Trở về chung cư, Tống Diễn cũng không dây dưa liền vào phòng khách, Dụ Ninh còn tưởng nam chính đổi tính, ai dè, đến nửa đêm cô mới biết là bản thân nghĩ quá đơn giản.
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên trong đêm yên tĩnh, Dụ Ninh giật mình tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà một lúc mới phản ứng được là có người gõ cửa phòng cô.
Chuyện gì? Dụ Ninh ôm chăn nghiêng ngả đi về phía cửa hỏi.
. . . . . . Ninh Ninh. Người ngoài cửa trầm mặc hồi lâu, mới mở giọng kêu một tiếng, khàn khàn.
Thanh âm không lớn , hơn nữa rất khàn, Dụ Ninh ngẩn người một lúc mới hiểu được tình trạng hiện tại của anh, mặc chiếc áo khoác liền mở cửa phòng.
Cả người Tống Diễn đều dựa vào tường, có vẻ rất không ổn, trên mặt mang theo một màu đỏ quái dị, đôi môi khô trắng cả một tầng da, hình như là bị cảm.
Dụ Ninh nhìn lướt qua cách tay thấm một tầng máu của anh :” Cần tôi gọi xe cứu thương không.”
Tống Diễn lảo đảo bước hai bước nhỏ, thân thể nghiêng nghiêng gục lên người Dụ Ninh, đầu chôn lên cổ cô, nóng như vầng thái dương nhỏ.
Em đúng thật là nhẫn tâm.”
Bởi vì giọng nói khàn khàn mơ hồ không rõ nên nghe như lời tâm tình mập mờ, một tia oán trách đều dẫn theo tình ý triền miên.
Chắc chắn Tống Diễn không biết được thiếu nữ đứng trước mặt anh đang nhìn anh suy tư cái gì, Dụ Ninh đưa tay kéo xa khoảng cách giữa hai người, nhìn lông my run run của anh, khoé miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.
Mỗi lần nam chính NPC yếu ớt cũng là lúc tâm trạng cô tốt lên, so với việc ngược Chu Lan, ngược Dương Nguyện gfi đó, rõ ràng, chỉ có ngược nam chính mới khiến cô thoải mái hơn, cảm thấy sống trong thế giới này không phải là lãng phí.
Nhớ đến thế giới thứ nhất, nhân lúc Cố Tỉ Vực ngủ cho anh ta nếm thử hương vị bàn chân mình, lần này nên làm cái gì đây, không cho anh ta uống nước, hay nên để điều hoà xuống mức nhiệt độ thấp nhất . ( Tưởng gì chứ mấy trò của chị vẫn muỗi với anh lắm.)
Em quan tâm tôi như vậy sao?” đầu óc không tỉnh táo, sau khi ôm Dụ Ninh, cả cơ thể đã trong trạng thái nửa hôn mê, cho nên Tống Diễn cũng không nghe rõ tia ác ý trong
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên trong đêm yên tĩnh, Dụ Ninh giật mình tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà một lúc mới phản ứng được là có người gõ cửa phòng cô.
Chuyện gì? Dụ Ninh ôm chăn nghiêng ngả đi về phía cửa hỏi.
. . . . . . Ninh Ninh. Người ngoài cửa trầm mặc hồi lâu, mới mở giọng kêu một tiếng, khàn khàn.
Thanh âm không lớn , hơn nữa rất khàn, Dụ Ninh ngẩn người một lúc mới hiểu được tình trạng hiện tại của anh, mặc chiếc áo khoác liền mở cửa phòng.
Cả người Tống Diễn đều dựa vào tường, có vẻ rất không ổn, trên mặt mang theo một màu đỏ quái dị, đôi môi khô trắng cả một tầng da, hình như là bị cảm.
Dụ Ninh nhìn lướt qua cách tay thấm một tầng máu của anh :” Cần tôi gọi xe cứu thương không.”
Tống Diễn lảo đảo bước hai bước nhỏ, thân thể nghiêng nghiêng gục lên người Dụ Ninh, đầu chôn lên cổ cô, nóng như vầng thái dương nhỏ.
Em đúng thật là nhẫn tâm.”
Bởi vì giọng nói khàn khàn mơ hồ không rõ nên nghe như lời tâm tình mập mờ, một tia oán trách đều dẫn theo tình ý triền miên.
Chắc chắn Tống Diễn không biết được thiếu nữ đứng trước mặt anh đang nhìn anh suy tư cái gì, Dụ Ninh đưa tay kéo xa khoảng cách giữa hai người, nhìn lông my run run của anh, khoé miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.
Mỗi lần nam chính NPC yếu ớt cũng là lúc tâm trạng cô tốt lên, so với việc ngược Chu Lan, ngược Dương Nguyện gfi đó, rõ ràng, chỉ có ngược nam chính mới khiến cô thoải mái hơn, cảm thấy sống trong thế giới này không phải là lãng phí.
Nhớ đến thế giới thứ nhất, nhân lúc Cố Tỉ Vực ngủ cho anh ta nếm thử hương vị bàn chân mình, lần này nên làm cái gì đây, không cho anh ta uống nước, hay nên để điều hoà xuống mức nhiệt độ thấp nhất . ( Tưởng gì chứ mấy trò của chị vẫn muỗi với anh lắm.)
Em quan tâm tôi như vậy sao?” đầu óc không tỉnh táo, sau khi ôm Dụ Ninh, cả cơ thể đã trong trạng thái nửa hôn mê, cho nên Tống Diễn cũng không nghe rõ tia ác ý trong
/139
|