Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 94: Minh Kim quốc muốn liên hôn, nghe nói Cửu công chúa động tâm tư.(1)
/217
|
Chương 94: Minh Kim quốc muốn liên hôn, nghe nói Cửu công chúa động tâm tư.(1)
Editor: Búnn.
Đại Chiêu quốc, Hoàng thượng lâm triều thảo luận chính sự ở điện Kim Loan, còn các Phiên vương và các thần tử trong vùng thảo luận chính sự ở điện Ngân An.
Bùi Nguyên Tu ở trong điện Ngân An ở Tĩnh Bắc Vương phủ gặp Đặc phái viên Minh Kim.
Bùi Nguyên Tu nhận ra được người cầm đầu đoàn đặc phái viên này, người này tên là Hàn Khôn, giỏi về kế sách, giỏi về tâm kế. Kiếp trước hắn chính là người bày kế cho Thừa Quận Vương, nhưng tại sao lúc này lại thành thần tử của Minh Kim quốc?
Bùi Nguyên Tu tự suy nghĩ, có lẽ vì hắn trọng sinh mà có một số ít chuyện bị thay đổi.
Kiếp trước, hắn không có thủ đoạn nuôi tay sai, dùng thô bạo đấu thô bạo, dùng Ba Sơn và Đức Lãng quản thúc bộ tộc còn lại. Hắn cạn tàu ráo máng bộ tộc ngoại vực cạn tàu ráo máng, cũng không cho "Minh Kim quốc" có cơ hội xuất thế.
Hàn Khôn đưa quốc thư lên, xin Bùi Nguyên Tu thay trình tấu lên Thuận Khải Đế. Cùng đưa lên còn có phần tạ lễ, năm miếng da chồn đen, một tấm da Bạch hổ, dĩ nhiên còn có châu báu và hãn huyết lương câu. Bùi Nguyên Tu thầm nhíu mày. Da chồn đen vô cùng quý hiếm, ở Đại Chiêu quốc là vật ngự dụng của Hoàng thượng, nếu đại thần có được một món, cũng đều là do Hoàng thượng ban thưởng. Chưa nói đến da Bạch Hổ, theo hắn biết, trong tay Hoàng thượng cũng chỉ có ba tấm mà thôi. Hôm nay những món này ở trong tay mình. Vậy Minh Kim Quốc đang có ý gì? Do không biết luật lệ của Đại Chiêu quốc, hay là có tâm tư riêng?
Bùi Nguyên Tu nhìn danh mục quà tặng nhưng không nói, cầm quốc thư lên, thấy nội dung trong đó đại khái như sau: Quốc chủ Minh Kim quốc ngưỡng mộ Đại Chiêu quốc thịnh thế phồn vinh, muốn thần phục Hoàng đế Đại chiêu, là chuyện tốt của hai nước. Nếu như Hoàng đế Đại Chiêu cho phép, mỗi năm Minh Kim quốc nguyện tiến cống trăm con chiến mã, mười tấm da chồn đen, da cáo đen, da gấu, da hổ...mỗi loại 20 tấm. Chi tiết những cống phẩm phía dưới Bùi Nguyên Tu lại không nhìn kỹ, chỉ dùng tay gõ nhẹ một cái lên hai chữ "Chiến Mã", môi mỏng khẽ nâng lên, thầm nghĩ: Minh Kim quốc này giỏi tính toán, Đại Chiêu quốc ở Trung Nguyên, thiếu nhất chính là ngựa tốt, hàng năm ngân lượng dùng để mua sắm chiến mã ở Thảo nguyên vô cùng lớn, phần tiến cống trăm con chiến quả thật rất mê người. Vậy mà, phàm là chiến mã, nếu muốn thuần hóa, đều dùng biện pháp thiến. Dù là tiến cống ngựa tốt hơn nữa, không phải là ngựa đực thì Đại Chiêu quốc muốn gây đàn cũng là điều không thể.
Với lại, chiến mã đều đã được dạy dỗ, nếu động tay động chân từ trong, ra ám hiệu không tốt cho đám ngựa, ví dụ như: Chuông vang lên sẽ nhảy múa, hô lên chạy như điên, rồi những cái khác...vậy thì e là lúc đó kỵ binh của Đại Chiêu quốc thành thịt dê trên thớt rồi.
Bùi Nguyên Tu lại nhìn xuống dưới, phía dưới quốc thư: Vì biểu hiện giao tình của hai nước, Minh Kim quốc vì biểu hiện thành ý, dâng Nhã Trác công chúa của Thảo Nguyên, ký kết gắn bó suốt đời với Đại Chiêu quốc! Đã cùng đi tới kinh thành của Đại Chiêu quốc.
Đọc xong, Bùi Nguyên Tu nâng mắt quét qua ba vị sứ thần trong điện Ngân An, cuối cùng dừng trên người Hàn Khôn, từ từ mở miệng: "Quốc chủ Minh Kim quốc thật thành tâm, nhưng nếu muốn Hoàng thượng Đại Chiêu quốc đồng ý, chiến mã này đổi thành lương câu, thì sẽ nắm chắc hơn một chút."
Thần sắc của Hàn Khôn ngừng một chút: "Nếu lương câu huấn luyện thành chiến mã thì phải tốn rất nhiều tâm tư...chuyện này..."
Bùi Nguyên Tu ý vị thâm trường cười một tiếng: "Đại Chiêu quốc ta vẫn có vài nhân tài!"
"À? Nếu vậy thì tại hạ liền gửi thư cho quốc chủ, bàn bạc một phen, kính xin Tĩnh Bắc Vương cho bọn ta một chút thời gian!"
"Cứ tự nhiên."
Thương nghị xong, Bùi Nguyên Tu lệnh cho Bùi Đại dẫn đặc phái viên về dịch quán.
Ba ngày sau, quốc chủ Minh Kim quốc sai người đưa quốc thư mới. Bùi Nguyên Tu nhìn xong, gật đầu một cái, nói với Hàn Khôn: "Quốc thư của quý quốc Cô Vương tất sẽ trình tấu với Hoàng thượng Đại Chiêu, xin các hạ chờ ý chỉ của Ngô Hoàng!"
Hàn Khôn dẫn người trở về dịch quán chờ tin tức, còn Bùi Nguyên Tu trở về thư phòng liền nghĩ tấu chương, nói toàn bộ mọi chuyện của Minh Kim quốc cùng với những lễ vật hắn nhận được vào tấu chương trình lên, ở chung một chỗ với thư phụ của Minh Kim quốc, sai người nhanh chóng trong tám trăm dặm, mang đến kinh thành.
Lòng Bùi Nguyên Tu sáng tỏ, tất cả mọi chuyện đều nhìn Hoàng thượng, nếu hắn là có tâm xử lý ngươi, thì chắc chắn sẽ chết. Nếu trong lòng hắn có ngươi chỉ cần không lay động bày ra ngoài sáng cho người người biết rõ thì chỗ hoàng thượng cũng một mắt nhắm một mắt mở mà thôi. Bình Thân vương gia chính là người như vậy, yêu ngựa thành si, vài con ngựa quý Đại Uyển uy vũ oai hùng chỉ có hơn chứ không kém ngựa của Hoàng thượng. Nhưng, Thuận Khải Đế lại cười trừ, chỉ nói: "Cái này món đồ chơi thôi, Hoàng đệ thích thì nuôi đi!"
Hôm nay mình khổ tâm kinh doanh, hao tâm tốn sức vạch kế hoạch, cũng chỉ để Hoàng thượng phải dùng mình, còn để kiêng kỵ mình, nếu đã như vậy, sau này cầu hôn Cửu Nhi một kích sẽ đắc thủ. Nhưng nếu để Hoàng thượng có lòng nghi ngờ mình, thì trọng sinh mười đời cũng không có cơ hội để Hoàng thượng gật đầu đồng ý chấp nhận.
Cho nên, muốn biểu hiện trung thành thì phải mập mờ với những mầm mống muốn lôi kéo mình của phiên vương và Quận Vương.
Nửa tháng sau, Thuận Khải Đế thánh dụ đến Bắc Cương, triệu Bùi Nguyên Tu và phái đoàn Minh Kim Quốc vào kinh. Còn lễ vậy Minh Kim quốc tặng Bùi Nguyên Tu, trong ý chỉ Thuận Khải Đế nói: "Trời Bắc Cương giá rét, da chồn đen, da hổ, Tĩnh Bắc Vương lưu lại dùng là được!"
Bùi Nguyên Tu lĩnh chỉ tạ ơn. Hàn Khôn chờ đợi được thánh dụ của Thuận Khải Đế, từ biệt Bùi Nguyên Tu trở về Minh Kim quốc bẩm tấu Quốc chủ, cũng chuẩn bị mang tất cả quốc lễ tới.
Còn Bùi Nguyên Tu thầm vui mừng trong lòng, bản thân hắn là phiên vương, không cho gọi không được vào kinh. Ban đầu lúc tới đây lại vội vàng, ngay cả mặt Cửu Nhi cũng không được nhìn. Đảo mắt một cái đã là hai năm, không biết Cửu Nhi như thế nào, còn nhớ mình hay không. Nghĩ tới điểm này, Bùi Nguyên Tu lại lo sợ.
Lát sau hắn liền triệu hai huynh đệ Bùi Đại và Bùi Tiểu đến trước mặt. Lấy ra một tờ đơn, lệnh cho bọn họ kiểm tra kho, cẩn thận sắp xếp vào trong hòm, chuẩn bị dùng khi hồi kinh.
Hai huynh đệ Bùi Đại nhìn tờ đơn mà hoảng thần, nhìn tất cả những vật trên đó đều là những đồ trân quý mà thương đội dùng mọi giá mua về. Hôm nay nhìn bàn tay của gia, chẳng lẽ muốn mang vào trong kinh?
"Gia..." Bùi Đại do dự mở miệng: "Nhiều như thế này muốn mang vào trong kinh? Cái này...chỉ sợ...quá...khoa trương..."
Bùi Tiểu ở bên cạnh gật đầu, đồng ý.
Sau khi được hai huynh đệ bọn họ nhắc nhở, Bùi Nguyên Tu cũng hiểu được. Mình đang suy nghĩ không biết Cửu Nhi thích gì, mang toàn bộ cũng được, đây đúng là suy nghĩ không chu toàn rồi.
Lấy lại tờ đơn trong tay Bùi Đại, giữ lại mấy món, rồi sau đó lệnh cho bọn họ đi chuẩn bị.
Editor: Búnn.
Đại Chiêu quốc, Hoàng thượng lâm triều thảo luận chính sự ở điện Kim Loan, còn các Phiên vương và các thần tử trong vùng thảo luận chính sự ở điện Ngân An.
Bùi Nguyên Tu ở trong điện Ngân An ở Tĩnh Bắc Vương phủ gặp Đặc phái viên Minh Kim.
Bùi Nguyên Tu nhận ra được người cầm đầu đoàn đặc phái viên này, người này tên là Hàn Khôn, giỏi về kế sách, giỏi về tâm kế. Kiếp trước hắn chính là người bày kế cho Thừa Quận Vương, nhưng tại sao lúc này lại thành thần tử của Minh Kim quốc?
Bùi Nguyên Tu tự suy nghĩ, có lẽ vì hắn trọng sinh mà có một số ít chuyện bị thay đổi.
Kiếp trước, hắn không có thủ đoạn nuôi tay sai, dùng thô bạo đấu thô bạo, dùng Ba Sơn và Đức Lãng quản thúc bộ tộc còn lại. Hắn cạn tàu ráo máng bộ tộc ngoại vực cạn tàu ráo máng, cũng không cho "Minh Kim quốc" có cơ hội xuất thế.
Hàn Khôn đưa quốc thư lên, xin Bùi Nguyên Tu thay trình tấu lên Thuận Khải Đế. Cùng đưa lên còn có phần tạ lễ, năm miếng da chồn đen, một tấm da Bạch hổ, dĩ nhiên còn có châu báu và hãn huyết lương câu. Bùi Nguyên Tu thầm nhíu mày. Da chồn đen vô cùng quý hiếm, ở Đại Chiêu quốc là vật ngự dụng của Hoàng thượng, nếu đại thần có được một món, cũng đều là do Hoàng thượng ban thưởng. Chưa nói đến da Bạch Hổ, theo hắn biết, trong tay Hoàng thượng cũng chỉ có ba tấm mà thôi. Hôm nay những món này ở trong tay mình. Vậy Minh Kim Quốc đang có ý gì? Do không biết luật lệ của Đại Chiêu quốc, hay là có tâm tư riêng?
Bùi Nguyên Tu nhìn danh mục quà tặng nhưng không nói, cầm quốc thư lên, thấy nội dung trong đó đại khái như sau: Quốc chủ Minh Kim quốc ngưỡng mộ Đại Chiêu quốc thịnh thế phồn vinh, muốn thần phục Hoàng đế Đại chiêu, là chuyện tốt của hai nước. Nếu như Hoàng đế Đại Chiêu cho phép, mỗi năm Minh Kim quốc nguyện tiến cống trăm con chiến mã, mười tấm da chồn đen, da cáo đen, da gấu, da hổ...mỗi loại 20 tấm. Chi tiết những cống phẩm phía dưới Bùi Nguyên Tu lại không nhìn kỹ, chỉ dùng tay gõ nhẹ một cái lên hai chữ "Chiến Mã", môi mỏng khẽ nâng lên, thầm nghĩ: Minh Kim quốc này giỏi tính toán, Đại Chiêu quốc ở Trung Nguyên, thiếu nhất chính là ngựa tốt, hàng năm ngân lượng dùng để mua sắm chiến mã ở Thảo nguyên vô cùng lớn, phần tiến cống trăm con chiến quả thật rất mê người. Vậy mà, phàm là chiến mã, nếu muốn thuần hóa, đều dùng biện pháp thiến. Dù là tiến cống ngựa tốt hơn nữa, không phải là ngựa đực thì Đại Chiêu quốc muốn gây đàn cũng là điều không thể.
Với lại, chiến mã đều đã được dạy dỗ, nếu động tay động chân từ trong, ra ám hiệu không tốt cho đám ngựa, ví dụ như: Chuông vang lên sẽ nhảy múa, hô lên chạy như điên, rồi những cái khác...vậy thì e là lúc đó kỵ binh của Đại Chiêu quốc thành thịt dê trên thớt rồi.
Bùi Nguyên Tu lại nhìn xuống dưới, phía dưới quốc thư: Vì biểu hiện giao tình của hai nước, Minh Kim quốc vì biểu hiện thành ý, dâng Nhã Trác công chúa của Thảo Nguyên, ký kết gắn bó suốt đời với Đại Chiêu quốc! Đã cùng đi tới kinh thành của Đại Chiêu quốc.
Đọc xong, Bùi Nguyên Tu nâng mắt quét qua ba vị sứ thần trong điện Ngân An, cuối cùng dừng trên người Hàn Khôn, từ từ mở miệng: "Quốc chủ Minh Kim quốc thật thành tâm, nhưng nếu muốn Hoàng thượng Đại Chiêu quốc đồng ý, chiến mã này đổi thành lương câu, thì sẽ nắm chắc hơn một chút."
Thần sắc của Hàn Khôn ngừng một chút: "Nếu lương câu huấn luyện thành chiến mã thì phải tốn rất nhiều tâm tư...chuyện này..."
Bùi Nguyên Tu ý vị thâm trường cười một tiếng: "Đại Chiêu quốc ta vẫn có vài nhân tài!"
"À? Nếu vậy thì tại hạ liền gửi thư cho quốc chủ, bàn bạc một phen, kính xin Tĩnh Bắc Vương cho bọn ta một chút thời gian!"
"Cứ tự nhiên."
Thương nghị xong, Bùi Nguyên Tu lệnh cho Bùi Đại dẫn đặc phái viên về dịch quán.
Ba ngày sau, quốc chủ Minh Kim quốc sai người đưa quốc thư mới. Bùi Nguyên Tu nhìn xong, gật đầu một cái, nói với Hàn Khôn: "Quốc thư của quý quốc Cô Vương tất sẽ trình tấu với Hoàng thượng Đại Chiêu, xin các hạ chờ ý chỉ của Ngô Hoàng!"
Hàn Khôn dẫn người trở về dịch quán chờ tin tức, còn Bùi Nguyên Tu trở về thư phòng liền nghĩ tấu chương, nói toàn bộ mọi chuyện của Minh Kim quốc cùng với những lễ vật hắn nhận được vào tấu chương trình lên, ở chung một chỗ với thư phụ của Minh Kim quốc, sai người nhanh chóng trong tám trăm dặm, mang đến kinh thành.
Lòng Bùi Nguyên Tu sáng tỏ, tất cả mọi chuyện đều nhìn Hoàng thượng, nếu hắn là có tâm xử lý ngươi, thì chắc chắn sẽ chết. Nếu trong lòng hắn có ngươi chỉ cần không lay động bày ra ngoài sáng cho người người biết rõ thì chỗ hoàng thượng cũng một mắt nhắm một mắt mở mà thôi. Bình Thân vương gia chính là người như vậy, yêu ngựa thành si, vài con ngựa quý Đại Uyển uy vũ oai hùng chỉ có hơn chứ không kém ngựa của Hoàng thượng. Nhưng, Thuận Khải Đế lại cười trừ, chỉ nói: "Cái này món đồ chơi thôi, Hoàng đệ thích thì nuôi đi!"
Hôm nay mình khổ tâm kinh doanh, hao tâm tốn sức vạch kế hoạch, cũng chỉ để Hoàng thượng phải dùng mình, còn để kiêng kỵ mình, nếu đã như vậy, sau này cầu hôn Cửu Nhi một kích sẽ đắc thủ. Nhưng nếu để Hoàng thượng có lòng nghi ngờ mình, thì trọng sinh mười đời cũng không có cơ hội để Hoàng thượng gật đầu đồng ý chấp nhận.
Cho nên, muốn biểu hiện trung thành thì phải mập mờ với những mầm mống muốn lôi kéo mình của phiên vương và Quận Vương.
Nửa tháng sau, Thuận Khải Đế thánh dụ đến Bắc Cương, triệu Bùi Nguyên Tu và phái đoàn Minh Kim Quốc vào kinh. Còn lễ vậy Minh Kim quốc tặng Bùi Nguyên Tu, trong ý chỉ Thuận Khải Đế nói: "Trời Bắc Cương giá rét, da chồn đen, da hổ, Tĩnh Bắc Vương lưu lại dùng là được!"
Bùi Nguyên Tu lĩnh chỉ tạ ơn. Hàn Khôn chờ đợi được thánh dụ của Thuận Khải Đế, từ biệt Bùi Nguyên Tu trở về Minh Kim quốc bẩm tấu Quốc chủ, cũng chuẩn bị mang tất cả quốc lễ tới.
Còn Bùi Nguyên Tu thầm vui mừng trong lòng, bản thân hắn là phiên vương, không cho gọi không được vào kinh. Ban đầu lúc tới đây lại vội vàng, ngay cả mặt Cửu Nhi cũng không được nhìn. Đảo mắt một cái đã là hai năm, không biết Cửu Nhi như thế nào, còn nhớ mình hay không. Nghĩ tới điểm này, Bùi Nguyên Tu lại lo sợ.
Lát sau hắn liền triệu hai huynh đệ Bùi Đại và Bùi Tiểu đến trước mặt. Lấy ra một tờ đơn, lệnh cho bọn họ kiểm tra kho, cẩn thận sắp xếp vào trong hòm, chuẩn bị dùng khi hồi kinh.
Hai huynh đệ Bùi Đại nhìn tờ đơn mà hoảng thần, nhìn tất cả những vật trên đó đều là những đồ trân quý mà thương đội dùng mọi giá mua về. Hôm nay nhìn bàn tay của gia, chẳng lẽ muốn mang vào trong kinh?
"Gia..." Bùi Đại do dự mở miệng: "Nhiều như thế này muốn mang vào trong kinh? Cái này...chỉ sợ...quá...khoa trương..."
Bùi Tiểu ở bên cạnh gật đầu, đồng ý.
Sau khi được hai huynh đệ bọn họ nhắc nhở, Bùi Nguyên Tu cũng hiểu được. Mình đang suy nghĩ không biết Cửu Nhi thích gì, mang toàn bộ cũng được, đây đúng là suy nghĩ không chu toàn rồi.
Lấy lại tờ đơn trong tay Bùi Đại, giữ lại mấy món, rồi sau đó lệnh cho bọn họ đi chuẩn bị.
/217
|