Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 117: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (44)
/137
|
Thế cục trong triều dần dần ổn định, chỉ có Hà gia ương ngạnh, tất cả quan viên khổ không thể tả. Kẻ can đảm dâng tấu chương lên cho Hách Liên Du, Hách Liên Du chỉ cười không nói, bác bỏ tất cả. Người dâng tấu liên tiếp thất vọng lắc đầu, liền có người giải thích: “Chẳng qua bởi vì thời cơ chưa tới.”
Quả không đến hơn tháng, trưởng tử Hà gia bởi vì đánh giết dân chúng bị bắt được, kéo ra tất cả chứng cứ phạm tội của Hà gia. Tân đế hạ chỉ nghiêm trừng. Trong triều đình lớn như thế, lại không có một người cầu cạnh. Cây to Hà gia, cuối cùng bị nhổ tận gốc. Ngày xảy ra chuyện, Hà Uyển Hi quỳ gối ngoài thư phòng cầu cạnh cả đêm. Hách Liên Du cũng không gặp nàng. Thanh Thụy đưa đến một phong hưu thư, thu hết quan tước, đuổi làm thứ dân, nghĩ đến nàng cũng bất quá là một cô gái mảnh mai, chỉ dời hai chủ tớ ra Hách Liên phủ, an trí ở biệt viện Nam giao, từ nay không còn liên hệ.
Mấy ngày nay, Hách Liên Du lại thường nhốt ở trong phòng tra tìm điển tịch.
Cuối mùa xuân ấm dần, trong không khí thoải mái ấm áp, bách hoa nở ra cả vườn, khắp nơi đều ngửi được mùi hoa. Quản gia đã sớm tìm bà đỡ tốt nhất an bài ở phòng khách, vẫn chưa thông truyền, mà đợi Hách Liên Du triệu kiến. Mặt trời vừa lên, mọi người đều lười biếng. Ngày sinh càng gần, trên mặt Hách Liên Du cũng thường gặp nụ cười. Chủ tử tâm tình tốt, quản gia tự nhiên cũng cả người nhẹ nhõm. Khung cửa sổ trong thư phòng mở rộng ra, xa xa liền thấy Hách Liên Du mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình đi qua đi lại ở trong nhà. Thường ngày thấy hắn mặc quan phục uy hiếp hoa lệ, đến mặc áo dài liền giống công tử phong lưu nhà nào. Dưới cửa là hoa mộc lan vừa nở, nhụy nghiêng đè ở đầu cành, cũng bị ánh nắng chiếu lên giống thân ảnh của Hách Liên Du.
Quản gia thận trọng gõ cửa, truyền đến thanh âm lãnh đạm của Hách Liên Du: “Vào đi.”
Quản gia cúi đầu vào thư phòng, còn chưa kịp hành lễ, chỉ nghe hắn nói: “Lễ thì miễn.” Hách Liên Du đến trước bàn ngồi xuống, ngón trỏ thon dài đứt quãng gõ mặt bàn gỗ lê, trong giọng nói có mấy phần không chút để ý: “Ngươi nói xem, hiện nay tiểu hài tử thường đặt tên gì.”
Quản gia không ngờ hắn hỏi cái này, nhất thời ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt lại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng cho hắn lá gan cũng không dám biểu hiện ra, càng một mực cung kính: “Bẩm vương gia, quê quán của tiểu nhân có câu tục ngữ, nam phải ngươi nghèo, nữ phải nuôi giàu, vì vậy đặt tên cho đứa con trai, có thể lấy chữ Cẩu, Hổ, còn nữ thì lưu hành chữ Ngọc, Thúy...” Vừa nói vừa dò xét sắc mặt hắn, thấy hắn thỉnh thoảng chau mày, vội cười nói: “Đều là mấy tên thô tục, bất quá dân chúng thường cầu mệnh dài bình an, nào dám so với thế tử quận chúa.”
Hách Liên Du nhéo cằm, có nhiều hứng thú liếc hắn một cái “Nam phải người nghèo, nữ phải nuôi giàu, câu này cũng không phải sai.” Quản gia vội đồng ý, hắn lại nói: “Nói tiếp đi.”
Quản gia không thể làm gì khác hơn là cười làm lành nói tiếp: “Có câu nói nam giống mẹ, nữ giống cha, phu nhân đẹp như vậy, tiểu thế tử nhất định cũng là một nhân tài. Nếu là Quận chúa, thì càng...” Quản gia thấy khóe môi cong lên của hắn dần dần hạ, làm như thất thần, chỉ sợ là mình nói sai nơi nào rồi, sợ tới mức không có hơi sức nói chuyện, lòng nhất thời bất ổn, nhưng hắn lại quay mặt lại, nhếch môi đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Quả thật đẹp mắt.”
Quản gia chỉ có thể giơ tay áo lên vừa lau mồ hôi vừa cười làm lành.
Lại thấy một tỳ nữ nâng váy chạy nhanh đến nơi này, xuyên qua mấy khóm hoa, chưa tới thư phòng đã thở hỗn hển bẩm “Vương gia.” Quản gia nhận ra là cung nữ Thượng Quan Mạn mang ra khỏi cung, Thù Nhi. Vội muốn hô, Hách Liên Du đã cau mày đứng lên “Sao vậy?”
Thù Nhi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mặt nóng nảy: “Điện hạ, Điện hạ nàng...” Lời còn chưa dứt, Hách Liên Du lại không có kiên nhẫn nghe tiếp, chỉ “Rầm” ném quyển sách lên bàn, sải bước ra khỏi phòng.
Quản gia mới hỏi: “Từ từ nói, thế nào, cách ngày sinh rõ ràng còn có mấy ngày.”
Thù Nhi liên tiếp thở hổn hển: “Điện hạ xuống bậc thang sơ ý một chút, sợ là muốn sinh.”
Quản gia vỗ đùi: “Thật may là...” Vội vàng chạy đi, vào trong phòng khách tìm bà đỡ.
Quản gia vừa làm ầm ĩ, trong phủ liền cũng truyền ra. Hách Liên Du phong trần mệt mỏi mới vừa vào viện, bà đỡ ở phía ngoài cũng không quên kiêng kỵ, vội vàng cười làm lành quỳ xuống nói, “Vương gia, ngài không thể vào.”
Trong nhà chính im ắng yên tĩnh, chỉ thấy thị nữ bưng nước nóng vội vã lui tới, màn trúc bị nhấc lên lại để xuống, tiếng dóng cửa vang lên, giống như đánh vào lòng hắn. Hắn trầm giọng hỏi: “La ma ma đâu?”
Bà đỡ vội cười đáp: “Ở bên trong cùng với Điện hạ.”
Trong khung cửa sổ chỉ thấy bóng người lắc lư, nhìn không thấy nửa điểm tình hình, nghe nói nữ nhân sinh con chính là một cửa ải khổ sở trong đời. Đại phu đã từng dặn dò hắn nàng thân hư thể hàn, cộng thêm sau khi có thai không ngừng xảy ra chuyện, hắn chỉ sợ lỡ như, cuối cùng không kiên nhẫn: “Lấy ở đâu nhiều quy củ như vậy.” Sải bước liền muốn lên bậc thang, chỉ nghe sau lưng có một tiếng khiển trách: “Thanh nhi!”
Mới thấy Tô Lưu Cẩn mặc áo lưới màu khói thêu mây do Nhu Phi đỡ tiến đến. Bà vẫn cười, đến gần mới nói nhỏ: “Con xem con bây giờ làm gì có bộ dạng Nhiếp Chính vương.” Giương mắt chỉ thấy mày của Hách Liên Du vội vàng nhảy lên, hiển nhiên cũng không nghe vào, mới nhịn tức nói: “Làm gì có đạo lý nam nhân đi vào chỗ đó, đi vào cũng chỉ thêm phiền, để Huyên Nhi vào xem một chút được rồi.”
Hách Liên Du ngẩn ra, nhìn lại bà thì trong mắt đã là mừng như điên, khẽ kêu một tiếng: “Mẫu thân.”
Tô Lưu Cẩn lại không dám mở to mắt nhìn, dặn dò Nhu Phi: “Huyên Nhi, ngươi đi đi.” Nhu Phi ôn nhu cười: “Vâng” thị nữ áo trắng tiến lên đẩy rèm ra, bước chân Nhu Phi ngập ngừng, mới cúi đầu bước vào trong.
Trong nhà vốn vô cùng rộng rãi, bởi vì thị nữ thường xuyên qua lại, bà đỡ thúc giục trong nội thất: “Điện hạ, dùng sức đi.” Kèm theo Thượng Quan Mạn thở dốc không ngừng, đan vào chung một chỗ với tiếng bước chân hỗn loạn, chỉ cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi. Nhu Phi trầm tĩnh đi vào trong. Thượng Quan Mạn trên giường ra mồ hôi làm ướt tóc mai, dính sát trên má trắng noãn của nàng, cau mày cắn răng, co rút đau đớn từ phần môi tràn ra tới, mười ngón tay mảnh khảnh bấu nệm gấm phía dưới. La cô cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, không bao lâu, liền bị ướt đẫm mồ hôi.
Nhu Phi nhẹ gật đầu, thị nữ áo trắng đi theo vào lập tức níu bà đỡ hô to gọi nhỏ bên giường ra sau. Bà đỡ nóng nảy ra mồ hôi cả người, đột nhiên hai chân cách mặt đất, thấy Nhu Phi liền không nói lưu loát: “Này, đây là...”
Thị nữ áo trắng nhẹ nhàng đẩy bà ra ngoài: “Ngươi không cần gấp, Thái phi có lời muốn nói với Điện hạ, các ngươi lui ra ngoài phòng trước đi.” La cô nghe vậy lập tức trầm mặt, cũng không kịp lễ, đứng dậy thẳng nhìn chằm chằm: “Nương nương làm cái gì vậy?”
Nhìn thẳng nàng, lại còn kêu danh hiệu trước đấy, cực kỳ vô lễ. Khóe môi Nhu Phi đột ngột mím, cũng không nói chuyện, thị nữ áo trắng ném bà đỡ ra, cực nhanh chặt xuống sau cổ La cô. La cô cũng không kịp thốt một tiếng, liền té xỉu ở bên giường.
Thượng Quan Mạn gắt gao cắn môi, hai mắt lại như trăng lạnh, mang theo lạnh lẽo trừng Nhu Phi, đau đớn và nóng nảy đan vào, khiến cho hai tay của nàng kịch liệt run rẩy.
Bà đỡ thấy La cô ngã xuống, liên tiếp lảo đảo, run rẩy khổ mặt nói: “Thái phi, thai vị hài tử không đúng, nếu lão thân không có ở đây...” Thị nữ áo trắng cáu kỉnh mở miệng: “Đi ra ngoài!” Bà đỡ sợ tới mức mãnh liệt giật mình, cũng không dám nói, dẫn thị nữ thối lui đến ngoài phòng.
Nhu Phi trên cao nhìn xuống nàng: “Ở chỗ này chỉ có hai người chúng ta, thai vị hài tử không đúng, rất có thể chết từ trong trứng nước, ngươi cũng có thể mất máu tới chết.” Nàng khẽ mỉm cười: “Thông minh như ngươi, nên hiểu ý của ta.”
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán Thượng Quan Mạn lăn xuống, vẫn quanh co bên búi tóc, thấm ướt cả gối, ngực nàng kịch liệt phập phồng, cơ hồ cắn nát môi, chẳng qua là nhìn chằm chằm nàng.
Nhu Phi đưa ánh mắt, thị nữ áo trắng lập tức mang giấy bút tới trải trước mặt Thượng Quan Mạn. Nhu Phi vẫn mỉm cười: “Ta cũng là làm việc thay người, chỉ cần một bức thư của ngươi, ta lập tức gọi bà đỡ tới đây đỡ đẻ thay ngươi, nếu chậm, sẽ là một xác hai mệnh.”
Thượng Quan Mạn hận đến hàm răng cũng rung động: “Ngươi lại dám...”
Nhu Phi liếc mắt nhìn thị nữ áo trắng. Thị nữ áo trắng lập tức mạnh mẽ bóp chặt bả vai Thượng Quan Mạn, cầm tay của nàng, nhét mạnh bút vào trong tay nàng. Tay Thượng Quan Mạn đau cơ hồ không cầm bun nổi, mực nước liền run rẩy dính lên giấy trắng, lan ra một mảnh.
Nhu Phi rút giấy kia ra, đổi mới, chậm rãi mở miệng: “Thù nhà hận nước, mãi mãi khó quên, từ nay một đao lưỡng đoạn, không bao giờ gặp lại.”
Nữ tử áo trắng bỗng chốc nhấn bả vai Thượng Quan Mạn một cái, đau đến nàng cơ hồ ngất đi. Nhu Phi cười nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ liên lụy tới đứa bé còn chưa ra đời trong bụng ngươi.” Nói đến đứa bé, vẻ mặt Nhu Phi tối sầm lại, thấy trong mắt Thượng Quan Mạn xen lẫn ý lạnh nhìn chằm chằm nàng, chợt cười.
Thượng Quan Mạn rũ mắt xuống, khóe môi giống bị cắn ra máu, sềnh sệch quanh co trên cổ, từng giọt chất lỏng ướt ấm lăn xuống trên nệm, không biết là mồ hôi hay là nước mắt. Nàng rốt cuộc mơ hồ cặp mắt, nước mắt mặn chát thấm vào răng môi, khổ sở vô cùng. Nàng hung hăng nhắm mắt lại, nhanh bút viết xuống...
Nhu Phi mới kêu một tiếng: “Bà đỡ.”
Giống như qua ngàn năm, bên trong phòng mới truyền ra tiếng khóc “oa” vang dội của trẻ con. Lúc đó mặt trời vừa đúng, nháy mắt chợt thấy mây đỏ giăng đầy, che bầu trời ban ngày, quanh quẩn bầu trời hồi lâu, thị nữ tại chỗ thấy thế rối rít chúc mừng. Mây may mắn chợt tới, người này nhất định là quý không thể nói. Nhu Phi đã ôm đứa bé ra ngoài, cười khanh khách mở miệng: “Chúc mừng Vương gia, là tiểu thế tử đấy.” Đứa bé trong tã chỉ là một nhúm thịt, ngũ quan chưa mở ra, lại nắm hắn không thả. Hách Liên Du giật mình ở nơi nào. Nhu Phi phì cười: “Mau đi xem nàng đi.” Hách Liên Du gật đầu một cái, vén rèm cúi đầu đi vào.
Thấy hắn đi vào, người hầu bên trong phòng phần phật quỳ một mảnh. La cô cũng sắc mặt tái nhợt quỳ gối trong cùng. Hách Liên Du sải bước xuyên qua sảnh ngoài vào nội thất. Thượng Quan Mạn hấp hối nằm ở trên giường, tóc đen đọng mồ hôi dính sát mặt tái nhợt của nàng, yếu đuối làm đau lòng người. Hắn nhất thời lại tìm không ra lời nói, chỉ nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, nói nhỏ một tiếng: “Khổ cho nàng”
Trong mắt Thượng Quan Mạn như có lệ chảy ra, nhẹ nhàng quanh quẩn trong mắt, muốn nói lại thôi. Lúc này Nhu Phi lại ôm hài tử đi vào, đầu ngón tay như có như không vỗ nhè nhẹ, nhìn hai người hơi cười.
Thân thể Thượng Quan Mạn bỗng chốc run lên, giọt lệ liền lăn xuống trên má.
Quả không đến hơn tháng, trưởng tử Hà gia bởi vì đánh giết dân chúng bị bắt được, kéo ra tất cả chứng cứ phạm tội của Hà gia. Tân đế hạ chỉ nghiêm trừng. Trong triều đình lớn như thế, lại không có một người cầu cạnh. Cây to Hà gia, cuối cùng bị nhổ tận gốc. Ngày xảy ra chuyện, Hà Uyển Hi quỳ gối ngoài thư phòng cầu cạnh cả đêm. Hách Liên Du cũng không gặp nàng. Thanh Thụy đưa đến một phong hưu thư, thu hết quan tước, đuổi làm thứ dân, nghĩ đến nàng cũng bất quá là một cô gái mảnh mai, chỉ dời hai chủ tớ ra Hách Liên phủ, an trí ở biệt viện Nam giao, từ nay không còn liên hệ.
Mấy ngày nay, Hách Liên Du lại thường nhốt ở trong phòng tra tìm điển tịch.
Cuối mùa xuân ấm dần, trong không khí thoải mái ấm áp, bách hoa nở ra cả vườn, khắp nơi đều ngửi được mùi hoa. Quản gia đã sớm tìm bà đỡ tốt nhất an bài ở phòng khách, vẫn chưa thông truyền, mà đợi Hách Liên Du triệu kiến. Mặt trời vừa lên, mọi người đều lười biếng. Ngày sinh càng gần, trên mặt Hách Liên Du cũng thường gặp nụ cười. Chủ tử tâm tình tốt, quản gia tự nhiên cũng cả người nhẹ nhõm. Khung cửa sổ trong thư phòng mở rộng ra, xa xa liền thấy Hách Liên Du mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình đi qua đi lại ở trong nhà. Thường ngày thấy hắn mặc quan phục uy hiếp hoa lệ, đến mặc áo dài liền giống công tử phong lưu nhà nào. Dưới cửa là hoa mộc lan vừa nở, nhụy nghiêng đè ở đầu cành, cũng bị ánh nắng chiếu lên giống thân ảnh của Hách Liên Du.
Quản gia thận trọng gõ cửa, truyền đến thanh âm lãnh đạm của Hách Liên Du: “Vào đi.”
Quản gia cúi đầu vào thư phòng, còn chưa kịp hành lễ, chỉ nghe hắn nói: “Lễ thì miễn.” Hách Liên Du đến trước bàn ngồi xuống, ngón trỏ thon dài đứt quãng gõ mặt bàn gỗ lê, trong giọng nói có mấy phần không chút để ý: “Ngươi nói xem, hiện nay tiểu hài tử thường đặt tên gì.”
Quản gia không ngờ hắn hỏi cái này, nhất thời ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt lại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng cho hắn lá gan cũng không dám biểu hiện ra, càng một mực cung kính: “Bẩm vương gia, quê quán của tiểu nhân có câu tục ngữ, nam phải ngươi nghèo, nữ phải nuôi giàu, vì vậy đặt tên cho đứa con trai, có thể lấy chữ Cẩu, Hổ, còn nữ thì lưu hành chữ Ngọc, Thúy...” Vừa nói vừa dò xét sắc mặt hắn, thấy hắn thỉnh thoảng chau mày, vội cười nói: “Đều là mấy tên thô tục, bất quá dân chúng thường cầu mệnh dài bình an, nào dám so với thế tử quận chúa.”
Hách Liên Du nhéo cằm, có nhiều hứng thú liếc hắn một cái “Nam phải người nghèo, nữ phải nuôi giàu, câu này cũng không phải sai.” Quản gia vội đồng ý, hắn lại nói: “Nói tiếp đi.”
Quản gia không thể làm gì khác hơn là cười làm lành nói tiếp: “Có câu nói nam giống mẹ, nữ giống cha, phu nhân đẹp như vậy, tiểu thế tử nhất định cũng là một nhân tài. Nếu là Quận chúa, thì càng...” Quản gia thấy khóe môi cong lên của hắn dần dần hạ, làm như thất thần, chỉ sợ là mình nói sai nơi nào rồi, sợ tới mức không có hơi sức nói chuyện, lòng nhất thời bất ổn, nhưng hắn lại quay mặt lại, nhếch môi đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Quả thật đẹp mắt.”
Quản gia chỉ có thể giơ tay áo lên vừa lau mồ hôi vừa cười làm lành.
Lại thấy một tỳ nữ nâng váy chạy nhanh đến nơi này, xuyên qua mấy khóm hoa, chưa tới thư phòng đã thở hỗn hển bẩm “Vương gia.” Quản gia nhận ra là cung nữ Thượng Quan Mạn mang ra khỏi cung, Thù Nhi. Vội muốn hô, Hách Liên Du đã cau mày đứng lên “Sao vậy?”
Thù Nhi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mặt nóng nảy: “Điện hạ, Điện hạ nàng...” Lời còn chưa dứt, Hách Liên Du lại không có kiên nhẫn nghe tiếp, chỉ “Rầm” ném quyển sách lên bàn, sải bước ra khỏi phòng.
Quản gia mới hỏi: “Từ từ nói, thế nào, cách ngày sinh rõ ràng còn có mấy ngày.”
Thù Nhi liên tiếp thở hổn hển: “Điện hạ xuống bậc thang sơ ý một chút, sợ là muốn sinh.”
Quản gia vỗ đùi: “Thật may là...” Vội vàng chạy đi, vào trong phòng khách tìm bà đỡ.
Quản gia vừa làm ầm ĩ, trong phủ liền cũng truyền ra. Hách Liên Du phong trần mệt mỏi mới vừa vào viện, bà đỡ ở phía ngoài cũng không quên kiêng kỵ, vội vàng cười làm lành quỳ xuống nói, “Vương gia, ngài không thể vào.”
Trong nhà chính im ắng yên tĩnh, chỉ thấy thị nữ bưng nước nóng vội vã lui tới, màn trúc bị nhấc lên lại để xuống, tiếng dóng cửa vang lên, giống như đánh vào lòng hắn. Hắn trầm giọng hỏi: “La ma ma đâu?”
Bà đỡ vội cười đáp: “Ở bên trong cùng với Điện hạ.”
Trong khung cửa sổ chỉ thấy bóng người lắc lư, nhìn không thấy nửa điểm tình hình, nghe nói nữ nhân sinh con chính là một cửa ải khổ sở trong đời. Đại phu đã từng dặn dò hắn nàng thân hư thể hàn, cộng thêm sau khi có thai không ngừng xảy ra chuyện, hắn chỉ sợ lỡ như, cuối cùng không kiên nhẫn: “Lấy ở đâu nhiều quy củ như vậy.” Sải bước liền muốn lên bậc thang, chỉ nghe sau lưng có một tiếng khiển trách: “Thanh nhi!”
Mới thấy Tô Lưu Cẩn mặc áo lưới màu khói thêu mây do Nhu Phi đỡ tiến đến. Bà vẫn cười, đến gần mới nói nhỏ: “Con xem con bây giờ làm gì có bộ dạng Nhiếp Chính vương.” Giương mắt chỉ thấy mày của Hách Liên Du vội vàng nhảy lên, hiển nhiên cũng không nghe vào, mới nhịn tức nói: “Làm gì có đạo lý nam nhân đi vào chỗ đó, đi vào cũng chỉ thêm phiền, để Huyên Nhi vào xem một chút được rồi.”
Hách Liên Du ngẩn ra, nhìn lại bà thì trong mắt đã là mừng như điên, khẽ kêu một tiếng: “Mẫu thân.”
Tô Lưu Cẩn lại không dám mở to mắt nhìn, dặn dò Nhu Phi: “Huyên Nhi, ngươi đi đi.” Nhu Phi ôn nhu cười: “Vâng” thị nữ áo trắng tiến lên đẩy rèm ra, bước chân Nhu Phi ngập ngừng, mới cúi đầu bước vào trong.
Trong nhà vốn vô cùng rộng rãi, bởi vì thị nữ thường xuyên qua lại, bà đỡ thúc giục trong nội thất: “Điện hạ, dùng sức đi.” Kèm theo Thượng Quan Mạn thở dốc không ngừng, đan vào chung một chỗ với tiếng bước chân hỗn loạn, chỉ cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi. Nhu Phi trầm tĩnh đi vào trong. Thượng Quan Mạn trên giường ra mồ hôi làm ướt tóc mai, dính sát trên má trắng noãn của nàng, cau mày cắn răng, co rút đau đớn từ phần môi tràn ra tới, mười ngón tay mảnh khảnh bấu nệm gấm phía dưới. La cô cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, không bao lâu, liền bị ướt đẫm mồ hôi.
Nhu Phi nhẹ gật đầu, thị nữ áo trắng đi theo vào lập tức níu bà đỡ hô to gọi nhỏ bên giường ra sau. Bà đỡ nóng nảy ra mồ hôi cả người, đột nhiên hai chân cách mặt đất, thấy Nhu Phi liền không nói lưu loát: “Này, đây là...”
Thị nữ áo trắng nhẹ nhàng đẩy bà ra ngoài: “Ngươi không cần gấp, Thái phi có lời muốn nói với Điện hạ, các ngươi lui ra ngoài phòng trước đi.” La cô nghe vậy lập tức trầm mặt, cũng không kịp lễ, đứng dậy thẳng nhìn chằm chằm: “Nương nương làm cái gì vậy?”
Nhìn thẳng nàng, lại còn kêu danh hiệu trước đấy, cực kỳ vô lễ. Khóe môi Nhu Phi đột ngột mím, cũng không nói chuyện, thị nữ áo trắng ném bà đỡ ra, cực nhanh chặt xuống sau cổ La cô. La cô cũng không kịp thốt một tiếng, liền té xỉu ở bên giường.
Thượng Quan Mạn gắt gao cắn môi, hai mắt lại như trăng lạnh, mang theo lạnh lẽo trừng Nhu Phi, đau đớn và nóng nảy đan vào, khiến cho hai tay của nàng kịch liệt run rẩy.
Bà đỡ thấy La cô ngã xuống, liên tiếp lảo đảo, run rẩy khổ mặt nói: “Thái phi, thai vị hài tử không đúng, nếu lão thân không có ở đây...” Thị nữ áo trắng cáu kỉnh mở miệng: “Đi ra ngoài!” Bà đỡ sợ tới mức mãnh liệt giật mình, cũng không dám nói, dẫn thị nữ thối lui đến ngoài phòng.
Nhu Phi trên cao nhìn xuống nàng: “Ở chỗ này chỉ có hai người chúng ta, thai vị hài tử không đúng, rất có thể chết từ trong trứng nước, ngươi cũng có thể mất máu tới chết.” Nàng khẽ mỉm cười: “Thông minh như ngươi, nên hiểu ý của ta.”
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán Thượng Quan Mạn lăn xuống, vẫn quanh co bên búi tóc, thấm ướt cả gối, ngực nàng kịch liệt phập phồng, cơ hồ cắn nát môi, chẳng qua là nhìn chằm chằm nàng.
Nhu Phi đưa ánh mắt, thị nữ áo trắng lập tức mang giấy bút tới trải trước mặt Thượng Quan Mạn. Nhu Phi vẫn mỉm cười: “Ta cũng là làm việc thay người, chỉ cần một bức thư của ngươi, ta lập tức gọi bà đỡ tới đây đỡ đẻ thay ngươi, nếu chậm, sẽ là một xác hai mệnh.”
Thượng Quan Mạn hận đến hàm răng cũng rung động: “Ngươi lại dám...”
Nhu Phi liếc mắt nhìn thị nữ áo trắng. Thị nữ áo trắng lập tức mạnh mẽ bóp chặt bả vai Thượng Quan Mạn, cầm tay của nàng, nhét mạnh bút vào trong tay nàng. Tay Thượng Quan Mạn đau cơ hồ không cầm bun nổi, mực nước liền run rẩy dính lên giấy trắng, lan ra một mảnh.
Nhu Phi rút giấy kia ra, đổi mới, chậm rãi mở miệng: “Thù nhà hận nước, mãi mãi khó quên, từ nay một đao lưỡng đoạn, không bao giờ gặp lại.”
Nữ tử áo trắng bỗng chốc nhấn bả vai Thượng Quan Mạn một cái, đau đến nàng cơ hồ ngất đi. Nhu Phi cười nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ liên lụy tới đứa bé còn chưa ra đời trong bụng ngươi.” Nói đến đứa bé, vẻ mặt Nhu Phi tối sầm lại, thấy trong mắt Thượng Quan Mạn xen lẫn ý lạnh nhìn chằm chằm nàng, chợt cười.
Thượng Quan Mạn rũ mắt xuống, khóe môi giống bị cắn ra máu, sềnh sệch quanh co trên cổ, từng giọt chất lỏng ướt ấm lăn xuống trên nệm, không biết là mồ hôi hay là nước mắt. Nàng rốt cuộc mơ hồ cặp mắt, nước mắt mặn chát thấm vào răng môi, khổ sở vô cùng. Nàng hung hăng nhắm mắt lại, nhanh bút viết xuống...
Nhu Phi mới kêu một tiếng: “Bà đỡ.”
Giống như qua ngàn năm, bên trong phòng mới truyền ra tiếng khóc “oa” vang dội của trẻ con. Lúc đó mặt trời vừa đúng, nháy mắt chợt thấy mây đỏ giăng đầy, che bầu trời ban ngày, quanh quẩn bầu trời hồi lâu, thị nữ tại chỗ thấy thế rối rít chúc mừng. Mây may mắn chợt tới, người này nhất định là quý không thể nói. Nhu Phi đã ôm đứa bé ra ngoài, cười khanh khách mở miệng: “Chúc mừng Vương gia, là tiểu thế tử đấy.” Đứa bé trong tã chỉ là một nhúm thịt, ngũ quan chưa mở ra, lại nắm hắn không thả. Hách Liên Du giật mình ở nơi nào. Nhu Phi phì cười: “Mau đi xem nàng đi.” Hách Liên Du gật đầu một cái, vén rèm cúi đầu đi vào.
Thấy hắn đi vào, người hầu bên trong phòng phần phật quỳ một mảnh. La cô cũng sắc mặt tái nhợt quỳ gối trong cùng. Hách Liên Du sải bước xuyên qua sảnh ngoài vào nội thất. Thượng Quan Mạn hấp hối nằm ở trên giường, tóc đen đọng mồ hôi dính sát mặt tái nhợt của nàng, yếu đuối làm đau lòng người. Hắn nhất thời lại tìm không ra lời nói, chỉ nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay, nói nhỏ một tiếng: “Khổ cho nàng”
Trong mắt Thượng Quan Mạn như có lệ chảy ra, nhẹ nhàng quanh quẩn trong mắt, muốn nói lại thôi. Lúc này Nhu Phi lại ôm hài tử đi vào, đầu ngón tay như có như không vỗ nhè nhẹ, nhìn hai người hơi cười.
Thân thể Thượng Quan Mạn bỗng chốc run lên, giọt lệ liền lăn xuống trên má.
/137
|