưng vẫn cầm lon lên, cũng chỉ là vài ván mà thôi.
Thua tôi có thể tự uống.
Hình như trong tài liệu thì tửu lượng của nguyên chủ không tệ, tại Tu Chân giới cô cũng có thể uống được mấy chén, cho nên uống vài ly hẳn cũng không xảy ra vấn đề gì/
Chơi xong năm ván, bởi vì là lần đầu tiên nên Dụ Ninh chỉ thắng được một ván, nhưng đối với sự hứng thsu càng ngày càng mãnh liệt của đám người xung quanh thì cô hoàn toàn không có ý định tiếp tục, vốn định đáp không chơi nữa, đột nhiên, một thân thể nóng rực đập vào sau lưng.
Dụ Ninh vừa định đấm một phát về phía sau thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tống Diễn dán thật chặt đằng sau, Dụ Ninh có thể cảm nhận rõ hương bạc hà xen lẫn mùi rượu thoang thoảng :” Đang nghịch cái gì vậy?”
Dụ Ninh
/139
|