Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 94: Minh Kim quốc muốn liên hôn, nghe nói Cửu công chúa động tâm tư.(2)
/217
|
Editor: Búnn.
Quay lại trong hoàng thành.
Lun Nguyệt nghe nói phía Bắc mới thành lập Minh Kim quốc, muốn thân thiện hữu hảo với Đại Chiêu quốc, hơn nữa còn đưa công chúa đẹp nhất tới liên hôn, không khỏi lòng dạ hẹp hòi.
Có khi nào nào công chúa này tới đây là muốn cho mình một tiểu mụ không? Hay là cho một trong mấy vị ca ca một tiểu lão bà nhỉ? Nếu lấy lợi ích quốc gia ra để chọn, thì vị công chúa này gả cho phụ thân của nàng hoặc thái tử ca ca là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà trong lòng Lung Nguyệt, phụ thân nhà nàng là mẫu thân của nàng, thái tử ca ca là tẩu tẩu Trúc Xuân, tiểu ca là tiểu tẩu Tĩnh Nhu.
Mặc dù, nàng cũng biết, sau này khi thái tử ca ca kế vị, bên người không thể có một mình tẩu tẩu. Có điều, nhìn theo phụ thân nhà nàng, làm Hoàng đế thêm mười mấy hai mươi năm nữa tuyệt đối không thành vấn đề, nếu đã vậy thì sao không để cho tẩu tẩu hạnh phúc thêm mấy năm nữa!
Nhiều năm cùng chung sống, tình cảm giữa Lung Nguyệt và hai vị tẩu tẩu rất tốt. Có lẽ do chênh lệch tuổi tác khá lớn, nên hai vị tẩu tẩu cũng coi nàng là hài tử mà nuông chiều.
Việc này đâm trúng vào tâm lý gà mẹ che chở gà con của Lung Nguyệt, nếu bông hoa của thảo nguyên này tự hiểu, chọn gả cho đại ca, nhị ca, tứ ca cũng được, dù sao cũng là tiểu lão bà, gả cho ai cũng như vậy thôi. Chỉ cần không chọn phụ thân, ca ca, tiểu ca vậy thì không sao rồi. Nếu công chúa Trác Nhã này đui mù, mình cũng không ngại ỷ sủng sinh kiêu một lần, lộ vẻ uy phong của công chúa được sủng ái nhất Đại Chiêu quốc một lần.
Quyết định chủ ýe, Lung Nguyệt cũng không phiền nào nữa. Ngồi trước kính trang điểm lưu ly để bốn người Hoán Ngọc trang điểm cho mình, chuẩn bị cung yến Trọng Thu tối nay. Suy nghĩ một chút, tối nay hẳn là "Gặp gỡ cừu nhân" mới đúng.
Mấy tháng trước, ở Linh Hữu nàng dụ dỗ chơi đùa với Nhiên Nhi, lúc phụ thân nhà nàng đang vui vẻ, Đại tỷ tỷ chợt quỳ xuống khóc cầu xin phụ thân bỏ qua cho nữ nhi nhà nàng năm đó ngu ngốc, tùy hứng đẩy Lung Nguyệt vào trong nước. Lại nói, hôm nay nàng ấy bị đầy đi điền trang mười năm, tính tình nhu hòa hơn rất nhiều, trong lòng càng thêm hối hận vô cùng, chỉ muốn có cơ hội đứng trước mặt Lung Nguyệt dâng trà nhận lỗi.
Đại tỷ tỷ Ninh Bình công chúa nói xong than thở khóc lóc, dọa Nhiên Nhi sợ đến mức khóc thút thít.
Từ trước đến nay Thuận Khải Đế là người thích mềm không thích cứng, dù sao nữ nhi của Đại công chúa cũng là Ngoại tôn nữ của mình, huyết mạch tương liên. Lúc này nhìn Nhiên Nhi được Lung Nguyệt ôm trong lòng, liền nhớ tới năm đó ngoại tôn nữ của mình lúc nhỏ cũng như vậy, cũng được mình yêu thương mà lớn lên. Chẳng qua là càng lớn càng cậy mạnh, mới khiến hắn không thích.
Nếu hôm nay tính tình đã thu liễm, vậy thì...
Tâm Thuận Khải Đế mềm ra, quay đầu nhìn Lung Nguyệt.
Trước đó suy nghĩ của Lung Nguyệt đã thông suốt, biết khi nào nên làm gì, nên nói gì, nếu không, dù là được Thuận Khải Đế thích, cũng sẽ bị sự không biết điều của mình tiêu trừ đến không còn.
Hôm nay nhìn thấy phụ thân nhà mình có lòng bỏ qua, cười cười nói: "Toàn bộ đều do phụ thân làm chủ!" Dứt lời, lại quệt miệng nói: "Phụ thân nhìn nữ nhi như vậy, chẳng lẽ trong lòng phụ thân, Cửu Nhi là người không phân rõ phải trái, tính toán chi li với tiểu bối sao? Nếu nữ nhi là người như vậy, không phải là uổng phí yêu thương mẫu thân phụ thân dành cho mình sao?"
Thấy nàng nói như thế, Thuận Khải Đế vẫy tay để Lung Nguyệt tới gần, đưa tay nhéo mũi nàng, giả vờ tức giận nói: "Con khỉ này...!"
Lung Nguyệt cười lấy lòng, trong lòng cũng thầm nói: Đại tỷ tỷ đúng là tận dụng mọi thứ, để phụ thân nhìn Nhiên Nhi mà nhớ tới nữ nhi của nàng. Lấy tình động lòng người, lấy cảnh động chân tình cùng một lúc.
Thuận Khải Đế lại nói với công chúa Ninh Bình: "Cửu Nhi đã nói như vậy, liền để cho nàng trở lại thôi!"
Mặc dù trong lòng Ninh Bình ghen ghét Lung Nguyệt gặp may khoe mẽ như thế, nhưng trên mặt cũng tỏ vẻ vui mừng, phúc thân nói: "Nữ nhi cảm ơn phụ hoàng!" Rồi sau đó xoay người, nói với Lung Nguyệt: "Tỷ tỷ cũng thay mặt nữ nhi cảm ơn Cửu muội muội đại nhân đại lượng, ngày khác nhất định sẽ mang Hân Nhi tới nhận lỗi với muội muội!"
Lung Nguyệt cười nói: "Đại tỷ tỷ khách khí, trong mắt muội muội Hân Nhi cũng như Như Nhi mà thôi."
Thuận Khải Đế nghe xong, cười nhạt gật đầu. Tất nhiên là ông biết Cửu Nhi cưng chiều Trang Nhã Như như thế nào, hôm nay nghe nàng nói như thế, trong lòng lại càng hài lòng, ông biết, khuê nữ bảo bối của ông là nha đầu trọng tình và đơn thuần.
Hài lòng quá lại dẫn đến lo lắng, nha đầu nhà mình ngoan hiền, nhân hậu như thế, nếu bị người có lòng tính toán thì phải làm như thế nào?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Thuận Khải Đế cảm thấy buồn rầu. Nhưng ông lại không biết, nha đầu ngây thơ trong lòng ông, lông còn dài hơn mấy con khỉ kia rất nhiều.
Trên dạ tiệc Trọng thu, giống như Lung Nguyệt đoán, gặp được tiểu cô nương năm đó kiêu căng không ai bì nổi.
Cũng không thể nói là Tiểu cô nương, Trương Dư Hân còn lớn hơn mình mấy tháng. Nghĩ đến, thêm một năm nữa liền cập kê. Khó trách Đại tỷ tỷ vội vã muốn đón nàng trở về. Nếu không được phụ thân lên tiếng, muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó khăn.
Chỉ thấy nàng cúi đầu, bước nhỏ, theo bên người Đại công chúa Ninh Bình, không nói nhiều, không hành động nhiều, hiển nhiên là một vị Đại gia khê tú đoan trang hiền thục.
Dùng tiệc xong, Thuận Khải Đế vẫn như quá khứ, ra lệnh cho mọi người tới Lục thu viên của mình ngắm cảnh.
Lung Nguyệt ngồi trong đình Ngũ Long, cười híp mắt nhìn Tiêu Nhi nhà mình giương cung bắn lụa màu.
Mặc dù hôm nay tiểu tử mới sáu tuổi, nhưng trên mặt đã có mấy phần phong thái của phụ thân Thái tử nhà hắn. Cũng không biết có phải phụ thân hắn truyền cho tính bảo vệ muội muội không mà vô cùng để ý tới Tiểu cô cô này. Luôn đứng thẳng bên cạnh Lung Nguyệt ra thế bảo vệ, khiến mọi người dở khóc dở cười.
Lúc này, hắn đang có dáng có vẻ rút cung ra kéo căng, cần phải bắn rơi ngọc bội ngâm dược hình thỏ trắng treo trên nhánh cây cao nhất kia, đưa cho tiểu cô bảo bối của mình thưởng thức.
Nhìn mũi tên bay vèo một cái, mặc dù không vững vàng, nhưng cũng chạm vào ngọc bội nhưng chỉ khiến nó lung lay mấy cái chứ không rơi xuống.
Nhiên Nhi lại cầm một chiếc mũi tên, đưa vào trong tay hắn, động viên nói: "Tiêu ca ca cố gắng lên!"
Quay lại trong hoàng thành.
Lun Nguyệt nghe nói phía Bắc mới thành lập Minh Kim quốc, muốn thân thiện hữu hảo với Đại Chiêu quốc, hơn nữa còn đưa công chúa đẹp nhất tới liên hôn, không khỏi lòng dạ hẹp hòi.
Có khi nào nào công chúa này tới đây là muốn cho mình một tiểu mụ không? Hay là cho một trong mấy vị ca ca một tiểu lão bà nhỉ? Nếu lấy lợi ích quốc gia ra để chọn, thì vị công chúa này gả cho phụ thân của nàng hoặc thái tử ca ca là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà trong lòng Lung Nguyệt, phụ thân nhà nàng là mẫu thân của nàng, thái tử ca ca là tẩu tẩu Trúc Xuân, tiểu ca là tiểu tẩu Tĩnh Nhu.
Mặc dù, nàng cũng biết, sau này khi thái tử ca ca kế vị, bên người không thể có một mình tẩu tẩu. Có điều, nhìn theo phụ thân nhà nàng, làm Hoàng đế thêm mười mấy hai mươi năm nữa tuyệt đối không thành vấn đề, nếu đã vậy thì sao không để cho tẩu tẩu hạnh phúc thêm mấy năm nữa!
Nhiều năm cùng chung sống, tình cảm giữa Lung Nguyệt và hai vị tẩu tẩu rất tốt. Có lẽ do chênh lệch tuổi tác khá lớn, nên hai vị tẩu tẩu cũng coi nàng là hài tử mà nuông chiều.
Việc này đâm trúng vào tâm lý gà mẹ che chở gà con của Lung Nguyệt, nếu bông hoa của thảo nguyên này tự hiểu, chọn gả cho đại ca, nhị ca, tứ ca cũng được, dù sao cũng là tiểu lão bà, gả cho ai cũng như vậy thôi. Chỉ cần không chọn phụ thân, ca ca, tiểu ca vậy thì không sao rồi. Nếu công chúa Trác Nhã này đui mù, mình cũng không ngại ỷ sủng sinh kiêu một lần, lộ vẻ uy phong của công chúa được sủng ái nhất Đại Chiêu quốc một lần.
Quyết định chủ ýe, Lung Nguyệt cũng không phiền nào nữa. Ngồi trước kính trang điểm lưu ly để bốn người Hoán Ngọc trang điểm cho mình, chuẩn bị cung yến Trọng Thu tối nay. Suy nghĩ một chút, tối nay hẳn là "Gặp gỡ cừu nhân" mới đúng.
Mấy tháng trước, ở Linh Hữu nàng dụ dỗ chơi đùa với Nhiên Nhi, lúc phụ thân nhà nàng đang vui vẻ, Đại tỷ tỷ chợt quỳ xuống khóc cầu xin phụ thân bỏ qua cho nữ nhi nhà nàng năm đó ngu ngốc, tùy hứng đẩy Lung Nguyệt vào trong nước. Lại nói, hôm nay nàng ấy bị đầy đi điền trang mười năm, tính tình nhu hòa hơn rất nhiều, trong lòng càng thêm hối hận vô cùng, chỉ muốn có cơ hội đứng trước mặt Lung Nguyệt dâng trà nhận lỗi.
Đại tỷ tỷ Ninh Bình công chúa nói xong than thở khóc lóc, dọa Nhiên Nhi sợ đến mức khóc thút thít.
Từ trước đến nay Thuận Khải Đế là người thích mềm không thích cứng, dù sao nữ nhi của Đại công chúa cũng là Ngoại tôn nữ của mình, huyết mạch tương liên. Lúc này nhìn Nhiên Nhi được Lung Nguyệt ôm trong lòng, liền nhớ tới năm đó ngoại tôn nữ của mình lúc nhỏ cũng như vậy, cũng được mình yêu thương mà lớn lên. Chẳng qua là càng lớn càng cậy mạnh, mới khiến hắn không thích.
Nếu hôm nay tính tình đã thu liễm, vậy thì...
Tâm Thuận Khải Đế mềm ra, quay đầu nhìn Lung Nguyệt.
Trước đó suy nghĩ của Lung Nguyệt đã thông suốt, biết khi nào nên làm gì, nên nói gì, nếu không, dù là được Thuận Khải Đế thích, cũng sẽ bị sự không biết điều của mình tiêu trừ đến không còn.
Hôm nay nhìn thấy phụ thân nhà mình có lòng bỏ qua, cười cười nói: "Toàn bộ đều do phụ thân làm chủ!" Dứt lời, lại quệt miệng nói: "Phụ thân nhìn nữ nhi như vậy, chẳng lẽ trong lòng phụ thân, Cửu Nhi là người không phân rõ phải trái, tính toán chi li với tiểu bối sao? Nếu nữ nhi là người như vậy, không phải là uổng phí yêu thương mẫu thân phụ thân dành cho mình sao?"
Thấy nàng nói như thế, Thuận Khải Đế vẫy tay để Lung Nguyệt tới gần, đưa tay nhéo mũi nàng, giả vờ tức giận nói: "Con khỉ này...!"
Lung Nguyệt cười lấy lòng, trong lòng cũng thầm nói: Đại tỷ tỷ đúng là tận dụng mọi thứ, để phụ thân nhìn Nhiên Nhi mà nhớ tới nữ nhi của nàng. Lấy tình động lòng người, lấy cảnh động chân tình cùng một lúc.
Thuận Khải Đế lại nói với công chúa Ninh Bình: "Cửu Nhi đã nói như vậy, liền để cho nàng trở lại thôi!"
Mặc dù trong lòng Ninh Bình ghen ghét Lung Nguyệt gặp may khoe mẽ như thế, nhưng trên mặt cũng tỏ vẻ vui mừng, phúc thân nói: "Nữ nhi cảm ơn phụ hoàng!" Rồi sau đó xoay người, nói với Lung Nguyệt: "Tỷ tỷ cũng thay mặt nữ nhi cảm ơn Cửu muội muội đại nhân đại lượng, ngày khác nhất định sẽ mang Hân Nhi tới nhận lỗi với muội muội!"
Lung Nguyệt cười nói: "Đại tỷ tỷ khách khí, trong mắt muội muội Hân Nhi cũng như Như Nhi mà thôi."
Thuận Khải Đế nghe xong, cười nhạt gật đầu. Tất nhiên là ông biết Cửu Nhi cưng chiều Trang Nhã Như như thế nào, hôm nay nghe nàng nói như thế, trong lòng lại càng hài lòng, ông biết, khuê nữ bảo bối của ông là nha đầu trọng tình và đơn thuần.
Hài lòng quá lại dẫn đến lo lắng, nha đầu nhà mình ngoan hiền, nhân hậu như thế, nếu bị người có lòng tính toán thì phải làm như thế nào?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Thuận Khải Đế cảm thấy buồn rầu. Nhưng ông lại không biết, nha đầu ngây thơ trong lòng ông, lông còn dài hơn mấy con khỉ kia rất nhiều.
Trên dạ tiệc Trọng thu, giống như Lung Nguyệt đoán, gặp được tiểu cô nương năm đó kiêu căng không ai bì nổi.
Cũng không thể nói là Tiểu cô nương, Trương Dư Hân còn lớn hơn mình mấy tháng. Nghĩ đến, thêm một năm nữa liền cập kê. Khó trách Đại tỷ tỷ vội vã muốn đón nàng trở về. Nếu không được phụ thân lên tiếng, muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó khăn.
Chỉ thấy nàng cúi đầu, bước nhỏ, theo bên người Đại công chúa Ninh Bình, không nói nhiều, không hành động nhiều, hiển nhiên là một vị Đại gia khê tú đoan trang hiền thục.
Dùng tiệc xong, Thuận Khải Đế vẫn như quá khứ, ra lệnh cho mọi người tới Lục thu viên của mình ngắm cảnh.
Lung Nguyệt ngồi trong đình Ngũ Long, cười híp mắt nhìn Tiêu Nhi nhà mình giương cung bắn lụa màu.
Mặc dù hôm nay tiểu tử mới sáu tuổi, nhưng trên mặt đã có mấy phần phong thái của phụ thân Thái tử nhà hắn. Cũng không biết có phải phụ thân hắn truyền cho tính bảo vệ muội muội không mà vô cùng để ý tới Tiểu cô cô này. Luôn đứng thẳng bên cạnh Lung Nguyệt ra thế bảo vệ, khiến mọi người dở khóc dở cười.
Lúc này, hắn đang có dáng có vẻ rút cung ra kéo căng, cần phải bắn rơi ngọc bội ngâm dược hình thỏ trắng treo trên nhánh cây cao nhất kia, đưa cho tiểu cô bảo bối của mình thưởng thức.
Nhìn mũi tên bay vèo một cái, mặc dù không vững vàng, nhưng cũng chạm vào ngọc bội nhưng chỉ khiến nó lung lay mấy cái chứ không rơi xuống.
Nhiên Nhi lại cầm một chiếc mũi tên, đưa vào trong tay hắn, động viên nói: "Tiêu ca ca cố gắng lên!"
/217
|