Đây là một gian phòng chật hẹp.
Trong phòng không có bất kỳ thứ gì bày biện, rộng chừng năm mét vuông, không có cửa sổ, không cửa ra vào, thậm chí cũng chẳng có nóc nhà.
Phòng xây mặc dù rất hẹp, nhưng không hề thấp, ước chừng cũng phải cao năm mươi mét, Dụ Ninh ngẩng lên nhìn bầu trời xanh dương bên trên, có cảm giác như bản thân đang đứng trong một ống dẫn khói vậy.
Vách tường sơn trắng, mới đứng trong đây được hai giờ, cô đã cảm thấy màu trắng là thứ màu sắc gây đè nén nhất cái thế giới này. mặc dù hệ thống nói rằng nguyên nhân của việc này là do những người chơi khác chưa đến đông đủ, chúng ta phải ở đây nghỉ tạm đợi mọi người rồi mới bắt đầu vòng thứ tư được, Dụ Ninh vẫn cảm thấy có chút phiền não, cô chỉ có thể ngước lên nhìn bầu trời thăm thẳm ngoài kia mới có thể bình tĩnh được.
Lại thêm ba giờ nữa trôi qua, Dụ Ninh bắt đầu cảm thấy bản thân dường như có chút không được bình thường, ví dụ như cô bỗng bắt đầu đạp tường, trước kia, khổ luyện tu hành mấy chục năm, cô đều có thể bình tĩnh chờ đợi, thế mà giờ đây, mới chỉ qua mấy giờ, mình đã tâm phiền ý loạn như thế này.
Ý thức được điều này, Dụ Ninh híp híp mắt, nếu vấn đề không phải ở cô thì chắc chắn là ở hoàn cảnh xung quanh.
Ta muốn đi ra ngoài.
【 người chơi phải ở đây chờ những người chơi khác đến đông đủ mới có thể rời phòng nghỉ, bắt đầu vòng chơi thứ tư】 âm thanh máy móc vang lên, âm điệu không có bất kì phập phồng lên xuống, khiến Dụ Ninh có một cảm giác thật quỷ dị.
Loại cảm giác này thật khó để miêu tả, giống như mỗi lần cô gặp chuyện không tốt sẽ được báo động trước từ trực giác.
Năm giờ trước, khi Túc Thương trả lời vấn dề cuối cùng của cô, đếm ngược của hệ thống vang lên mang cô đến nơi này.
Ánh sáng truyền tống chợt sáng để cô có thể nhìn thấy rõ chân mày hơi cau và khẩu hình miệng của Túc Thương ”Cẩn thận”.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh đưa một chân đạp thẳng về phía vách tường, cô đã dùng tám phần lực nhưng trên đó chỉ in một dấu vết mờ mờ.
Sức chân của cỗ thân thể này, tuy không là gì khi đặt tại Tu Chân giới nhưng đối với một thế giới không có kinh khí như thế này thì đã coi như nghịch thiên (trái ngược ý trời), một cước lại chỉ có thể lưu lại một dấu ấn mờ nhạt, tường này dày bao nhiêu đây.
Thấy cô đạp tường, hệ thống cũng không phản ứng gì, Dụ Ninh coi như luyện tay, thuận tiện cũng để phát tiết những uất ức trong lòng, từng nắm đấm đánh về cùng một phía nơi mặt tường.
Đánh trên một trăm quyền, Dụ Ninh còn phát hiện thêm một hiện tượng như đùa khác.
Có mấy lần, cô đều cảm thấy nắm tay như sắp rách da , chảy máu, nhưng dường như, thân thể có thể tự động chữa trị, đem những đốt ngón tay bị tổn thương của cô chữa khỏi, thế nhưng, sau đó, độ khó khi đánh vào vách tường cũng tăng cao.
Nói thí dụ như, lần đầu đánh vách tường, nàng có thể cảm giác được độ thương tích là 1%, sau một lần chữa trị, cảm giác thương tích tăng lên 2%, cứ qua một lần trị liệu, cảm giác về nỗi đau sẽ tăng thêm 1% nữa.
Nếu không phải cô hết sức hiểu rõ thân thể của mình , mỗi làn đưa ra cú đấm đều yen lặng tính toán tất cả trong lòng, đoán chừng, loại biến hoá nhỏ nhặt này rất khó bị phát hiện, nó rất dễ gây hiểu lầm rằng bản thân mệt mỏi nên mới có cảm giác nhiều hơn.
Tuy nhiên, việc trị liệu này cũng tốt, dù đau hơn nhưng nếu đã bị rách da thì những cú công kích lên tường cũng sẽ trở nên không hề nhẹ nhõm.
Tay của ô có thể tự động chữa trị, vách tường thì không, khi cô liên tục đánh vách tường
Trong phòng không có bất kỳ thứ gì bày biện, rộng chừng năm mét vuông, không có cửa sổ, không cửa ra vào, thậm chí cũng chẳng có nóc nhà.
Phòng xây mặc dù rất hẹp, nhưng không hề thấp, ước chừng cũng phải cao năm mươi mét, Dụ Ninh ngẩng lên nhìn bầu trời xanh dương bên trên, có cảm giác như bản thân đang đứng trong một ống dẫn khói vậy.
Vách tường sơn trắng, mới đứng trong đây được hai giờ, cô đã cảm thấy màu trắng là thứ màu sắc gây đè nén nhất cái thế giới này. mặc dù hệ thống nói rằng nguyên nhân của việc này là do những người chơi khác chưa đến đông đủ, chúng ta phải ở đây nghỉ tạm đợi mọi người rồi mới bắt đầu vòng thứ tư được, Dụ Ninh vẫn cảm thấy có chút phiền não, cô chỉ có thể ngước lên nhìn bầu trời thăm thẳm ngoài kia mới có thể bình tĩnh được.
Lại thêm ba giờ nữa trôi qua, Dụ Ninh bắt đầu cảm thấy bản thân dường như có chút không được bình thường, ví dụ như cô bỗng bắt đầu đạp tường, trước kia, khổ luyện tu hành mấy chục năm, cô đều có thể bình tĩnh chờ đợi, thế mà giờ đây, mới chỉ qua mấy giờ, mình đã tâm phiền ý loạn như thế này.
Ý thức được điều này, Dụ Ninh híp híp mắt, nếu vấn đề không phải ở cô thì chắc chắn là ở hoàn cảnh xung quanh.
Ta muốn đi ra ngoài.
【 người chơi phải ở đây chờ những người chơi khác đến đông đủ mới có thể rời phòng nghỉ, bắt đầu vòng chơi thứ tư】 âm thanh máy móc vang lên, âm điệu không có bất kì phập phồng lên xuống, khiến Dụ Ninh có một cảm giác thật quỷ dị.
Loại cảm giác này thật khó để miêu tả, giống như mỗi lần cô gặp chuyện không tốt sẽ được báo động trước từ trực giác.
Năm giờ trước, khi Túc Thương trả lời vấn dề cuối cùng của cô, đếm ngược của hệ thống vang lên mang cô đến nơi này.
Ánh sáng truyền tống chợt sáng để cô có thể nhìn thấy rõ chân mày hơi cau và khẩu hình miệng của Túc Thương ”Cẩn thận”.
Nghĩ đến đây, Dụ Ninh đưa một chân đạp thẳng về phía vách tường, cô đã dùng tám phần lực nhưng trên đó chỉ in một dấu vết mờ mờ.
Sức chân của cỗ thân thể này, tuy không là gì khi đặt tại Tu Chân giới nhưng đối với một thế giới không có kinh khí như thế này thì đã coi như nghịch thiên (trái ngược ý trời), một cước lại chỉ có thể lưu lại một dấu ấn mờ nhạt, tường này dày bao nhiêu đây.
Thấy cô đạp tường, hệ thống cũng không phản ứng gì, Dụ Ninh coi như luyện tay, thuận tiện cũng để phát tiết những uất ức trong lòng, từng nắm đấm đánh về cùng một phía nơi mặt tường.
Đánh trên một trăm quyền, Dụ Ninh còn phát hiện thêm một hiện tượng như đùa khác.
Có mấy lần, cô đều cảm thấy nắm tay như sắp rách da , chảy máu, nhưng dường như, thân thể có thể tự động chữa trị, đem những đốt ngón tay bị tổn thương của cô chữa khỏi, thế nhưng, sau đó, độ khó khi đánh vào vách tường cũng tăng cao.
Nói thí dụ như, lần đầu đánh vách tường, nàng có thể cảm giác được độ thương tích là 1%, sau một lần chữa trị, cảm giác thương tích tăng lên 2%, cứ qua một lần trị liệu, cảm giác về nỗi đau sẽ tăng thêm 1% nữa.
Nếu không phải cô hết sức hiểu rõ thân thể của mình , mỗi làn đưa ra cú đấm đều yen lặng tính toán tất cả trong lòng, đoán chừng, loại biến hoá nhỏ nhặt này rất khó bị phát hiện, nó rất dễ gây hiểu lầm rằng bản thân mệt mỏi nên mới có cảm giác nhiều hơn.
Tuy nhiên, việc trị liệu này cũng tốt, dù đau hơn nhưng nếu đã bị rách da thì những cú công kích lên tường cũng sẽ trở nên không hề nhẹ nhõm.
Tay của ô có thể tự động chữa trị, vách tường thì không, khi cô liên tục đánh vách tường
/139
|