Ánh đèn trắng xanh dễ dàng khiến người ta có thể thấy rõ tình trạng hiện tại, máu từ cánh tay Tống Diễn chảy xuôi nhỏ xuống nền gạch lát, và vẻ mặt dữ tợn tái nhợt của Dương Nguyện.
Dụ Ninh không ngờ cô chri chậm một bước đã xảy ra chuyện, nhìn lưỡi dao dính máu nằm trên đất, đén cả Tống Diễn cũng không tránh thoát thì ắt hẳn lần này Dương Nguyện quyết tâm muốn giết cô thật.
Dương Ninh! Thấy Dụ Ninh xuất hiện phía sau Tống Diễn, câu nói đừng đụng vào tôi vẫn văng vẳng bên tai, trên mặt Dương Nguyện xuất hiện một vết đỏ quái dị :” Sao mày không chết luôn đi! Tao muốn giết mày! Giết chết mày!!”
Dương Nguyện dùng tốc độ nhanh nhất để nhặt con dao trên đất, đâm tới, Tống Diễn chắn trước người Dụ Ninh, ngược lại, Dụ Ninh không né tránh mà vượt qua người anh, nhanh hơn Tống Diễn, bắt láy tay Dương Nguyện, dùng sức khiến lưỡi dao mất lực rơi xuống.
Vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, Dương Nguyện có cảm giác như cổ tay mình đã bị Dụ Ninh bóp gãy, ngoài miệng vẫn không chịu thua khàn khàn quát tháo :” Con ả đê tiện này, mày, sao mày không chết đi, không chết đi, bởi vì mày mà bây giờ mẹ không còn để ý đến tao……..”
Thanh âm điên cuồng ngwcng bặt, Dụ Ninh nắm cổ tay cô ta vứt ra, khiến dương nguyện ngã trên mặt đất, đưa chân đạp lên thân thể muốn giãy giụa đứng lên kia, cô còn tưởng nữ chính đột nhiên nổi điên là có chuyện gì lớn xảy ra, xem ra đây là do đã chịu uất ức ở nhà họ Dương nên mới xông tới gây sự với cô.
Nghe Dương An nói, bởi vì có Dương phụ tâm sự và sự chỉ dẫn của bác sĩ tâm lí nên hiện tại Chu Lan đã thay đổi rất nhiều, mặc dù còn chưa thể bình tĩnh đối mặt với cô nhưng đã không ỷ lại vào sự tồn tại của Dương Nguyện nữa, Dụ Ninh cũng không quan tâm tình trạng tâm lí của mẹ nguyên chủ, cũng như không hứng thú với vấn đề quan hệ hai người như thế nào.
Mẹ cô không cần cô thì cô đến đây nổi điên làm gì?”
Dương nguyện khó chịu lăn lộn trên mặt đất, mái tóc ngắn xù xĩnh dính trên mặt, không thấy nổi nửa điểm thục nữ trước kia, tựa một kẻ điên vậy.
Giọng nói bình tĩnh của Dụ Ninh dường như càng khiến tâm trạng cô ta bốc cháy :” Nếu không phải vì mày, tất cả đã không thay đổi, tất cả đều là của tao, của tao!”
Ánh mắt cô ả oán độc xuyên thấu qua đám tóc lộn xộn, chính xác đâm thẳng về phía Dụ Ninh.
Mày phá hư ta tất cả, phá hư cuộc sống của tao, đều là lỗi của mày….” Dụ Ninh dùng sức nghiền dưới chân cắt đứt giọng nói của cô ta, ánh mắt chuyển sang Tống Diễn :” Tay có ổn không?’
Tống Diễn vẫn đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Dụ Ninh rat ay, thấy cô quay sang, híp híp mắt, chả trách cô không đắn đo nhiều đã cho anh lên đây, chri trong một tháng ngắn ngủi, khả năng đánh đấm của cô đã thật lợi hại, cứ theo cái tốc độ này, việc áp đảo anh cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tống. . . . . . Tống tiên sinh. . . . . . Tống tiên sinh, cứu, cứu tôi, cứu, cứu tôi! Thấy Tống Diễn đứng một bên, Dương Nguyện như thấy được ứu tinh, thân thể kích động giật giật, suýt chút nữa thoát được khỏi sự trói buộc từ Dụ Ninh.
Nếu như hôm nay không phải anh mở cửa, một nhát dao kia rất có thể đã chém lên người Dụ Ninh, chỉ riêng chuyện này thôi, Tống Diễn đã không có ý định giúp Dương Nguyện rồi, huống hồ, trong một tháng tham gia trị liệu tâm lí, anh đã hoàn toàn có thể tránh thoát bóng ma quá khứ, sẽ không vì hai người có khuôn mặt giống nhau mà ảnh hưởng phán đoán của bản thân.
Không có việc gì. Tống Diễn như không nghe thấy lời kêu cứu, cười nhạt trả lời Dụ Ninh.
Người như vậy mới là đáng sợ nhất, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, rõ ràng trước kia còn tỏ ra thân thiện với Dương Nguyện, thế mà bây giờ vì một mục tiêu mới mà có thể coi người kia như không tồn tại, việc cô lựa chọn không dây dưa nhiều với tên này quả là chính xác. Người đàn ông như thế, một khi không còn hứng thú với bạn, trái tim nhất định sẽ nhẫn tâm
Dụ Ninh không ngờ cô chri chậm một bước đã xảy ra chuyện, nhìn lưỡi dao dính máu nằm trên đất, đén cả Tống Diễn cũng không tránh thoát thì ắt hẳn lần này Dương Nguyện quyết tâm muốn giết cô thật.
Dương Ninh! Thấy Dụ Ninh xuất hiện phía sau Tống Diễn, câu nói đừng đụng vào tôi vẫn văng vẳng bên tai, trên mặt Dương Nguyện xuất hiện một vết đỏ quái dị :” Sao mày không chết luôn đi! Tao muốn giết mày! Giết chết mày!!”
Dương Nguyện dùng tốc độ nhanh nhất để nhặt con dao trên đất, đâm tới, Tống Diễn chắn trước người Dụ Ninh, ngược lại, Dụ Ninh không né tránh mà vượt qua người anh, nhanh hơn Tống Diễn, bắt láy tay Dương Nguyện, dùng sức khiến lưỡi dao mất lực rơi xuống.
Vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, Dương Nguyện có cảm giác như cổ tay mình đã bị Dụ Ninh bóp gãy, ngoài miệng vẫn không chịu thua khàn khàn quát tháo :” Con ả đê tiện này, mày, sao mày không chết đi, không chết đi, bởi vì mày mà bây giờ mẹ không còn để ý đến tao……..”
Thanh âm điên cuồng ngwcng bặt, Dụ Ninh nắm cổ tay cô ta vứt ra, khiến dương nguyện ngã trên mặt đất, đưa chân đạp lên thân thể muốn giãy giụa đứng lên kia, cô còn tưởng nữ chính đột nhiên nổi điên là có chuyện gì lớn xảy ra, xem ra đây là do đã chịu uất ức ở nhà họ Dương nên mới xông tới gây sự với cô.
Nghe Dương An nói, bởi vì có Dương phụ tâm sự và sự chỉ dẫn của bác sĩ tâm lí nên hiện tại Chu Lan đã thay đổi rất nhiều, mặc dù còn chưa thể bình tĩnh đối mặt với cô nhưng đã không ỷ lại vào sự tồn tại của Dương Nguyện nữa, Dụ Ninh cũng không quan tâm tình trạng tâm lí của mẹ nguyên chủ, cũng như không hứng thú với vấn đề quan hệ hai người như thế nào.
Mẹ cô không cần cô thì cô đến đây nổi điên làm gì?”
Dương nguyện khó chịu lăn lộn trên mặt đất, mái tóc ngắn xù xĩnh dính trên mặt, không thấy nổi nửa điểm thục nữ trước kia, tựa một kẻ điên vậy.
Giọng nói bình tĩnh của Dụ Ninh dường như càng khiến tâm trạng cô ta bốc cháy :” Nếu không phải vì mày, tất cả đã không thay đổi, tất cả đều là của tao, của tao!”
Ánh mắt cô ả oán độc xuyên thấu qua đám tóc lộn xộn, chính xác đâm thẳng về phía Dụ Ninh.
Mày phá hư ta tất cả, phá hư cuộc sống của tao, đều là lỗi của mày….” Dụ Ninh dùng sức nghiền dưới chân cắt đứt giọng nói của cô ta, ánh mắt chuyển sang Tống Diễn :” Tay có ổn không?’
Tống Diễn vẫn đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Dụ Ninh rat ay, thấy cô quay sang, híp híp mắt, chả trách cô không đắn đo nhiều đã cho anh lên đây, chri trong một tháng ngắn ngủi, khả năng đánh đấm của cô đã thật lợi hại, cứ theo cái tốc độ này, việc áp đảo anh cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tống. . . . . . Tống tiên sinh. . . . . . Tống tiên sinh, cứu, cứu tôi, cứu, cứu tôi! Thấy Tống Diễn đứng một bên, Dương Nguyện như thấy được ứu tinh, thân thể kích động giật giật, suýt chút nữa thoát được khỏi sự trói buộc từ Dụ Ninh.
Nếu như hôm nay không phải anh mở cửa, một nhát dao kia rất có thể đã chém lên người Dụ Ninh, chỉ riêng chuyện này thôi, Tống Diễn đã không có ý định giúp Dương Nguyện rồi, huống hồ, trong một tháng tham gia trị liệu tâm lí, anh đã hoàn toàn có thể tránh thoát bóng ma quá khứ, sẽ không vì hai người có khuôn mặt giống nhau mà ảnh hưởng phán đoán của bản thân.
Không có việc gì. Tống Diễn như không nghe thấy lời kêu cứu, cười nhạt trả lời Dụ Ninh.
Người như vậy mới là đáng sợ nhất, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, rõ ràng trước kia còn tỏ ra thân thiện với Dương Nguyện, thế mà bây giờ vì một mục tiêu mới mà có thể coi người kia như không tồn tại, việc cô lựa chọn không dây dưa nhiều với tên này quả là chính xác. Người đàn ông như thế, một khi không còn hứng thú với bạn, trái tim nhất định sẽ nhẫn tâm
/139
|