Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 118: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (45)
/137
|
Hắn nâng một tay lên yêu thương lau đi cho nàng, mọi người thấy như thế, vội vàng lui xuống, bên trong phòng yên tĩnh, chỉ có hai người, thanh âm của hắn trầm thấp, cực kỳ thành khẩn: “Hách Liên Du ta kiếp này chỉ có nàng, nắm tay nhau mà chết, bạc đầu chẳng xa nhau.”
Trong mắt nàng nháy mắt có hai hàng lệ lăn xuống, vô lực lật bàn tay nắm ngón tay hắn. Trên mặt tuôn rơi rơi lệ, như thế nào cũng không ngừng được, vẫn còn nhớ lúc đang dùng hết sức. Nhu Phi chậm rãi nghiêng người xuống, thanh âm nhẹ nhàng vang ở bên tai, làm như trong mộng: “Nếu là ta, đã sớm đi cho xong việc, cho dù ngươi không muốn đi, bà là mẹ đẻ của hắn, mặc dù cơ trí lãnh khốc như hắn, cũng không bỏ được máu mủ, ngươi làm sao đấu thắng.” Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng than thở: “Ta chỉ là không có chỗ để đi thôi.” Mặt của Nhu Phi xa xôi mà mơ hồ, nàng dừng một chút, mới chậm chạp mở miệng: “Ngươi bảo Vương gia rời đi đi.”
Trên mặt Thượng Quan Mạn càng chảy nhiều nước mắt hơn, làm như nháy mắt nước lũ vỡ đê, khoảnh khắc trào ra. Hắn không nhịn được cười khẽ: “Làm mẫu thân của người rồi, sao còn thích khóc như thế.” Giơ tay lau, nàng đã dùng hết toàn lực bắt ngón tay hắn, chậm rãi kéo lòng bàn tay hắn áp lên mắt, cực kỳ ấm áp dày rộng, làm cho người ta cảm thấy an lòng.
Nàng rốt cuộc suy yếu mở miệng: “Thiếp muốn ăn bánh dẻo.”
Hắn ngớ ngẩn, trong mắt là nụ cười đầy tình yêu: “Ta sẽ bảo người đi làm.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp muốn ăn ở tiệm của Trương đại gia trong ngõ Nịch Thủy, phải bảo người cho nhiều táo đỏ, ăn ngọt.” Hắn chỉ xem nàng như con nít làm nũng, cười bất đắc dĩ nói: “Ta bảo người đi mua.”
Nàng ngược lại làm như nũng nịu cười, bởi vì vô lực, nụ cười kia vô cùng nhạt: “Thiếp muốn chàng đi.”
“Được được, ta đi.” Hắn không thể làm gì với nàng, chỉ cúi đầu xuống hôn môi nàng, lại ác ý cắn: “Ngoan ngoãn chờ, ta đi một chút sẽ về.” Lật người xuống giường, kêu Thanh Thụy: “Đi dắt ngựa ra.”
Nàng đột nhiên kêu một tiếng: “Ngũ lang.”
Hắn xoay đầu lại nhìn nàng, cười nhẹ nhíu mày: “Thế nào, không nỡ?” Mặt mày quyến rũ mê người, khiến trái tim người nhìn đập bịch bịch, đuôi lông mày cũng là nụ cười không che giấu được, cười như vậy thật là đẹp mắt, chỉ cảm thấy vạn vật đều mất sắc. Trong lòng nàng lại tràn đầy phức tạp, rối rắm đan lại như lưới, trên mặt tái nhợt của nàng hiện lên đỏ tươi vô cùng nhạt, sâu sắc nhìn hắn, hồi lâu mới nở nụ cười nói: “Mau trở lại.”
Chỗ kia cực kỳ khó tìm, xuyên qua mấy ngõ hẻm nhỏ quanh co, mới thấy một cái lều ở đầu đường, dưới lều nóng hổi, trong sương mù thấp thoáng bóng người, xa xa liền có thể ngửi mùi hương gạo nếp. Hắn cũng không kịp thay quần áo, vẫn mặc áo dài màu trắng, lại cực kỳ tuấn mỹ phong lưu. Tuấn mã hí dừng lại, chọc cho khách ở bên ăn cơm rối rít hít khí. Hách Liên Du xuống ngựa, Trương đại gia vội kêu: “Khách quan muốn mua gì? Nơi này có bánh dẻo, trộn hỗn độn, bánh bao hấp...” Người đi đường chung quanh đều ghé mắt trông lại, vẻ mặt Hách Liên Du thong dong tự nhiên: “Chỉ bánh dẻo thôi.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Thêm nhiều táo đỏ.” Trương đại gia cười khan ha ha, đây là người không ngại khó nhọc chạy đến mua đồ ăn, thật khác người thường, suy nghĩ một chút giống như nằm mộng, lưu loát cầm đao lên, bỗng hỏi: “Khách quan muốn bao nhiêu.” Hách Liên Du ngớ ngẩn, lại nghe tiếng vó ngựa chạy nhanh đến. Đỗ Minh xa xa nhìn thấy hắn, kêu một tiếng: “Lão Đại.” Tung người xuống ngựa, chạy đến gần, liền giao một phong thơ cho hắn. Hách Liên Du hỏi không chút để ý: “Chuyện gì?.” Đỗ Minh chỉ nói quanh co không dám mở miệng. Hắn giũ thư ra, đợi đọc được nội dung trong thơ, vẻ mặt bỗng chốc biến đổi, bỗng nhiên nắm quyền, giấy viết thư nháy mắt thành đoàn.
Xoay người lên ngựa, tiếng vó ngựa vang lên mới ra ngõ hẻm, liền thấy một chiếc xe ngựa nằm ngang chắn đường. Màn che di động, bỗng chốc thấy thân ảnh quen thuộc. Hắn vội vàng kéo dây cương, tuấn mã cả kinh cất vó hí dài, ánh mắt hắn rét lạnh như thú, một hồi lâu mới từ kẽ răng nặn ra hai chữ “Mẫu thân.”
Tô Lưu Cẩn lẳng lặng ngồi ở bên trong xe: “Nếu con muốn đi, liền bước qua xác ta đi.”
Nhu Phi cũng nhô người ra ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hôm nay nàng đến tình cảnh này, đã là thù hận sâu đậm với ngươi. Ngươi giữ nàng ở bên người, cả đời nàng cũng không cao hứng, sao không thả nàng đi.”
Hắn ngồi thẳng lập tức hung hăng nắm dây cương, trên cao nhìn xuống hờ hững mở miệng: “Ta nói rồi, cùng với nàng bạc đầu chẳng xa nhau.” Xoay ngựa lại, giục ngựa đi.
Tô Lưu Cẩn tức giận đôi tay phát run, không thốt nên lời, ngược lại Nhu Phi thất thanh la lên: “Mau ngăn Vương gia lại!”
Xe ngựa nhanh nhanh đi xa, ra khỏi cửa thành, thuận đường đi đến đất trống không thấy được cuối đường. Người đánh xe ngừng xe, nâng màn lên, liền thấy Thượng Quan Mạn hơi thở yếu ớt chẳng có lực nương trên vách xe. Người đánh xe cởi áo choàng trên đầu, lộ ra khuôn mặt thanh lệ.
Nàng ta nhìn nàng không nói một lời, rút kiếm ngắn từ trong tay áo ra đâm thẳng qua. Thượng Quan Mạn sớm có phòng bị, thân mình khẽ nghiêng, nhưng sau khi sinh không còn sức lực, lưỡi đao tránh qua chỗ yếu, lại phập một tiếng đâm vào bả vai, máu trong nháy mắt theo lưỡi đao chảy ra. Nàng kia không chút nào thương tiếc rút chủy thủ ra muốn đâm nữa, một ánh lạnh thoáng qua, sát ý gai da, nàng vội vàng tránh ra, liền thấy một nữ tử áo trắng chậm rãi đến, ánh lạnh lóe lên vừa rồi, chính là kiếm bén trong tay nàng.
Nàng kia cau mày nũng nịu: “Thiên Lưu!” Nàng nhìn Thượng Quan Mạn máu chảy đầy người trong xe, sắc mặt lạnh dần: “Ngươi muốn bảo vệ nàng?”
Thiên Lưu nói: “Ta chỉ tới khuyên tỷ tỷ.”
Cô gái cười lạnh: “Ngươi khuyên ta có ích lợi gì, nữ nhân này ta nhất định phải giết.”
Thiên Lưu cười nói: “Mặc dù tỷ tỷ tới vương phủ không lâu nhưng chắc cũng đã nhìn ra, Vương gia trân ái người này cỡ nào. Nếu có một ngày, Vương gia biết là tỷ giết phu nhân, tỷ nói người sẽ như thế nào?”
Nàng kia trắng xanh mặt, thân thể khẽ co rúm lại, lại cắn răng: “Ta chỉ làm theo lệnh vương phi...”
“Cho dù là vương phi hạ lệnh, Vương gia cũng sẽ trách tội vương phi, đến lúc đó mẹ con trở mặt, trách nhiệm này tỷ gánh nổi sao?” Thấy cô gái kia dao động, Thiên Lưu đi tới bên cạnh buồng xe liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn: “Tỷ đã đâm nàng một kiếm, lấy tình trạng thân thể của nàng bây giờ, chỉ sợ cũng không trốn thoát cái chết, sao tỷ tỷ không để nàng tự sanh tự diệt?”
Nàng kia hơi chần chờ.
Thiên Lưu nhân cơ hội nhét một mảnh giấy vào trong tay nàng, lại cười nói: “Tỷ yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Thấy cô gái kia không có phản đối, chỉ kéo màn xe xuống. Hôm nay đất hoang dã ngoại, xe vừa ở cửa vực, nàng mới vừa sanh con, không chịu nổi nhất là lạnh. Thiên Lưu như có chút gấp gáp, khuyên nàng kia vội vàng rời đi.
Trong buồng xe đen tối ít ánh sáng, máu trên vai chảy xuống theo tay áo chảy tới ngón tay. Nàng miễn cưỡng mở tờ giấy ra, vết máu trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt giấy, chỉ thấy phía trên có hai chữ đậm: “Chờ ta.”
Nháy mắt lệ như suối trào.
Nhưng ý thức của nàng dần dần hỗn độn, cuối cùng lại chờ tới người khác, người nọ mặc áo trắng, cong môi mỉm cười với nàng.
“Ta tới đón nàng rời đi.”
Ngoài thành hoang vu mênh mông, chỉ thấy xe ngựa cô đơn dừng ở trong hoang dã, hắn bước nhanh đến vén màn xe, bên trong buồng xe đã sớm không có một bóng người. Hắn đứng ở đó hồi lâu, mới xoay người lên ngựa. Một người một ngựa chạy lên trên đồi, chỉ nghe tiếng gió làm như từng tiếng nức nở nghẹn ngào thật dài, gào thét ở bên tai.
Nàng nói, một đao lưỡng đoạn, không bao giờ gặp lại.
Chợt mưa rơi nặng hạt, nhỏ xuôi mạnh mẽ, bắn vào trên gạch đá màu xanh rêu, hải đường bốn mùa vốn nở cực đẹp trong sân, một hồi mưa qua, càng thêm đẹp tươi ướt át. Một người xuyên qua ngõ hẻm ngói xám tường trắng, khẽ gõ cửa, người hầu nam mở cửa, thấy người tới, kêu một tiếng: “Công tử.” Nhường đường qua, lại nói: “Chủ tử ở bên trong.”
Người nọ đạp đường nhỏ rêu xanh vào bên trong phòng, áo khoác trên người đã bị mưa phùn đánh ướt, hắn cúi đầu vẩy vạt áo, cũng không đi vào, chỉ cách cửa hơi cứng ngắc hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vết thương trên vai đã băng bó kỹ, có điều còn chưa tỉnh lại. Thượng Quan công tử tới thật đúng lúc, Hàn gia có chuyện thương lượng.”
Thượng Quan Uyên ngẩng đầu lên, liền thấy Hàn gia một thân áo trắng chắp tay đứng ở cạnh cửa. Lướt qua đầu vai hắn nhìn lại, bên trong phòng rèm xanh phất phơ, trên giường có bóng người. Hàn gia dẫn hắn vào bên trong phòng, tỳ nữ vốn ở một bên hầu hạ vén màn lui ra ngoài, mưa nhỏ giọt giọt tí tách ngoài cửa sổ, chỉ còn lại hai người.
Trên bàn để bình bình lon lon, là thuốc dùng để trị thương, hàn gia lấy một bình sứ thanh hoa nhỏ bằng bàn tay lên, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát như có như không, không chút để ý hỏi: “Kế tiếp, công tử có tính toán gì?”
Thượng Quan Uyên chẳng qua là ôm cánh tay tựa trên khung cửa mất hồn: “Ta sẽ dẫn muội ấy đến một nơi bình an vượt qua nửa đời sau.”
Hàn gia nghe vậy chẳng qua là cười: “Công tử coi thường lực lượng của Hách Liên Du rồi. Nếu làm như vậy, chỉ sợ ngày rằm đã bị tìm được. Dù là chỗ của Hàn mỗ, tối nay cũng cần mang theo lệnh muội rút lui. Huống chi nếu lệnh muội tỉnh lại, mẫu tử liên tâm, nàng có thể nhịn không gặp ruột thịt của mình hay không, cũng không nhất định đi theo công tử.”
Thượng Quan Uyên nhíu mày xoay mặt: “Chẳng lẽ Hàn công tử có biện pháp tốt hơn hay sao?”
Hàn gia lại cười khe khẽ: “Cũng do Hàn mỗ có lòng riêng. Hàn mỗ không muốn thấy Hách Liên Du sống an ổn, cho nên ta nhất định sẽ không để cho hắn tìm được lệnh muội.”
Thượng Quan Uyên chau chặt chân mày theo dõi hắn. Hàn gia không e dè nhìn thẳng: “Công tử đoán không sai, Hàn mỗ sinh lòng ái mộ lệnh muội đã lâu.”
Trong tim Thượng Quan Uyên nhất thời va chạm, lập tức trầm mặt, sải bước đến bên cạnh màn, chần chờ chốc lát, mới nhấc màn lên. Thượng Quan Mạn bên trong rèm môi không có chút máu, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt lim dim, lông mi dài nhếch lên, chỉ tạo bóng mờ nhạt dưới mắt. Hắn cong ngón tay lên, dùng sức nắm màn, nói: “Mấy ngày nay đa tạ công tử chăm sóc, tại hạ và lệnh muội không quấy rầy nữa.” Khom người tính toán ẵm Thượng Quan Mạn lên.
Hàn gia cười nói: “Công tử không cần đi vội vã, xin để Hàn mỗ nói xong.” Hắn dừng một chút, mới nói: “Lệnh muội là cô gái cực kỳ thông tuệ. Cũng bởi vì thông tuệ, mọi việc đều theo đuổi toàn mỹ, nên có một số việc mới khó có thể buông ra. Một bên là nhà chồng, một bên là thù nhà hận nước. Trong lúc nàng trằn trọc, lại vô pháp đặt mình suy xét trong ngoài, nhất định đau khổ vô cùng. Nếu cứ thế mãi, chỉ sợ cả đời cũng đều buồn bực không vui.”
Thượng Quan Uyên chậm rãi ngồi thẳng lên, nghe hắn nói tiếp.
Hàn gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bình sứ trong tay: “Chai thuốc này là vô tình có được từ chỗ thuốc thánh Thanh Phong tiên nhân, uống xong cái này, sẽ khiến nàng quên hết tất cả.”
Thượng Quan Uyên lẩm bẩm nói nhỏ: “Quên hết tất cả?”
“Uh, gia thế, tên họ, bao gồm chúng ta, tất cả, đều sẽ quên mất.”
Thượng Quan Uyên ngẩng mặt, trong mắt lóe lên, như có cái gì bắt đầu khởi động ra ngoài, nhìn Thượng Quan Mạn hôn mê bất tỉnh trên giường, yên lặng nắm tay thành đấm.
Hàn gia biết hắn ngầm cho phép, nói: “Nếu tỉnh lại, chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp nàng hôn mê cho uống. Kẻ ác này, hãy để ta làm thôi.”
Trong mắt nàng nháy mắt có hai hàng lệ lăn xuống, vô lực lật bàn tay nắm ngón tay hắn. Trên mặt tuôn rơi rơi lệ, như thế nào cũng không ngừng được, vẫn còn nhớ lúc đang dùng hết sức. Nhu Phi chậm rãi nghiêng người xuống, thanh âm nhẹ nhàng vang ở bên tai, làm như trong mộng: “Nếu là ta, đã sớm đi cho xong việc, cho dù ngươi không muốn đi, bà là mẹ đẻ của hắn, mặc dù cơ trí lãnh khốc như hắn, cũng không bỏ được máu mủ, ngươi làm sao đấu thắng.” Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng than thở: “Ta chỉ là không có chỗ để đi thôi.” Mặt của Nhu Phi xa xôi mà mơ hồ, nàng dừng một chút, mới chậm chạp mở miệng: “Ngươi bảo Vương gia rời đi đi.”
Trên mặt Thượng Quan Mạn càng chảy nhiều nước mắt hơn, làm như nháy mắt nước lũ vỡ đê, khoảnh khắc trào ra. Hắn không nhịn được cười khẽ: “Làm mẫu thân của người rồi, sao còn thích khóc như thế.” Giơ tay lau, nàng đã dùng hết toàn lực bắt ngón tay hắn, chậm rãi kéo lòng bàn tay hắn áp lên mắt, cực kỳ ấm áp dày rộng, làm cho người ta cảm thấy an lòng.
Nàng rốt cuộc suy yếu mở miệng: “Thiếp muốn ăn bánh dẻo.”
Hắn ngớ ngẩn, trong mắt là nụ cười đầy tình yêu: “Ta sẽ bảo người đi làm.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp muốn ăn ở tiệm của Trương đại gia trong ngõ Nịch Thủy, phải bảo người cho nhiều táo đỏ, ăn ngọt.” Hắn chỉ xem nàng như con nít làm nũng, cười bất đắc dĩ nói: “Ta bảo người đi mua.”
Nàng ngược lại làm như nũng nịu cười, bởi vì vô lực, nụ cười kia vô cùng nhạt: “Thiếp muốn chàng đi.”
“Được được, ta đi.” Hắn không thể làm gì với nàng, chỉ cúi đầu xuống hôn môi nàng, lại ác ý cắn: “Ngoan ngoãn chờ, ta đi một chút sẽ về.” Lật người xuống giường, kêu Thanh Thụy: “Đi dắt ngựa ra.”
Nàng đột nhiên kêu một tiếng: “Ngũ lang.”
Hắn xoay đầu lại nhìn nàng, cười nhẹ nhíu mày: “Thế nào, không nỡ?” Mặt mày quyến rũ mê người, khiến trái tim người nhìn đập bịch bịch, đuôi lông mày cũng là nụ cười không che giấu được, cười như vậy thật là đẹp mắt, chỉ cảm thấy vạn vật đều mất sắc. Trong lòng nàng lại tràn đầy phức tạp, rối rắm đan lại như lưới, trên mặt tái nhợt của nàng hiện lên đỏ tươi vô cùng nhạt, sâu sắc nhìn hắn, hồi lâu mới nở nụ cười nói: “Mau trở lại.”
Chỗ kia cực kỳ khó tìm, xuyên qua mấy ngõ hẻm nhỏ quanh co, mới thấy một cái lều ở đầu đường, dưới lều nóng hổi, trong sương mù thấp thoáng bóng người, xa xa liền có thể ngửi mùi hương gạo nếp. Hắn cũng không kịp thay quần áo, vẫn mặc áo dài màu trắng, lại cực kỳ tuấn mỹ phong lưu. Tuấn mã hí dừng lại, chọc cho khách ở bên ăn cơm rối rít hít khí. Hách Liên Du xuống ngựa, Trương đại gia vội kêu: “Khách quan muốn mua gì? Nơi này có bánh dẻo, trộn hỗn độn, bánh bao hấp...” Người đi đường chung quanh đều ghé mắt trông lại, vẻ mặt Hách Liên Du thong dong tự nhiên: “Chỉ bánh dẻo thôi.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Thêm nhiều táo đỏ.” Trương đại gia cười khan ha ha, đây là người không ngại khó nhọc chạy đến mua đồ ăn, thật khác người thường, suy nghĩ một chút giống như nằm mộng, lưu loát cầm đao lên, bỗng hỏi: “Khách quan muốn bao nhiêu.” Hách Liên Du ngớ ngẩn, lại nghe tiếng vó ngựa chạy nhanh đến. Đỗ Minh xa xa nhìn thấy hắn, kêu một tiếng: “Lão Đại.” Tung người xuống ngựa, chạy đến gần, liền giao một phong thơ cho hắn. Hách Liên Du hỏi không chút để ý: “Chuyện gì?.” Đỗ Minh chỉ nói quanh co không dám mở miệng. Hắn giũ thư ra, đợi đọc được nội dung trong thơ, vẻ mặt bỗng chốc biến đổi, bỗng nhiên nắm quyền, giấy viết thư nháy mắt thành đoàn.
Xoay người lên ngựa, tiếng vó ngựa vang lên mới ra ngõ hẻm, liền thấy một chiếc xe ngựa nằm ngang chắn đường. Màn che di động, bỗng chốc thấy thân ảnh quen thuộc. Hắn vội vàng kéo dây cương, tuấn mã cả kinh cất vó hí dài, ánh mắt hắn rét lạnh như thú, một hồi lâu mới từ kẽ răng nặn ra hai chữ “Mẫu thân.”
Tô Lưu Cẩn lẳng lặng ngồi ở bên trong xe: “Nếu con muốn đi, liền bước qua xác ta đi.”
Nhu Phi cũng nhô người ra ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hôm nay nàng đến tình cảnh này, đã là thù hận sâu đậm với ngươi. Ngươi giữ nàng ở bên người, cả đời nàng cũng không cao hứng, sao không thả nàng đi.”
Hắn ngồi thẳng lập tức hung hăng nắm dây cương, trên cao nhìn xuống hờ hững mở miệng: “Ta nói rồi, cùng với nàng bạc đầu chẳng xa nhau.” Xoay ngựa lại, giục ngựa đi.
Tô Lưu Cẩn tức giận đôi tay phát run, không thốt nên lời, ngược lại Nhu Phi thất thanh la lên: “Mau ngăn Vương gia lại!”
Xe ngựa nhanh nhanh đi xa, ra khỏi cửa thành, thuận đường đi đến đất trống không thấy được cuối đường. Người đánh xe ngừng xe, nâng màn lên, liền thấy Thượng Quan Mạn hơi thở yếu ớt chẳng có lực nương trên vách xe. Người đánh xe cởi áo choàng trên đầu, lộ ra khuôn mặt thanh lệ.
Nàng ta nhìn nàng không nói một lời, rút kiếm ngắn từ trong tay áo ra đâm thẳng qua. Thượng Quan Mạn sớm có phòng bị, thân mình khẽ nghiêng, nhưng sau khi sinh không còn sức lực, lưỡi đao tránh qua chỗ yếu, lại phập một tiếng đâm vào bả vai, máu trong nháy mắt theo lưỡi đao chảy ra. Nàng kia không chút nào thương tiếc rút chủy thủ ra muốn đâm nữa, một ánh lạnh thoáng qua, sát ý gai da, nàng vội vàng tránh ra, liền thấy một nữ tử áo trắng chậm rãi đến, ánh lạnh lóe lên vừa rồi, chính là kiếm bén trong tay nàng.
Nàng kia cau mày nũng nịu: “Thiên Lưu!” Nàng nhìn Thượng Quan Mạn máu chảy đầy người trong xe, sắc mặt lạnh dần: “Ngươi muốn bảo vệ nàng?”
Thiên Lưu nói: “Ta chỉ tới khuyên tỷ tỷ.”
Cô gái cười lạnh: “Ngươi khuyên ta có ích lợi gì, nữ nhân này ta nhất định phải giết.”
Thiên Lưu cười nói: “Mặc dù tỷ tỷ tới vương phủ không lâu nhưng chắc cũng đã nhìn ra, Vương gia trân ái người này cỡ nào. Nếu có một ngày, Vương gia biết là tỷ giết phu nhân, tỷ nói người sẽ như thế nào?”
Nàng kia trắng xanh mặt, thân thể khẽ co rúm lại, lại cắn răng: “Ta chỉ làm theo lệnh vương phi...”
“Cho dù là vương phi hạ lệnh, Vương gia cũng sẽ trách tội vương phi, đến lúc đó mẹ con trở mặt, trách nhiệm này tỷ gánh nổi sao?” Thấy cô gái kia dao động, Thiên Lưu đi tới bên cạnh buồng xe liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn: “Tỷ đã đâm nàng một kiếm, lấy tình trạng thân thể của nàng bây giờ, chỉ sợ cũng không trốn thoát cái chết, sao tỷ tỷ không để nàng tự sanh tự diệt?”
Nàng kia hơi chần chờ.
Thiên Lưu nhân cơ hội nhét một mảnh giấy vào trong tay nàng, lại cười nói: “Tỷ yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Thấy cô gái kia không có phản đối, chỉ kéo màn xe xuống. Hôm nay đất hoang dã ngoại, xe vừa ở cửa vực, nàng mới vừa sanh con, không chịu nổi nhất là lạnh. Thiên Lưu như có chút gấp gáp, khuyên nàng kia vội vàng rời đi.
Trong buồng xe đen tối ít ánh sáng, máu trên vai chảy xuống theo tay áo chảy tới ngón tay. Nàng miễn cưỡng mở tờ giấy ra, vết máu trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt giấy, chỉ thấy phía trên có hai chữ đậm: “Chờ ta.”
Nháy mắt lệ như suối trào.
Nhưng ý thức của nàng dần dần hỗn độn, cuối cùng lại chờ tới người khác, người nọ mặc áo trắng, cong môi mỉm cười với nàng.
“Ta tới đón nàng rời đi.”
Ngoài thành hoang vu mênh mông, chỉ thấy xe ngựa cô đơn dừng ở trong hoang dã, hắn bước nhanh đến vén màn xe, bên trong buồng xe đã sớm không có một bóng người. Hắn đứng ở đó hồi lâu, mới xoay người lên ngựa. Một người một ngựa chạy lên trên đồi, chỉ nghe tiếng gió làm như từng tiếng nức nở nghẹn ngào thật dài, gào thét ở bên tai.
Nàng nói, một đao lưỡng đoạn, không bao giờ gặp lại.
Chợt mưa rơi nặng hạt, nhỏ xuôi mạnh mẽ, bắn vào trên gạch đá màu xanh rêu, hải đường bốn mùa vốn nở cực đẹp trong sân, một hồi mưa qua, càng thêm đẹp tươi ướt át. Một người xuyên qua ngõ hẻm ngói xám tường trắng, khẽ gõ cửa, người hầu nam mở cửa, thấy người tới, kêu một tiếng: “Công tử.” Nhường đường qua, lại nói: “Chủ tử ở bên trong.”
Người nọ đạp đường nhỏ rêu xanh vào bên trong phòng, áo khoác trên người đã bị mưa phùn đánh ướt, hắn cúi đầu vẩy vạt áo, cũng không đi vào, chỉ cách cửa hơi cứng ngắc hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vết thương trên vai đã băng bó kỹ, có điều còn chưa tỉnh lại. Thượng Quan công tử tới thật đúng lúc, Hàn gia có chuyện thương lượng.”
Thượng Quan Uyên ngẩng đầu lên, liền thấy Hàn gia một thân áo trắng chắp tay đứng ở cạnh cửa. Lướt qua đầu vai hắn nhìn lại, bên trong phòng rèm xanh phất phơ, trên giường có bóng người. Hàn gia dẫn hắn vào bên trong phòng, tỳ nữ vốn ở một bên hầu hạ vén màn lui ra ngoài, mưa nhỏ giọt giọt tí tách ngoài cửa sổ, chỉ còn lại hai người.
Trên bàn để bình bình lon lon, là thuốc dùng để trị thương, hàn gia lấy một bình sứ thanh hoa nhỏ bằng bàn tay lên, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát như có như không, không chút để ý hỏi: “Kế tiếp, công tử có tính toán gì?”
Thượng Quan Uyên chẳng qua là ôm cánh tay tựa trên khung cửa mất hồn: “Ta sẽ dẫn muội ấy đến một nơi bình an vượt qua nửa đời sau.”
Hàn gia nghe vậy chẳng qua là cười: “Công tử coi thường lực lượng của Hách Liên Du rồi. Nếu làm như vậy, chỉ sợ ngày rằm đã bị tìm được. Dù là chỗ của Hàn mỗ, tối nay cũng cần mang theo lệnh muội rút lui. Huống chi nếu lệnh muội tỉnh lại, mẫu tử liên tâm, nàng có thể nhịn không gặp ruột thịt của mình hay không, cũng không nhất định đi theo công tử.”
Thượng Quan Uyên nhíu mày xoay mặt: “Chẳng lẽ Hàn công tử có biện pháp tốt hơn hay sao?”
Hàn gia lại cười khe khẽ: “Cũng do Hàn mỗ có lòng riêng. Hàn mỗ không muốn thấy Hách Liên Du sống an ổn, cho nên ta nhất định sẽ không để cho hắn tìm được lệnh muội.”
Thượng Quan Uyên chau chặt chân mày theo dõi hắn. Hàn gia không e dè nhìn thẳng: “Công tử đoán không sai, Hàn mỗ sinh lòng ái mộ lệnh muội đã lâu.”
Trong tim Thượng Quan Uyên nhất thời va chạm, lập tức trầm mặt, sải bước đến bên cạnh màn, chần chờ chốc lát, mới nhấc màn lên. Thượng Quan Mạn bên trong rèm môi không có chút máu, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt lim dim, lông mi dài nhếch lên, chỉ tạo bóng mờ nhạt dưới mắt. Hắn cong ngón tay lên, dùng sức nắm màn, nói: “Mấy ngày nay đa tạ công tử chăm sóc, tại hạ và lệnh muội không quấy rầy nữa.” Khom người tính toán ẵm Thượng Quan Mạn lên.
Hàn gia cười nói: “Công tử không cần đi vội vã, xin để Hàn mỗ nói xong.” Hắn dừng một chút, mới nói: “Lệnh muội là cô gái cực kỳ thông tuệ. Cũng bởi vì thông tuệ, mọi việc đều theo đuổi toàn mỹ, nên có một số việc mới khó có thể buông ra. Một bên là nhà chồng, một bên là thù nhà hận nước. Trong lúc nàng trằn trọc, lại vô pháp đặt mình suy xét trong ngoài, nhất định đau khổ vô cùng. Nếu cứ thế mãi, chỉ sợ cả đời cũng đều buồn bực không vui.”
Thượng Quan Uyên chậm rãi ngồi thẳng lên, nghe hắn nói tiếp.
Hàn gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bình sứ trong tay: “Chai thuốc này là vô tình có được từ chỗ thuốc thánh Thanh Phong tiên nhân, uống xong cái này, sẽ khiến nàng quên hết tất cả.”
Thượng Quan Uyên lẩm bẩm nói nhỏ: “Quên hết tất cả?”
“Uh, gia thế, tên họ, bao gồm chúng ta, tất cả, đều sẽ quên mất.”
Thượng Quan Uyên ngẩng mặt, trong mắt lóe lên, như có cái gì bắt đầu khởi động ra ngoài, nhìn Thượng Quan Mạn hôn mê bất tỉnh trên giường, yên lặng nắm tay thành đấm.
Hàn gia biết hắn ngầm cho phép, nói: “Nếu tỉnh lại, chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp nàng hôn mê cho uống. Kẻ ác này, hãy để ta làm thôi.”
/137
|