Trải qua nửa buổi tối nói chuyện, Dụ Ninh lấy được không ít tin tức hữu dụng.
Nguyên chủ và chị gái Vu Mộng có quan hệ không tốt cho lắm.
Ôn Thanh biết chuyện Vu Mộng được người bao nuôi, hơn nữa, cô ta cũng rất thích vị kim chủ đó, và điều nay cũng do chính miệng hôn thê mình nói ra.
Ngoài ra, nửa tháng trước, nguyên chủ đã từng thổ lộ với Ôn Thanh, nhưng lại bị hắn ta dùng lí do chỉ coi cô là em gái để từ chối (em gái mưa phiên bản lỗi).
Thêm vào đó, quan hệ của Vu Mộng và cô bạn thân Hứa Mạn cũng không tốt đến vậy, Hứa Mạn đoạt bạn trai chị gái nguyên chủ, còn dùng cái cách nói y hệt Ôn Thanh đối với Vu Ninh, Hứa Mạn ở bên Vu Mộng chỉ đơn giản bởi đứa bạn ngu xuẩn này sẽ thải quần áo, túi xách nhãn hiệu sang quý không dùng nữa cho mình.
Một tin tức không quan trọng khác, khi trở lại Vu gia, cô thuận tiện chiếu gương một phát, lúc ở trên tàu cũng có nhìn thoáng qua bản thân qua kính cửa sổ xem khuôn mặt lúc bấy giờ, kém rất nhiều so với độ tinh xảo, xinh đẹp của hiện tại, Dụ Ninh sờ sờ lỗ mũi, xem ra vòng thứ hai chỉ dùng lại NPC Ôn Thanh, chứ không phải đi theo quá khứ thân thể cô bám vào thế giới này (thân thể nói ở câu cuối là thân thể trên tàu, ý chị là câu chuyện ở vòng 2 không lấy cảm hứng từ cuộc đời thân thể tàu xe, k biết giải thích sao).
Tiểu Ninh, em đang nhớ cái gì vậy?” Ôn Thanh cầm chăn mỏng khoác lên người cô, cắt đứt dòng trầm tư suy nghĩ.
Dụ Ninh day day huyệt thái dương, cơ thể này trải qua mấy giờ săn giết Quỷ Ảnh, lại nhẫn nhịn lâu như vậy, đã sớm kiệt lực, mệt mỏi, nhận thấy có để Ôn Thanh ở đây cũng chẳng khai thác thêm được gì, cô quyết định đi nghỉ.
Tất nhiên, trước khi đi, cô còn muốn hỏi một vấn đề cuối cùng :” Anh cảm thấy hung phạm có thể là ai?”
Ôn Thanh ngẩn người, trong mắt thoáng qua một tia bối rối :” Không phải là em đang nghi ngờ anh đấy chứ?”
Hôn thê nằm ngay dưới mí mắt còn để bị bao dưỡng ba năm mới biết, mũ xanh trên đỉnh đầu sắp che kín mặt trời, còn rất đáng để hoài nghi nha.
Tôi chỉ hỏi thôi, tôi đi ngủ, anh làm gì thì làm.”
Ôn Thanh giữ hặt cổ tay cô, há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh gì, chỉ đành thở dài :” Anh đưa em về.’
Nhà không có quá nhiều phòng, chuyện đáng xấu hổ là Dụ Ninh chạy vào một phòng rồi lại chạy ra, từ lúc nói chuyện đến giờ, Ôn Thanh vẫn kì quái về thái độ thay đổi hoàn toàn của Vu Ninh, nhưng thái độ thì có thể là do cái chết của chị gái tạo thành cú sốc, chứ vào nhầm phòng thì thật đáng để hoài nghi.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh lập tức gật đầu một cái, bước chân chậm nửa nhịp so với người phía trước, tiến vào phòng bản thân liền nói ngủ ngon, sau đó khoá cửa lại.
Ôn Thanh đứng ngoài, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa, không biết suy nghĩ gì.
. . . . . .
. . . . . .
Cả đêm không mộng mị.
Dụ Ninh bị ánh nắng sớm chiếu tỉnh, khi tỉnh lại, thấy chuông báo thức di động đã vang lên hồi lâu.
Kể từ thế giới trước, sau khi bị chẩn đoán mắc ung thư não, cô rất ít có khoảng thời gian thư thái như vậy, Dụ Ninh lười biếng duỗi lưng, tắt chuông điện thoại.
Nếu không phải chỉ còn hai ngày rưỡi hoàn thành nhiệm vụ, cô thật muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Dụ Ninh ném điện thoại di động, định đi rửa mặt, đi vài bước, nghĩ một chút lại nhặt điện thoại lên.
Nguyên chủ không cài mật khẩu nên cô có thể dễ dàng tra cứu thông tin trên đó.
Ôn Thanh được đặt ngay đầu, hơn nữa còn được đổi tên là “Người yêu trong mộng.”
Thật đúng là một gia đình hỗn loạn, chị gái không thiếu tiền nhưng vẫn đi tìm kim chủ để được bao dưỡng, trên đầu anh rể thì che kín mũ xanh rợp một vùng trời mà vẫn không có ý định từ hôn, hơn nữa còn gây mập mờ, hiểu lầm đối với em gái vị hôn thê mà mình đã từ chối, Dụ Ninh nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, khi Ôn Thanh thấy xác chết người bị hại, mặc dù vẻ mặt bi thương nhưng dường như, anh ta quan tâm Vu Ninh hơn Vu Mộng.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh lại bị một tin nhắn dời đi lực chú ý :” Cho cô địa chỉ kim chủ thì tôi sẽ có chỗ tốt gì, cô sợ chị mình rời kim chủ sẽ trở về cưới Ôn Thanh, tôi còn lo cô ta không được bao nuôi sẽ không ra tay hào phóng như lúc trước đấy.”
Người gửi là Hứa Mạn.
Dụ Ninh kéo xuống chút nữa thấy cô ta gửi địa chỉ một khách sạn đến.
Khoảng cách hai tin là
Nguyên chủ và chị gái Vu Mộng có quan hệ không tốt cho lắm.
Ôn Thanh biết chuyện Vu Mộng được người bao nuôi, hơn nữa, cô ta cũng rất thích vị kim chủ đó, và điều nay cũng do chính miệng hôn thê mình nói ra.
Ngoài ra, nửa tháng trước, nguyên chủ đã từng thổ lộ với Ôn Thanh, nhưng lại bị hắn ta dùng lí do chỉ coi cô là em gái để từ chối (em gái mưa phiên bản lỗi).
Thêm vào đó, quan hệ của Vu Mộng và cô bạn thân Hứa Mạn cũng không tốt đến vậy, Hứa Mạn đoạt bạn trai chị gái nguyên chủ, còn dùng cái cách nói y hệt Ôn Thanh đối với Vu Ninh, Hứa Mạn ở bên Vu Mộng chỉ đơn giản bởi đứa bạn ngu xuẩn này sẽ thải quần áo, túi xách nhãn hiệu sang quý không dùng nữa cho mình.
Một tin tức không quan trọng khác, khi trở lại Vu gia, cô thuận tiện chiếu gương một phát, lúc ở trên tàu cũng có nhìn thoáng qua bản thân qua kính cửa sổ xem khuôn mặt lúc bấy giờ, kém rất nhiều so với độ tinh xảo, xinh đẹp của hiện tại, Dụ Ninh sờ sờ lỗ mũi, xem ra vòng thứ hai chỉ dùng lại NPC Ôn Thanh, chứ không phải đi theo quá khứ thân thể cô bám vào thế giới này (thân thể nói ở câu cuối là thân thể trên tàu, ý chị là câu chuyện ở vòng 2 không lấy cảm hứng từ cuộc đời thân thể tàu xe, k biết giải thích sao).
Tiểu Ninh, em đang nhớ cái gì vậy?” Ôn Thanh cầm chăn mỏng khoác lên người cô, cắt đứt dòng trầm tư suy nghĩ.
Dụ Ninh day day huyệt thái dương, cơ thể này trải qua mấy giờ săn giết Quỷ Ảnh, lại nhẫn nhịn lâu như vậy, đã sớm kiệt lực, mệt mỏi, nhận thấy có để Ôn Thanh ở đây cũng chẳng khai thác thêm được gì, cô quyết định đi nghỉ.
Tất nhiên, trước khi đi, cô còn muốn hỏi một vấn đề cuối cùng :” Anh cảm thấy hung phạm có thể là ai?”
Ôn Thanh ngẩn người, trong mắt thoáng qua một tia bối rối :” Không phải là em đang nghi ngờ anh đấy chứ?”
Hôn thê nằm ngay dưới mí mắt còn để bị bao dưỡng ba năm mới biết, mũ xanh trên đỉnh đầu sắp che kín mặt trời, còn rất đáng để hoài nghi nha.
Tôi chỉ hỏi thôi, tôi đi ngủ, anh làm gì thì làm.”
Ôn Thanh giữ hặt cổ tay cô, há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh gì, chỉ đành thở dài :” Anh đưa em về.’
Nhà không có quá nhiều phòng, chuyện đáng xấu hổ là Dụ Ninh chạy vào một phòng rồi lại chạy ra, từ lúc nói chuyện đến giờ, Ôn Thanh vẫn kì quái về thái độ thay đổi hoàn toàn của Vu Ninh, nhưng thái độ thì có thể là do cái chết của chị gái tạo thành cú sốc, chứ vào nhầm phòng thì thật đáng để hoài nghi.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh lập tức gật đầu một cái, bước chân chậm nửa nhịp so với người phía trước, tiến vào phòng bản thân liền nói ngủ ngon, sau đó khoá cửa lại.
Ôn Thanh đứng ngoài, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa, không biết suy nghĩ gì.
. . . . . .
. . . . . .
Cả đêm không mộng mị.
Dụ Ninh bị ánh nắng sớm chiếu tỉnh, khi tỉnh lại, thấy chuông báo thức di động đã vang lên hồi lâu.
Kể từ thế giới trước, sau khi bị chẩn đoán mắc ung thư não, cô rất ít có khoảng thời gian thư thái như vậy, Dụ Ninh lười biếng duỗi lưng, tắt chuông điện thoại.
Nếu không phải chỉ còn hai ngày rưỡi hoàn thành nhiệm vụ, cô thật muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Dụ Ninh ném điện thoại di động, định đi rửa mặt, đi vài bước, nghĩ một chút lại nhặt điện thoại lên.
Nguyên chủ không cài mật khẩu nên cô có thể dễ dàng tra cứu thông tin trên đó.
Ôn Thanh được đặt ngay đầu, hơn nữa còn được đổi tên là “Người yêu trong mộng.”
Thật đúng là một gia đình hỗn loạn, chị gái không thiếu tiền nhưng vẫn đi tìm kim chủ để được bao dưỡng, trên đầu anh rể thì che kín mũ xanh rợp một vùng trời mà vẫn không có ý định từ hôn, hơn nữa còn gây mập mờ, hiểu lầm đối với em gái vị hôn thê mà mình đã từ chối, Dụ Ninh nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, khi Ôn Thanh thấy xác chết người bị hại, mặc dù vẻ mặt bi thương nhưng dường như, anh ta quan tâm Vu Ninh hơn Vu Mộng.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh lại bị một tin nhắn dời đi lực chú ý :” Cho cô địa chỉ kim chủ thì tôi sẽ có chỗ tốt gì, cô sợ chị mình rời kim chủ sẽ trở về cưới Ôn Thanh, tôi còn lo cô ta không được bao nuôi sẽ không ra tay hào phóng như lúc trước đấy.”
Người gửi là Hứa Mạn.
Dụ Ninh kéo xuống chút nữa thấy cô ta gửi địa chỉ một khách sạn đến.
Khoảng cách hai tin là
/139
|