Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 116: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (43)
/137
|
Người hầu nam dẫn nàng xuyên qua cửa tròn ở giữa viện, đến một cái sân, vào cửa thuỳ hoa[1] . Hành lang quanh co khúc khuỷu, lại có thị nữ vén màn gấm cho nàng. Bên trong phòng bài biện màu trắng mộc mạc lãnh khốc, cực kỳ giống tính tình chủ nhân. Chiêu Dương đứng đó, không nhịn được cười lên, thị nữ lặng lẽ lui xuống.
Thời điểm Thượng Quan Mạn nghỉ đêm trong cung, Hách Liên Du đều ngủ ở nơi này, cách chủ viện không xa, cũng cực kỳ thanh tịnh. Chính là hôm đó, Hà Uyển Hi thông báo nàng Thượng Quan Mạn không trở lại. Hách Liên Du bởi vì vô sự trở về phủ trước, nàng vội vã báo Hà Uyển Hi, chỉ bất quá nói vài lời bái biệt nàng, tự mình len lén đến nơi này.
Cùng nằm chung với hắn, gối lên khuỷu tay của hắn ngủ, tình cảnh như vậy không biết đã mong ước bao nhiêu lâu rồi. Hai gò má nóng rang, quỷ thần xui khiến đốt lên hương Mẫu Đinh thôi tình, chỉ mặc áo mỏng nằm ở trên giường chờ hắn. Sau một lúc lâu, hắn quả nhiên trở lại. Bởi vì không thích thị nữ ở bên, bên trong phòng cũng không có người khác, đúng lúc gần tối, nhìn trong phòng chỉ thấy bóng dáng, nghĩ là nhìn thấy trên giường có người, hắn gọi một tiếng: “Mạn nhi?”
Nàng cắn môi vào ngón tay, hắn lại đi tới ngồi vào bên giường, vân vê tóc của nàng mang theo vài phần không chút để ý: “Tại sao trở lại?” Trái tim nàng đập thình thịch, chỉ cảm thấy trên người có mồ hôi rịn ra, ngực trướng đến không cách nào thở nổi, trên người nóng rang, liền biết hương kia bắt đầu có tác dụng.
Màn đêm chẳng biết lúc nào chậm lại, bên trong phòng đen nhánh không thấy rõ năm ngón tay. Hắn dường như cau lông mày, đứng dậy muốn đi thắp đèn. Nàng đột nhiên ôm lấy hắn từ sau lưng. Thân thể hắn hơi chậm lại, lòng bàn tay chạm lên da thịt mười ngón tay của nàng, cảm nhận một hồi run rẩy. Hắn hài hước cười nhẹ: “Chẳng mây khi nàng nhiệt tình như vậy.”
Thanh âm dịu dàng từ tính, mang theo vài phần thân mật, nàng ngày đêm đều khát vọng, cả trái tim nhất thời tựa như căng nứt ra, dồn dập thở hổn hển ôm chặt lấy hắn. Hắn đẩy tay của nàng ra vứt nàng lên sập, thân thể rục rịch bị đánh thẳng vào như vậy, liền rên lên nho nhỏ. Nàng một mình ở trên giường vặn vẹo thân thể, đợi đã lâu, hắn mới đè xuống...
Chẳng qua là hôm sau nàng tỉnh lại, đã không thấy thân ảnh của hắn. Quấn quýt si mê cả đêm, ngày thứ hai phản ứng của hắn như thế nào, nàng cũng không thấy.
Cánh cửa két vang lên, Chiêu Dương mắt ngọc mày ngài ngoái đầu nhìn lại, người tới lại là Đỗ Minh, mặc quần áo gấm đen gọn gàng, đôi mắt ti hí cong lên, nhìn chằm chằm nàng.
Chiêu Dương nhíu mày đẹp chất vấn: “Chàng đâu?”
Đỗ Minh cười hắc hắc không ngừng: “Điện hạ sợ là không gặp được, chỉ có tiểu nhân tiếp đãi Điện hạ.”
Chiêu Dương mặt lạnh phất tay áo: “Gọi chàng ra đây, ta muốn hỏi chàng vì sao phải cho mẫu hậu chết theo. Chàng dù sao cũng là cha ruột đứa bé, lại đối đãi ta như vậy...” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hơi thấp. Đỗ Minh vội vàng khoát tay, cười hì hì nói: “Tiểu nhân tới chính là muốn nói việc cha ruột này.”
Chiêu Dương kinh ngạc ngẩng đầu: “Có ý gì, ngươi hoài nghi ta lừa chàng sao?”
Đỗ Minh cười nói: “Điện hạ đừng gấp.” Vỗ tay gọi người, hai tuỳ tùng giữ một người vào nhà, áo rách lam lũ, tóc tai bù xù, thấy Chiêu Dương, hai mắt sáng lên thèm thuồng há mồm: “Điện... Điện hạ...”, Chiêu Dương chán ghét chỉ nhìn hắn một cái, tỏ ý khinh thường. Đỗ Minh vốn đã là vô cùng xấu xí, nhưng so sánh với người này, hắn lại thành dễ nhìn. Chiêu Dương thấy người kia mặt dơ bẩn, ghê tởm tránh ra, nhìn chằm chằm Đỗ Minh buồn bực nói: “Ngươi mang người này tới là có ý gì.”
Đỗ Minh vẫn cười hì hì: “Điện hạ không biết đấy thôi, người này nguyên là người hầu nam trong phủ, bởi vì phạm tội dâm tặc bị nhốt vào địa lao trong phủ.”
Chiêu Dương có dự cảm không tốt, cảnh giác hất cằm lên cứng còng nhìn chằm chằm Đỗ Minh. Đỗ Minh xấu bụng cười lên: “Điện hạ muốn biết...”
“Không.” Chiêu Dương bị dọa cho sợ đến lùi mấy bước, đôi tay dùng sức che bụng, sợ hãi mê sảng: “Đứa nhỏ này rõ ràng họ Hách Liên.”
Đỗ Minh không kiên nhẫn đá người hầu nam kia một cước: “Nói đi.”
Người hầu nam đau gào khóc mấy tiếng, vội lớn tiếng nói: “Tiểu nhân vốn là người làm thuê móc phân trong phủ, không xem là người trong phủ. Hôm đó xong việc, tình cờ vào viện này. Lúc ấy sắc trời tối đen, chỉ cảm thấy có người từ trong nhà ra ngoài, tiểu nhân cũng không biết là Vương gia, rón ra rón rén đi vào, liền nhìn đến liền nhìn đến...” Mặt hắn bỉ ổi nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương lớn tiếng hét: “Ta không tin! Ta không tin!”
Đỗ Minh mạnh mẽ đá người nọ một cước, người nọ lại không cảm giác đau, mặt mê mẩn: “Trong phòng quá tối, tiểu nhân cũng không thấy rõ ràng, chỉ mò trên eo Điện hạ như có một khỏa nốt ruồi...”
“A ——, Chiêu Dương bụm mặt thê lương kêu thành tiếng, nàng vuốt mặt kéo tóc, nắm quyền dùng sức đánh bụng mình, lại nhìn thấy mặt xấu xí của người hầu nam kia. Tận sức cáu kỉnh kêu mấy tiếng, điên điên khùng khùng liền chạy ra khỏi, trên váy của nàng, đều là máu rơi đỏ thẫm.
Đỗ Minh cau mày nói: “Quét sạch sẽ đi.” Tuỳ tùng áp tải người hầu nam kia khó xử: “Đại nhân, người này xử trí như thế nào.” Người hầu nam kia cũng vội cười: “Đại nhân, tiểu nhân đã nhận tội, xin Đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân đi...” Thanh âm hắn nhỏ xuống: “Nói sao thì… tiểu nhân cũng coi như nửa Phò mã...”
Đỗ Minh nghe vậy cười lạnh mấy tiếng, nắm lỗ mũi khoát tay: “Ném vào trong hồ đi, ta không thể gặp ai xấu xí hơn ta.”
Tuyết rơi.
Tuyết rơi đúng thời điểm được mùa trong năm, triều thần đều ca tụng Nhiếp Chính vương công đức vô lượng, trời giáng bão tuyết, báo trước mưa thuận gió hòa. Kể từ Hách Liên Du nhận kim ấn Nhiếp Chính vương, triều thần đều giựt giây Hách Liên Du vào trong cung, tân đế cũng liên tiếp lấy lòng. Hách Liên Du đều không nhúc nhích, chỉ sai người dứt khoát hẳn hoi sửa chữa phủ Hách Liên một phen. Phía trước chính là chủ viện tiếp khách, hậu viện chia làm hai viện lớn Nhật Nguyệt độc lập. Lại lấy phòng khách tiểu viện là phụ, trung gian nối liền vườn hoa. Thượng Quan Mạn và Tô Lưu Cẩn Nhật Nguyệt cách xa nhau, một lần cũng chưa gặp.
Lại bởi vì Hà Hoàng hậu chết theo, Chiêu Dương Đế Cơ không biết tung tích, Hà gia náo loạn một phen. Hách Liên Du không kiên nhẫn trấn an, chỉ an bài Hà Uyển Hi đến một tiểu viện khác, lại cho tơ lụa. Hà gia mới vừa ổn định lại, Hà Uyển Hi mượn cơ hội, liên tiếp đến viện bên lấy lòng. Tô Lưu Cẩn mặc dù không đến nỗi đuổi nàng, lại cũng chỉ là khách khí mặt ngoài.
Hà Uyển Hi miệng ngọt xinh đẹp, nói tới nói lui trong bông có kim, không thể thiếu chỉ hướng Thượng Quan Mạn. Theo tính tình Tô Lưu Cẩn, bà tất nhiên không để ở trong lòng, chẳng qua là Thượng Quan Mạn đã thành kim trong lòng bà. Từ những đốm nhỏ, nháy mắt liền có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ. Chờ Hà Uyển Hi kính cẩn nghe theo cáo lui, bà nhìn tà áo trắng bạc ngoài viện, âm thanh nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi Tàng Nguyệt các nhìn một chút.” Nhu Phi đã sớm từ trong cung đi ra, nghe vậy phủ thêm áo lông cáo tuyết trắng cho bà, mình cũng mặc áo choàng theo bà một trước một sau ra cửa.
Bảng hiểu Tàng Nguyệt các thật to trên cửa viện, chính là Hách Liên Du tự mình đề, rạng rỡ phát sáng trong ánh sáng nhẹ nhàng trắng bạc. Tô Lưu Cẩn thực thấy tức cười.
Tàng Nguyệt các, con trai của bà, giấu trăng sáng thật quang minh chính đại.
Thiên Lưu Thiên Du đứng hai bên, thấy nàng lập tức cảnh giác ngăn trở: “Xin Vương Phi dừng bước.”
Tự nhiên không cần Tô Lưu Cẩn nói chuyện, Nhu Phi nhíu chân mày, liền thấy uy nghi: “Còn không mau tránh ra!”
Hai người Thiên Lưu khổ sở nói: “Vương gia có phân phó, không có ngài chấp thuận, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Tàng Nguyệt các một bước.” Nhu Phi cau mày nói: “Nói gì vậy, Vương Phi chẳng lẽ là bất luận kẻ nào chỗ này sau?”
Tuy hai người Thiên Lưu không lời nào để nói, vẫn cố chấp không tránh đường.
Tô Lưu Cẩn rốt cuộc mở miệng: “Tránh ra.”
Hai người Thiên Lưu vốn cũng là hai người trong thị nữ áo trắng, được Hách Liên Du từ trong tuyển ra, mới bị điều tới bảo vệ Thượng Quan Mạn. Tô Lưu Cẩn vừa mở miệng, họ càng khó ngăn trở, lúc do dự không quyết, lại nghe bên trong viện truyền đến thanh âm đạm mạc: “Mời Vương Phi vào đi.”
Tô Lưu Cẩn lên cầu thang vào cửa viện, chạm mặt là nhà chính sơn đỏ ngói lưu ly, hai bên là phòng, kế cửa viện là hành lang quanh co khúc khuỷu, bên tay trái là rừng trúc, núi giả đá lớn luân phiên. Thượng Quan Mạn khoác áo choàng ngồi bên cạnh ghế mỹ nhân. Trên bàn tròn gỗ tử đàn để ly trà sứ, ma ma ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ đứng thẳng bên cạnh. Từ xa màu trắng quyện nhau, một chủ một bộc cũng bàn tay trắng nõn thêm hương cho nơi này.
Tô Lưu Cẩn cười như không cười: “Ngươi thật thư thái.”
Thượng Quan Mạn đứng dậy, mỉm cười vô cùng nhạt: “Đúng là trà ngon, không bằng mẫu thân cùng nhau nếm thử một chút.” Nàng thấy Nhu Phi, cũng cười một tiếng.
Nghe được hai chữ “mẫu thân”, nụ cười của Tô Lưu Cẩn dần dần nhạt. La cô dâng trà, men sứ ngọc trắng, chân ly mảnh khảnh làm bằng bạc, cũng là vật vô cùng trân quý, bưng lên nhấp một ngụm.
Giọng nói Tô Lưu Cẩn ôn hòa như nói việc nhà: “Tỷ muội của ngươi đều sung quan kỹ, ngươi lại vô hạn nhàn nhã ở chỗ này.”
Đầu ngón tay Thượng Quan Mạn dừng lại, thanh âm tuy nhẹ, cũng là không kiêu ngạo không tự ti, “Ta ở chỗ này, tự có đạo lý ở chỗ này.”
Hay cho một cái đạo lý. Tô Lưu Cẩn chẳng qua cười lạnh, nhìn nàng. Tô Lưu Cẩn không còn kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: “Nếu Thanh nhi cầu tình vì ngươi, đứa bé kia ta cho ngươi sanh ra. Tốt nhất là nữ tử, nếu là nam hài, ta sẽ không cho phép hắn thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước.” Thanh âm nàng đột nhiên hung dữ: “Ngươi tốt nhất quy củ chút cho ta.” Lại thấy Thượng Quan Mạn cũng chỉ đứng lên làm lễ vãn bối, giống như không hề phản đối. Trong lòng bị thái độ mềm nhũn của nàng kích thích không còn tức, nhưng mà trong nội tâm lại rất thất vọng, đứa con nhà mình nhìn trúng, lại là người không dám trả lời. Lời nói đã đưa đến, bà cũng không tính dừng lại, để Nhu Phi đỡ từ từ đi ra ngoài cửa, lại nghe Thượng Quan Mạn đột nhiên cười nói ở phía sau: “Vậy liền thử một chút, xem huyết mạch nhà Thượng Quan, có thể tiếp tục ngồi lên chỗ ngồi đó hay không.”
Tô Lưu Cẩn bỗng chốc dừng chân, trong lòng có một ý niệm cực nhanh, trực giác người này cũng không đơn giản, đối với Hách Liên Du mà nói quả thật là sự tồn tại nguy hiểm. Ý niệm chưa chuyển xong, chỉ nghe ngoài viện truyền đến tiếng lễ bái thanh thúy của hai người Thiên Lưu: “Vương gia.”
Liền thấy Hách Liên Du mặc thường phục màu lam thêu rồng bước vào bên trong viện. Thượng Quan Mạn cũng không thèm nhìn tới nhờ La cô đỡ vào phòng. Hắn không đi tiếp, ngược lại đứng ở trên bậc tròng mắt thâm trầm nhìn nàng: “Mẫu thân.”
Tô Lưu Cẩn chỉ cảm thấy tức, đỡ tay Nhu Phi hận đến cắn răng: “Chúng ta đi.”
Đi vào trong nhà, liền thấy khí ấm đập vào mặt, khí lạnh trên tóc mai thành nước. Khí nóng làm đỏ hai gò mà, La cô nhận áo choàng nàng cởi xuống, có thai hơn bốn tháng, thân hình đã hiện ra. Trong khung cửa sổ gió thổi không lọt, chỉ thấy bóng Hách Liên Du liếc mắt nhìn chỗ này liền theo Tô Lưu Cẩn rời đi.
Thượng Quan Mạn chợt thở dài: “Cô cô, người thật thật là đẹp, nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ. Hèn gì phụ hoàng thành cuồng vì bà.” Lời này nghe không ra khen chê, giống như chẳng qua là đứng ngoài cuộc đánh giá. La cô không biết trả lời sao, chỉ gọi: “Điện hạ.”
Năm tháng thời gian qua nhanh, giao thừa qua, ngày xuân chợt tới, chớp mắt lại qua tháng, đã sắp đến ngày sanh.
Thời điểm Thượng Quan Mạn nghỉ đêm trong cung, Hách Liên Du đều ngủ ở nơi này, cách chủ viện không xa, cũng cực kỳ thanh tịnh. Chính là hôm đó, Hà Uyển Hi thông báo nàng Thượng Quan Mạn không trở lại. Hách Liên Du bởi vì vô sự trở về phủ trước, nàng vội vã báo Hà Uyển Hi, chỉ bất quá nói vài lời bái biệt nàng, tự mình len lén đến nơi này.
Cùng nằm chung với hắn, gối lên khuỷu tay của hắn ngủ, tình cảnh như vậy không biết đã mong ước bao nhiêu lâu rồi. Hai gò má nóng rang, quỷ thần xui khiến đốt lên hương Mẫu Đinh thôi tình, chỉ mặc áo mỏng nằm ở trên giường chờ hắn. Sau một lúc lâu, hắn quả nhiên trở lại. Bởi vì không thích thị nữ ở bên, bên trong phòng cũng không có người khác, đúng lúc gần tối, nhìn trong phòng chỉ thấy bóng dáng, nghĩ là nhìn thấy trên giường có người, hắn gọi một tiếng: “Mạn nhi?”
Nàng cắn môi vào ngón tay, hắn lại đi tới ngồi vào bên giường, vân vê tóc của nàng mang theo vài phần không chút để ý: “Tại sao trở lại?” Trái tim nàng đập thình thịch, chỉ cảm thấy trên người có mồ hôi rịn ra, ngực trướng đến không cách nào thở nổi, trên người nóng rang, liền biết hương kia bắt đầu có tác dụng.
Màn đêm chẳng biết lúc nào chậm lại, bên trong phòng đen nhánh không thấy rõ năm ngón tay. Hắn dường như cau lông mày, đứng dậy muốn đi thắp đèn. Nàng đột nhiên ôm lấy hắn từ sau lưng. Thân thể hắn hơi chậm lại, lòng bàn tay chạm lên da thịt mười ngón tay của nàng, cảm nhận một hồi run rẩy. Hắn hài hước cười nhẹ: “Chẳng mây khi nàng nhiệt tình như vậy.”
Thanh âm dịu dàng từ tính, mang theo vài phần thân mật, nàng ngày đêm đều khát vọng, cả trái tim nhất thời tựa như căng nứt ra, dồn dập thở hổn hển ôm chặt lấy hắn. Hắn đẩy tay của nàng ra vứt nàng lên sập, thân thể rục rịch bị đánh thẳng vào như vậy, liền rên lên nho nhỏ. Nàng một mình ở trên giường vặn vẹo thân thể, đợi đã lâu, hắn mới đè xuống...
Chẳng qua là hôm sau nàng tỉnh lại, đã không thấy thân ảnh của hắn. Quấn quýt si mê cả đêm, ngày thứ hai phản ứng của hắn như thế nào, nàng cũng không thấy.
Cánh cửa két vang lên, Chiêu Dương mắt ngọc mày ngài ngoái đầu nhìn lại, người tới lại là Đỗ Minh, mặc quần áo gấm đen gọn gàng, đôi mắt ti hí cong lên, nhìn chằm chằm nàng.
Chiêu Dương nhíu mày đẹp chất vấn: “Chàng đâu?”
Đỗ Minh cười hắc hắc không ngừng: “Điện hạ sợ là không gặp được, chỉ có tiểu nhân tiếp đãi Điện hạ.”
Chiêu Dương mặt lạnh phất tay áo: “Gọi chàng ra đây, ta muốn hỏi chàng vì sao phải cho mẫu hậu chết theo. Chàng dù sao cũng là cha ruột đứa bé, lại đối đãi ta như vậy...” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hơi thấp. Đỗ Minh vội vàng khoát tay, cười hì hì nói: “Tiểu nhân tới chính là muốn nói việc cha ruột này.”
Chiêu Dương kinh ngạc ngẩng đầu: “Có ý gì, ngươi hoài nghi ta lừa chàng sao?”
Đỗ Minh cười nói: “Điện hạ đừng gấp.” Vỗ tay gọi người, hai tuỳ tùng giữ một người vào nhà, áo rách lam lũ, tóc tai bù xù, thấy Chiêu Dương, hai mắt sáng lên thèm thuồng há mồm: “Điện... Điện hạ...”, Chiêu Dương chán ghét chỉ nhìn hắn một cái, tỏ ý khinh thường. Đỗ Minh vốn đã là vô cùng xấu xí, nhưng so sánh với người này, hắn lại thành dễ nhìn. Chiêu Dương thấy người kia mặt dơ bẩn, ghê tởm tránh ra, nhìn chằm chằm Đỗ Minh buồn bực nói: “Ngươi mang người này tới là có ý gì.”
Đỗ Minh vẫn cười hì hì: “Điện hạ không biết đấy thôi, người này nguyên là người hầu nam trong phủ, bởi vì phạm tội dâm tặc bị nhốt vào địa lao trong phủ.”
Chiêu Dương có dự cảm không tốt, cảnh giác hất cằm lên cứng còng nhìn chằm chằm Đỗ Minh. Đỗ Minh xấu bụng cười lên: “Điện hạ muốn biết...”
“Không.” Chiêu Dương bị dọa cho sợ đến lùi mấy bước, đôi tay dùng sức che bụng, sợ hãi mê sảng: “Đứa nhỏ này rõ ràng họ Hách Liên.”
Đỗ Minh không kiên nhẫn đá người hầu nam kia một cước: “Nói đi.”
Người hầu nam đau gào khóc mấy tiếng, vội lớn tiếng nói: “Tiểu nhân vốn là người làm thuê móc phân trong phủ, không xem là người trong phủ. Hôm đó xong việc, tình cờ vào viện này. Lúc ấy sắc trời tối đen, chỉ cảm thấy có người từ trong nhà ra ngoài, tiểu nhân cũng không biết là Vương gia, rón ra rón rén đi vào, liền nhìn đến liền nhìn đến...” Mặt hắn bỉ ổi nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương lớn tiếng hét: “Ta không tin! Ta không tin!”
Đỗ Minh mạnh mẽ đá người nọ một cước, người nọ lại không cảm giác đau, mặt mê mẩn: “Trong phòng quá tối, tiểu nhân cũng không thấy rõ ràng, chỉ mò trên eo Điện hạ như có một khỏa nốt ruồi...”
“A ——, Chiêu Dương bụm mặt thê lương kêu thành tiếng, nàng vuốt mặt kéo tóc, nắm quyền dùng sức đánh bụng mình, lại nhìn thấy mặt xấu xí của người hầu nam kia. Tận sức cáu kỉnh kêu mấy tiếng, điên điên khùng khùng liền chạy ra khỏi, trên váy của nàng, đều là máu rơi đỏ thẫm.
Đỗ Minh cau mày nói: “Quét sạch sẽ đi.” Tuỳ tùng áp tải người hầu nam kia khó xử: “Đại nhân, người này xử trí như thế nào.” Người hầu nam kia cũng vội cười: “Đại nhân, tiểu nhân đã nhận tội, xin Đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân đi...” Thanh âm hắn nhỏ xuống: “Nói sao thì… tiểu nhân cũng coi như nửa Phò mã...”
Đỗ Minh nghe vậy cười lạnh mấy tiếng, nắm lỗ mũi khoát tay: “Ném vào trong hồ đi, ta không thể gặp ai xấu xí hơn ta.”
Tuyết rơi.
Tuyết rơi đúng thời điểm được mùa trong năm, triều thần đều ca tụng Nhiếp Chính vương công đức vô lượng, trời giáng bão tuyết, báo trước mưa thuận gió hòa. Kể từ Hách Liên Du nhận kim ấn Nhiếp Chính vương, triều thần đều giựt giây Hách Liên Du vào trong cung, tân đế cũng liên tiếp lấy lòng. Hách Liên Du đều không nhúc nhích, chỉ sai người dứt khoát hẳn hoi sửa chữa phủ Hách Liên một phen. Phía trước chính là chủ viện tiếp khách, hậu viện chia làm hai viện lớn Nhật Nguyệt độc lập. Lại lấy phòng khách tiểu viện là phụ, trung gian nối liền vườn hoa. Thượng Quan Mạn và Tô Lưu Cẩn Nhật Nguyệt cách xa nhau, một lần cũng chưa gặp.
Lại bởi vì Hà Hoàng hậu chết theo, Chiêu Dương Đế Cơ không biết tung tích, Hà gia náo loạn một phen. Hách Liên Du không kiên nhẫn trấn an, chỉ an bài Hà Uyển Hi đến một tiểu viện khác, lại cho tơ lụa. Hà gia mới vừa ổn định lại, Hà Uyển Hi mượn cơ hội, liên tiếp đến viện bên lấy lòng. Tô Lưu Cẩn mặc dù không đến nỗi đuổi nàng, lại cũng chỉ là khách khí mặt ngoài.
Hà Uyển Hi miệng ngọt xinh đẹp, nói tới nói lui trong bông có kim, không thể thiếu chỉ hướng Thượng Quan Mạn. Theo tính tình Tô Lưu Cẩn, bà tất nhiên không để ở trong lòng, chẳng qua là Thượng Quan Mạn đã thành kim trong lòng bà. Từ những đốm nhỏ, nháy mắt liền có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ. Chờ Hà Uyển Hi kính cẩn nghe theo cáo lui, bà nhìn tà áo trắng bạc ngoài viện, âm thanh nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi Tàng Nguyệt các nhìn một chút.” Nhu Phi đã sớm từ trong cung đi ra, nghe vậy phủ thêm áo lông cáo tuyết trắng cho bà, mình cũng mặc áo choàng theo bà một trước một sau ra cửa.
Bảng hiểu Tàng Nguyệt các thật to trên cửa viện, chính là Hách Liên Du tự mình đề, rạng rỡ phát sáng trong ánh sáng nhẹ nhàng trắng bạc. Tô Lưu Cẩn thực thấy tức cười.
Tàng Nguyệt các, con trai của bà, giấu trăng sáng thật quang minh chính đại.
Thiên Lưu Thiên Du đứng hai bên, thấy nàng lập tức cảnh giác ngăn trở: “Xin Vương Phi dừng bước.”
Tự nhiên không cần Tô Lưu Cẩn nói chuyện, Nhu Phi nhíu chân mày, liền thấy uy nghi: “Còn không mau tránh ra!”
Hai người Thiên Lưu khổ sở nói: “Vương gia có phân phó, không có ngài chấp thuận, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Tàng Nguyệt các một bước.” Nhu Phi cau mày nói: “Nói gì vậy, Vương Phi chẳng lẽ là bất luận kẻ nào chỗ này sau?”
Tuy hai người Thiên Lưu không lời nào để nói, vẫn cố chấp không tránh đường.
Tô Lưu Cẩn rốt cuộc mở miệng: “Tránh ra.”
Hai người Thiên Lưu vốn cũng là hai người trong thị nữ áo trắng, được Hách Liên Du từ trong tuyển ra, mới bị điều tới bảo vệ Thượng Quan Mạn. Tô Lưu Cẩn vừa mở miệng, họ càng khó ngăn trở, lúc do dự không quyết, lại nghe bên trong viện truyền đến thanh âm đạm mạc: “Mời Vương Phi vào đi.”
Tô Lưu Cẩn lên cầu thang vào cửa viện, chạm mặt là nhà chính sơn đỏ ngói lưu ly, hai bên là phòng, kế cửa viện là hành lang quanh co khúc khuỷu, bên tay trái là rừng trúc, núi giả đá lớn luân phiên. Thượng Quan Mạn khoác áo choàng ngồi bên cạnh ghế mỹ nhân. Trên bàn tròn gỗ tử đàn để ly trà sứ, ma ma ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ đứng thẳng bên cạnh. Từ xa màu trắng quyện nhau, một chủ một bộc cũng bàn tay trắng nõn thêm hương cho nơi này.
Tô Lưu Cẩn cười như không cười: “Ngươi thật thư thái.”
Thượng Quan Mạn đứng dậy, mỉm cười vô cùng nhạt: “Đúng là trà ngon, không bằng mẫu thân cùng nhau nếm thử một chút.” Nàng thấy Nhu Phi, cũng cười một tiếng.
Nghe được hai chữ “mẫu thân”, nụ cười của Tô Lưu Cẩn dần dần nhạt. La cô dâng trà, men sứ ngọc trắng, chân ly mảnh khảnh làm bằng bạc, cũng là vật vô cùng trân quý, bưng lên nhấp một ngụm.
Giọng nói Tô Lưu Cẩn ôn hòa như nói việc nhà: “Tỷ muội của ngươi đều sung quan kỹ, ngươi lại vô hạn nhàn nhã ở chỗ này.”
Đầu ngón tay Thượng Quan Mạn dừng lại, thanh âm tuy nhẹ, cũng là không kiêu ngạo không tự ti, “Ta ở chỗ này, tự có đạo lý ở chỗ này.”
Hay cho một cái đạo lý. Tô Lưu Cẩn chẳng qua cười lạnh, nhìn nàng. Tô Lưu Cẩn không còn kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: “Nếu Thanh nhi cầu tình vì ngươi, đứa bé kia ta cho ngươi sanh ra. Tốt nhất là nữ tử, nếu là nam hài, ta sẽ không cho phép hắn thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước.” Thanh âm nàng đột nhiên hung dữ: “Ngươi tốt nhất quy củ chút cho ta.” Lại thấy Thượng Quan Mạn cũng chỉ đứng lên làm lễ vãn bối, giống như không hề phản đối. Trong lòng bị thái độ mềm nhũn của nàng kích thích không còn tức, nhưng mà trong nội tâm lại rất thất vọng, đứa con nhà mình nhìn trúng, lại là người không dám trả lời. Lời nói đã đưa đến, bà cũng không tính dừng lại, để Nhu Phi đỡ từ từ đi ra ngoài cửa, lại nghe Thượng Quan Mạn đột nhiên cười nói ở phía sau: “Vậy liền thử một chút, xem huyết mạch nhà Thượng Quan, có thể tiếp tục ngồi lên chỗ ngồi đó hay không.”
Tô Lưu Cẩn bỗng chốc dừng chân, trong lòng có một ý niệm cực nhanh, trực giác người này cũng không đơn giản, đối với Hách Liên Du mà nói quả thật là sự tồn tại nguy hiểm. Ý niệm chưa chuyển xong, chỉ nghe ngoài viện truyền đến tiếng lễ bái thanh thúy của hai người Thiên Lưu: “Vương gia.”
Liền thấy Hách Liên Du mặc thường phục màu lam thêu rồng bước vào bên trong viện. Thượng Quan Mạn cũng không thèm nhìn tới nhờ La cô đỡ vào phòng. Hắn không đi tiếp, ngược lại đứng ở trên bậc tròng mắt thâm trầm nhìn nàng: “Mẫu thân.”
Tô Lưu Cẩn chỉ cảm thấy tức, đỡ tay Nhu Phi hận đến cắn răng: “Chúng ta đi.”
Đi vào trong nhà, liền thấy khí ấm đập vào mặt, khí lạnh trên tóc mai thành nước. Khí nóng làm đỏ hai gò mà, La cô nhận áo choàng nàng cởi xuống, có thai hơn bốn tháng, thân hình đã hiện ra. Trong khung cửa sổ gió thổi không lọt, chỉ thấy bóng Hách Liên Du liếc mắt nhìn chỗ này liền theo Tô Lưu Cẩn rời đi.
Thượng Quan Mạn chợt thở dài: “Cô cô, người thật thật là đẹp, nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ. Hèn gì phụ hoàng thành cuồng vì bà.” Lời này nghe không ra khen chê, giống như chẳng qua là đứng ngoài cuộc đánh giá. La cô không biết trả lời sao, chỉ gọi: “Điện hạ.”
Năm tháng thời gian qua nhanh, giao thừa qua, ngày xuân chợt tới, chớp mắt lại qua tháng, đã sắp đến ngày sanh.
/137
|