Vân Bình đưa tay xem mạch của Sở Thương, người này coi như mạng lớn, tuy rằng bị đánh da tróc thịt bong, nhưng cũng may đều chỉ là vết thương da thịt, nội tạng kinh cũng không có gì tổn thương, này cũng phải cảm tạ ngục tốt nhát gan sợ phiền phức kia, dù sao Sở Thương cũng là Phò mã gia, coi như một khi trượt chân, thế nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không Đông Sơn tái khởi, thuộc hạ tự nhiên cũng biết đúng mực.
Vân đại ca, Sở Thương nàng, nàng --- Cảnh Dương không dám hỏi, nàng sợ đáp án Vân Bình nói ra, sẽ làm bản thân không chịu nổi.
Vân Bình buông tay Sở Thương, giương mắt nhìn nhìn thị nữ bốn phía, lại nhìn phía Cảnh Dương, ý bảo không tiện nói.
Cảnh Dương dám để cho Vân Bình xem mạch Sở Thương, tự nhiên cũng sẽ bất chấp bất cứ giá nào, nhưng lòng nàng tin tưởng Vân Bình đã có thể cứu Sở Thương, sẽ không sợ hắn lại hại nàng, thu được ánh mắt Vân Bình, Cảnh Dương hắng giọng nói: Mọi người toàn bộ lui ra, ta cùng với Vân đại ca đơn độc nói chuyện.
Dạ, công chúa. Thu Bảo dẫn đầu thị nữ bốn phía thối lui ngoài cửa.
Cảnh Dương đóng cửa sổ lại, bước nhanh đi tới trước mặt Vân Bình, trong nghẹn ngào mang theo run rẩy Vân đại ca cứ nói, ta chịu được.
Vân Bình hơi nở nụ cười một chút với Cảnh Dương, lắc đầu nói: Không có nghiêm trọng như công chúa nghĩ đến, người kia mạng lớn rất. Một lần, hai lần đều không lấy được mạng của nàng, nói không chừng nàng là ly miêu chuyển thế, một thân chín cái mạng Phương thuốc ta đã viết rồi, ở lâu không tiện, chuyện còn lại phải dựa vào công chúa. Dứt lời lại đứng dậy lại liếc mắt nhìn Sở Thương Người này mệnh tốt, trước đây có Vô Minh che chở, hiện tại có công chúa thương yêu, để nàng chịu tội một chút cũng nên.
Vô Minh? Cảnh Dương nghi hoặc nhìn Vân Bình, sao người này lại biết Vô Minh đây?
Vân đại ca, trước đây ngươi quen Liễu Không? Cảnh Dương nói chính là Liễu Không, chứ không phải Sở Thương.
Biểu tình Vân Bình nhìn không ra bất luận biến hóa gì, chỉ là hơi nhíu mi một chút, nói: Ta có quen Liễu Không hay không không trọng yếu, bởi vì hiện tại nàng cũng không phải Liễu Không, mà là Sở Thương, chuyện quá khứ đương sự đều đã quên, những người đứng xem cần gì phải truy vấn nữa.
Cảnh Dương mím mím môi, hiển nhiên Vân Bình cũng không muốn nói chuyện có liên quan đến Liễu Không, nếu như tiếp tục truy vấn cũng không có ý nghĩa, tựa như hắn nói, Sở Thương đều quên, bản thân còn quấn quýt cái gì đây, thở phào nhẹ nhõm, nói: Vậy đa tạ, Vân đại ca.
Vân Bình khoát tay áo, cười to nói: Công chúa nói quá lời. Quay đầu lại chỉ chỉ phương thuốc trên bàn Phương thuốc ta đã viết rồi, chuyện còn lại giao cho công chúa. Dứt lời lại nhìn thoáng qua Sở Thương trên giường, ngực âm thầm vui vẻ vì nàng, ngốc nhân có ngốc phúc, bản thân có thể làm cũng chỉ có như vậy, sau này cứ sống thật tốt đi.
Bưng vào một chậu nước sạch, ngược lại mang ra lại là nước đã nhuộm đỏ máu, Cảnh Dương đã từng cho rằng nước mắt mình đã chạy cạn, mà hiện tại xem ra nàng đánh giá thấp bản thân, chỉ cần liếc mắt nhìn thân thể da tróc thịt bong kia, nước mắt liền như hồng thủy, càng rơi càng không thể vãn hồi, nếu như có thể, Cảnh Dương thà rằng thay nàng chịu những tội này!
Công chúa, thuốc đến rồi. Thu Bảo cầm một cái lọ, dược liệu bên trong đều đã dựa theo phương thuốc mà giã nát.
Ngón tay Cảnh Dương khẽ bóc một ít, hương vị của thảo dược này, nhượng nàng nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên người này bôi thuốc cho mình, cẩn thận, ôn nhu, có lẽ là vào lúc đó, nàng cũng đã không quản được lòng mình.
Cúi người dán vào bên tai Sở Thương, cũng không quan tâm nàng còn đang mê mang, có thể nghe thấy hay không, thấp giọng mềm nhẹ nói: Lúc này đến lượt ta bôi thuốc cho ngươi, thường ngày đều là ngươi chiếu cố ta rất nhiều, hiện tại cũng cho ta chiếu cố ngươi một lần.
Thảo dược lạnh lẽo, hơi dính vào trên lưng, Sở Thương lập tức nhíu mày, ở giữa mi như có một khối nhỏ, nhíu chặt thành một đoàn.
Có phải đau hay không? Cảnh Dương đau lòng xoa nhẹ mi tâm người này, mà trên tay như trước không có dừng lại Ta biết ngươi đau, bởi vì ta cũng đau, thế nhưng nếu ngươi không thể tốt lên, ta sẽ càng đau, coi như là lại vì ta một lần, ngươi nhịn một chút. Hai hàng thanh lệ cũng nhỏ xuống, dính vào vạt áo trước ngực.
Sở Thương dường như nghe thấy được thanh âm của Cảnh Dương, chân mày dần dần thả lòng, nếu như lúc này, cúi đầu nhìn mặt Sở Thương, sẽ phát hiện khóe mắt của nàng có nước mắt chậm rãi rơi xuống, ngươi không muốn ta chịu khổ, sao ta có thể nỡ để ngươi rơi lệ đây, giữa phu thê tâm ý tương thông, chính là nói giờ phút này đi.
Công chúa, để nô tỳ làm đi. Thu Bảo nhìn hai tay run rẩy của Cảnh Dương, thật sự là sợ nàng không chịu được a.
Cảnh Dương lắc đầu, ôn nhu chà lau gương mặt Sở Thương, nhẹ giọng nói: Người này có rất nhiều bệnh vặt, ngươi không biết thói quen của nàng, nàng sẽ không hài lòng. Dứt lời lại cầm lấy tay trái Sở Thương, nhẹ nhàng mà xoa lòng bàn tay của nàng, ngón tay, móng tay.
Thu Bảo che miệng, bước nhanh chạy ra ngoài cửa, che miệng, nhịn không được khóc thành tiếng.
Cảnh Dương nghe tiếng khóc của Thu Bảo ngoài cửa, trong ánh mắt tất cả đều là Sở Thương Các nàng đều cảm thấy ta khổ sở, kỳ thực ta một chút cũng không khổ sở, bọn họ không biết, ngươi lần này có thể thoát chết với ta mà nói là ban ân lớn cỡ nào, ta đã nghĩ kỹ, chỉ cần ngươi có thể trở về, coi như là tàn, ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn mạng của ngươi còn là tốt rồi, chỉ cần mỗi ngày có thể để ta nhìn thấy ngươi là tốt rồi, dù cho mỗi ngày đều chăm sóc ngươi như vậy, lòng ta cũng rất vui vẻ.
Ngốc, đứa ngốc.
Cảnh Dương giãy dụa cái cổ cứng ngắc, kinh ngạc nhìn về phía Sở Thương, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.
Thế nào lại, khụ khụ, khóc, khụ khụ. Ý thức Sở Thương vẫn tồn tại, chỉ bất quá lúc trước thể lực tiêu hao quá lớn, nhượng nàng không có biện pháp tỉnh lại lúc Cảnh Dương vừa nói.
Ngươi đừng nói, ta, ta ngừng khóc. Cảnh Dương che miệng mình, nỗ lực không cho bản thân khóc, mà nước mắt là thứ nàng có thể nói ngừng thì ngừng sao? Này quá khó khăn!
Cảnh Dương, ta nhớ ngươi. Sở Thương không có quá nhiều khí lực để an ủi nàng, chỉ là nóng lòng biểu đạt tâm ý của mình trước, nàng sợ một hồi nữa thể lực nàng lại chịu không nổi.
Cảnh Dương liều mạng gật đầu Ta biết, ta biết, ta cũng nhớ ngươi. Nếu không phải cố kỵ thương tích trên người Sở Thương, phỏng chừng Cảnh Dương đã sớm nhào vào trong lòng nàng, sau đó khóc hôn thiên hắc địa.
Trước hết để Thu Bảo bưng canh sâm lên, cho Sở Thương lấy sức, nếu như nàng lại ngất xỉu, không chừng Cảnh Dương cũng sẽ ngất theo.
Chậm rãi uống, cẩn thận nóng. Cảnh Dương cẩn cẩn dực dực uy nàng Thân thể này của ngươi phải từ từ bồi bổ, tuy rằng Vân đại ca nói đều là bị thương ngoài da, cho dù chỉ là thương ngoài da, như ngươi vậy cũng coi là nghiêm trọng nhất. Vừa nghĩ đến một thân thương tích này của nàng, trong mắt Cảnh Dương lại có chút chua xót, nước mắt cũng đảo xung quanh hốc mắt.
Sở Thương sợ nàng lại khóc, vội vàng dời trọng tâm câu chuyện, giương mắt hỏi: Vân đại ca đâu? Sao không gặp hắn?
Đi rồi. Cảnh Dương lại múc một muỗng, uy nàng A, há mồm.
Sở Thương nhìn Cảnh Dương cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố bản thân như thế, trong lòng rất vui vẻ, ngoài miệng liền vừa cười vừa nói: Sớm biết rằng chịu mấy roi có thể có đãi ngộ tốt như vậy, nên sớm một chút chịu tội này.
Còn nói lời vô vị! Cảnh Dương tức giận quay mặt qua chỗ khác Sao ngươi có thể như vậy, ta ở nhà, chờ ngươi chờ đến muốn đi chết, ngươi ngược lại nói như vậy, ngươi đây là muốn chọc ta tức chết a!
Nương tử! Ta không có. Sở Thương hận không thể nâng tay đánh mình, thế nào lại chọc nương tử sinh khí.
Thấy Cảnh Dương còn không để ý nàng, Sở Thương đột nhiên rầm rì một tiếng Nương tử, trên người ta đau.
Đâu đau! Mau để ta xem xem!
Quả nhiên, một chiêu này bách dụng bách linh*.
*xài bao nhiêu lần cũng có tác dụng
Cảnh Dương cúi người kiểm tra vết thương trên người nàng, vừa mới đắp thuốc, tuyệt đối đừng chảy máu nữa.
Sở Thương đưa mắt nhìn Cảnh Dương, dáng dấp khẩn trương này khiến nàng đau lòng, lại khổ sở, những ngày đau khổ nữ nhân này trải qua cũng không thể ít hơn mình, tuy rằng nàng biết thương tích ở trên người mình, nhưng từng đạo vết roi này, ngược lại toàn bộ đều rơi vào trong lòng Cảnh Dương, nhịn không được, đưa tay kéo lấy tay của nàng.
Ngươi đừng động, trên cánh tay đều là thương, cẩn thận vỡ ra. Cảnh Dương vừa vội vừa tức, người này thế nào một chút cũng không biết yêu thương bản thân.
Ta muốn ôm ngươi một cái. Sở Thương nghẹn ngào.
Cảnh Dương thật sâu mà nhìn nàng, làm sao mình lại không muốn ôm nàng chứ, nhẹ tay nhẹ chân ôm người, đưa môi son dán lên trán Sở Thương, lập tức bày ra đôi mắt tỏa sáng của mình, nói: Chờ ngươi khỏe, ngươi muốn thế nào đều được, hiện tại cả người thương tích, ngươi phải nhẫn.
Sở Thương bị lời này của nàng làm cho tức cười Trong lòng ngươi ta sắc như vậy a? Trong đầu toàn là chuyện này, không có gì khác?
Cảnh Dương bĩu môi, nghiêm trang mở miệng nói: Không phải ngươi gấp, là ta. Cảnh Dương nói chính là lời nói thật, thân thể ấm áp của người này, cái ôm ấm áp, đều để nàng tưởng niệm không ngớt.
Lời này vừa nói ra, Sở Thương lại cười không ra, thu liễm thần sắc lúc trước, chuẩn xác nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày sau mới nói ra ba chữ, bất quá ba chữ này này lập tức khiến Cảnh Dương đỏ mặt.
Sở Thương nói chính là, ngươi chờ ta.
Tuy rằng lời này nghe ra không có ý nghĩa gì quá lớn, bất quá Cảnh Dương bởi vì ba chữ này, hồi tưởng lại vô số đêm trước kia, không có một đêm nào bản thân ngủ ngon, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Ta đi lấy thuốc cho ngươi. Nói xong, Cảnh Dương cũng không nhìn nàng, lập tức đi ra ngoài.
Sở Thương nhìn thân ảnh bỏ chạy của nương tử nhà mình, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhất định ngày tháng sau này của các nàng sẽ rất hạnh phúc.
Lại nói đến Sở Nhứ Nhi, đi bốn năm ngày, hai người cũng tới Kinh Hà, có thể đến Kinh Hà, phiền phức của cac nàng cũng liền đến, chủ yếu đều là do Hà Chính Khiêm gây ra.
Cha! Ngươi chính là cha đi! Hà Chính Khiêm đến liền lễ phép chào hỏi Sở Huyền Đông.
Ai, đừng kêu loạn, ai là cha của ngươi a! Sở Huyền Đông biết Hà Chính Khiêm, lần đầu gặp nàng thì biết người này chính là một tên hoàn khố tử đệ, mà Nhứ Nhi lại lưu lại vì nàng, thực sự là không biết nữ nhi nhà mình coi trọng nàng chỗ nào.
Nhứ Nhi gả cho ta, chính là nương tử của ta, nói như vậy, ngài không phải là cha ta sao! Cha tại thượng, xin nhận một lạy của nữ tế*. Dứt lời Hà Chính Khiêm liền quỳ xuống.
*con rễ
Sở Huyền Đông kéo nàng lại, đây là cái gì đây a! Thế nào lại thành cha! Xoay mặt trừng hướng Sở Nhứ Nhi, lạnh lùng nói: Ngươi vào nhà cho ta!
Đầu Sở Nhứ Nhi muốn phình to, oán hận đạp Hà Chính Khiêm một cước, căm giận nói: Ngươi ngốc a!
Vân đại ca, Sở Thương nàng, nàng --- Cảnh Dương không dám hỏi, nàng sợ đáp án Vân Bình nói ra, sẽ làm bản thân không chịu nổi.
Vân Bình buông tay Sở Thương, giương mắt nhìn nhìn thị nữ bốn phía, lại nhìn phía Cảnh Dương, ý bảo không tiện nói.
Cảnh Dương dám để cho Vân Bình xem mạch Sở Thương, tự nhiên cũng sẽ bất chấp bất cứ giá nào, nhưng lòng nàng tin tưởng Vân Bình đã có thể cứu Sở Thương, sẽ không sợ hắn lại hại nàng, thu được ánh mắt Vân Bình, Cảnh Dương hắng giọng nói: Mọi người toàn bộ lui ra, ta cùng với Vân đại ca đơn độc nói chuyện.
Dạ, công chúa. Thu Bảo dẫn đầu thị nữ bốn phía thối lui ngoài cửa.
Cảnh Dương đóng cửa sổ lại, bước nhanh đi tới trước mặt Vân Bình, trong nghẹn ngào mang theo run rẩy Vân đại ca cứ nói, ta chịu được.
Vân Bình hơi nở nụ cười một chút với Cảnh Dương, lắc đầu nói: Không có nghiêm trọng như công chúa nghĩ đến, người kia mạng lớn rất. Một lần, hai lần đều không lấy được mạng của nàng, nói không chừng nàng là ly miêu chuyển thế, một thân chín cái mạng Phương thuốc ta đã viết rồi, ở lâu không tiện, chuyện còn lại phải dựa vào công chúa. Dứt lời lại đứng dậy lại liếc mắt nhìn Sở Thương Người này mệnh tốt, trước đây có Vô Minh che chở, hiện tại có công chúa thương yêu, để nàng chịu tội một chút cũng nên.
Vô Minh? Cảnh Dương nghi hoặc nhìn Vân Bình, sao người này lại biết Vô Minh đây?
Vân đại ca, trước đây ngươi quen Liễu Không? Cảnh Dương nói chính là Liễu Không, chứ không phải Sở Thương.
Biểu tình Vân Bình nhìn không ra bất luận biến hóa gì, chỉ là hơi nhíu mi một chút, nói: Ta có quen Liễu Không hay không không trọng yếu, bởi vì hiện tại nàng cũng không phải Liễu Không, mà là Sở Thương, chuyện quá khứ đương sự đều đã quên, những người đứng xem cần gì phải truy vấn nữa.
Cảnh Dương mím mím môi, hiển nhiên Vân Bình cũng không muốn nói chuyện có liên quan đến Liễu Không, nếu như tiếp tục truy vấn cũng không có ý nghĩa, tựa như hắn nói, Sở Thương đều quên, bản thân còn quấn quýt cái gì đây, thở phào nhẹ nhõm, nói: Vậy đa tạ, Vân đại ca.
Vân Bình khoát tay áo, cười to nói: Công chúa nói quá lời. Quay đầu lại chỉ chỉ phương thuốc trên bàn Phương thuốc ta đã viết rồi, chuyện còn lại giao cho công chúa. Dứt lời lại nhìn thoáng qua Sở Thương trên giường, ngực âm thầm vui vẻ vì nàng, ngốc nhân có ngốc phúc, bản thân có thể làm cũng chỉ có như vậy, sau này cứ sống thật tốt đi.
Bưng vào một chậu nước sạch, ngược lại mang ra lại là nước đã nhuộm đỏ máu, Cảnh Dương đã từng cho rằng nước mắt mình đã chạy cạn, mà hiện tại xem ra nàng đánh giá thấp bản thân, chỉ cần liếc mắt nhìn thân thể da tróc thịt bong kia, nước mắt liền như hồng thủy, càng rơi càng không thể vãn hồi, nếu như có thể, Cảnh Dương thà rằng thay nàng chịu những tội này!
Công chúa, thuốc đến rồi. Thu Bảo cầm một cái lọ, dược liệu bên trong đều đã dựa theo phương thuốc mà giã nát.
Ngón tay Cảnh Dương khẽ bóc một ít, hương vị của thảo dược này, nhượng nàng nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên người này bôi thuốc cho mình, cẩn thận, ôn nhu, có lẽ là vào lúc đó, nàng cũng đã không quản được lòng mình.
Cúi người dán vào bên tai Sở Thương, cũng không quan tâm nàng còn đang mê mang, có thể nghe thấy hay không, thấp giọng mềm nhẹ nói: Lúc này đến lượt ta bôi thuốc cho ngươi, thường ngày đều là ngươi chiếu cố ta rất nhiều, hiện tại cũng cho ta chiếu cố ngươi một lần.
Thảo dược lạnh lẽo, hơi dính vào trên lưng, Sở Thương lập tức nhíu mày, ở giữa mi như có một khối nhỏ, nhíu chặt thành một đoàn.
Có phải đau hay không? Cảnh Dương đau lòng xoa nhẹ mi tâm người này, mà trên tay như trước không có dừng lại Ta biết ngươi đau, bởi vì ta cũng đau, thế nhưng nếu ngươi không thể tốt lên, ta sẽ càng đau, coi như là lại vì ta một lần, ngươi nhịn một chút. Hai hàng thanh lệ cũng nhỏ xuống, dính vào vạt áo trước ngực.
Sở Thương dường như nghe thấy được thanh âm của Cảnh Dương, chân mày dần dần thả lòng, nếu như lúc này, cúi đầu nhìn mặt Sở Thương, sẽ phát hiện khóe mắt của nàng có nước mắt chậm rãi rơi xuống, ngươi không muốn ta chịu khổ, sao ta có thể nỡ để ngươi rơi lệ đây, giữa phu thê tâm ý tương thông, chính là nói giờ phút này đi.
Công chúa, để nô tỳ làm đi. Thu Bảo nhìn hai tay run rẩy của Cảnh Dương, thật sự là sợ nàng không chịu được a.
Cảnh Dương lắc đầu, ôn nhu chà lau gương mặt Sở Thương, nhẹ giọng nói: Người này có rất nhiều bệnh vặt, ngươi không biết thói quen của nàng, nàng sẽ không hài lòng. Dứt lời lại cầm lấy tay trái Sở Thương, nhẹ nhàng mà xoa lòng bàn tay của nàng, ngón tay, móng tay.
Thu Bảo che miệng, bước nhanh chạy ra ngoài cửa, che miệng, nhịn không được khóc thành tiếng.
Cảnh Dương nghe tiếng khóc của Thu Bảo ngoài cửa, trong ánh mắt tất cả đều là Sở Thương Các nàng đều cảm thấy ta khổ sở, kỳ thực ta một chút cũng không khổ sở, bọn họ không biết, ngươi lần này có thể thoát chết với ta mà nói là ban ân lớn cỡ nào, ta đã nghĩ kỹ, chỉ cần ngươi có thể trở về, coi như là tàn, ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn mạng của ngươi còn là tốt rồi, chỉ cần mỗi ngày có thể để ta nhìn thấy ngươi là tốt rồi, dù cho mỗi ngày đều chăm sóc ngươi như vậy, lòng ta cũng rất vui vẻ.
Ngốc, đứa ngốc.
Cảnh Dương giãy dụa cái cổ cứng ngắc, kinh ngạc nhìn về phía Sở Thương, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.
Thế nào lại, khụ khụ, khóc, khụ khụ. Ý thức Sở Thương vẫn tồn tại, chỉ bất quá lúc trước thể lực tiêu hao quá lớn, nhượng nàng không có biện pháp tỉnh lại lúc Cảnh Dương vừa nói.
Ngươi đừng nói, ta, ta ngừng khóc. Cảnh Dương che miệng mình, nỗ lực không cho bản thân khóc, mà nước mắt là thứ nàng có thể nói ngừng thì ngừng sao? Này quá khó khăn!
Cảnh Dương, ta nhớ ngươi. Sở Thương không có quá nhiều khí lực để an ủi nàng, chỉ là nóng lòng biểu đạt tâm ý của mình trước, nàng sợ một hồi nữa thể lực nàng lại chịu không nổi.
Cảnh Dương liều mạng gật đầu Ta biết, ta biết, ta cũng nhớ ngươi. Nếu không phải cố kỵ thương tích trên người Sở Thương, phỏng chừng Cảnh Dương đã sớm nhào vào trong lòng nàng, sau đó khóc hôn thiên hắc địa.
Trước hết để Thu Bảo bưng canh sâm lên, cho Sở Thương lấy sức, nếu như nàng lại ngất xỉu, không chừng Cảnh Dương cũng sẽ ngất theo.
Chậm rãi uống, cẩn thận nóng. Cảnh Dương cẩn cẩn dực dực uy nàng Thân thể này của ngươi phải từ từ bồi bổ, tuy rằng Vân đại ca nói đều là bị thương ngoài da, cho dù chỉ là thương ngoài da, như ngươi vậy cũng coi là nghiêm trọng nhất. Vừa nghĩ đến một thân thương tích này của nàng, trong mắt Cảnh Dương lại có chút chua xót, nước mắt cũng đảo xung quanh hốc mắt.
Sở Thương sợ nàng lại khóc, vội vàng dời trọng tâm câu chuyện, giương mắt hỏi: Vân đại ca đâu? Sao không gặp hắn?
Đi rồi. Cảnh Dương lại múc một muỗng, uy nàng A, há mồm.
Sở Thương nhìn Cảnh Dương cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố bản thân như thế, trong lòng rất vui vẻ, ngoài miệng liền vừa cười vừa nói: Sớm biết rằng chịu mấy roi có thể có đãi ngộ tốt như vậy, nên sớm một chút chịu tội này.
Còn nói lời vô vị! Cảnh Dương tức giận quay mặt qua chỗ khác Sao ngươi có thể như vậy, ta ở nhà, chờ ngươi chờ đến muốn đi chết, ngươi ngược lại nói như vậy, ngươi đây là muốn chọc ta tức chết a!
Nương tử! Ta không có. Sở Thương hận không thể nâng tay đánh mình, thế nào lại chọc nương tử sinh khí.
Thấy Cảnh Dương còn không để ý nàng, Sở Thương đột nhiên rầm rì một tiếng Nương tử, trên người ta đau.
Đâu đau! Mau để ta xem xem!
Quả nhiên, một chiêu này bách dụng bách linh*.
*xài bao nhiêu lần cũng có tác dụng
Cảnh Dương cúi người kiểm tra vết thương trên người nàng, vừa mới đắp thuốc, tuyệt đối đừng chảy máu nữa.
Sở Thương đưa mắt nhìn Cảnh Dương, dáng dấp khẩn trương này khiến nàng đau lòng, lại khổ sở, những ngày đau khổ nữ nhân này trải qua cũng không thể ít hơn mình, tuy rằng nàng biết thương tích ở trên người mình, nhưng từng đạo vết roi này, ngược lại toàn bộ đều rơi vào trong lòng Cảnh Dương, nhịn không được, đưa tay kéo lấy tay của nàng.
Ngươi đừng động, trên cánh tay đều là thương, cẩn thận vỡ ra. Cảnh Dương vừa vội vừa tức, người này thế nào một chút cũng không biết yêu thương bản thân.
Ta muốn ôm ngươi một cái. Sở Thương nghẹn ngào.
Cảnh Dương thật sâu mà nhìn nàng, làm sao mình lại không muốn ôm nàng chứ, nhẹ tay nhẹ chân ôm người, đưa môi son dán lên trán Sở Thương, lập tức bày ra đôi mắt tỏa sáng của mình, nói: Chờ ngươi khỏe, ngươi muốn thế nào đều được, hiện tại cả người thương tích, ngươi phải nhẫn.
Sở Thương bị lời này của nàng làm cho tức cười Trong lòng ngươi ta sắc như vậy a? Trong đầu toàn là chuyện này, không có gì khác?
Cảnh Dương bĩu môi, nghiêm trang mở miệng nói: Không phải ngươi gấp, là ta. Cảnh Dương nói chính là lời nói thật, thân thể ấm áp của người này, cái ôm ấm áp, đều để nàng tưởng niệm không ngớt.
Lời này vừa nói ra, Sở Thương lại cười không ra, thu liễm thần sắc lúc trước, chuẩn xác nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày sau mới nói ra ba chữ, bất quá ba chữ này này lập tức khiến Cảnh Dương đỏ mặt.
Sở Thương nói chính là, ngươi chờ ta.
Tuy rằng lời này nghe ra không có ý nghĩa gì quá lớn, bất quá Cảnh Dương bởi vì ba chữ này, hồi tưởng lại vô số đêm trước kia, không có một đêm nào bản thân ngủ ngon, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Ta đi lấy thuốc cho ngươi. Nói xong, Cảnh Dương cũng không nhìn nàng, lập tức đi ra ngoài.
Sở Thương nhìn thân ảnh bỏ chạy của nương tử nhà mình, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhất định ngày tháng sau này của các nàng sẽ rất hạnh phúc.
Lại nói đến Sở Nhứ Nhi, đi bốn năm ngày, hai người cũng tới Kinh Hà, có thể đến Kinh Hà, phiền phức của cac nàng cũng liền đến, chủ yếu đều là do Hà Chính Khiêm gây ra.
Cha! Ngươi chính là cha đi! Hà Chính Khiêm đến liền lễ phép chào hỏi Sở Huyền Đông.
Ai, đừng kêu loạn, ai là cha của ngươi a! Sở Huyền Đông biết Hà Chính Khiêm, lần đầu gặp nàng thì biết người này chính là một tên hoàn khố tử đệ, mà Nhứ Nhi lại lưu lại vì nàng, thực sự là không biết nữ nhi nhà mình coi trọng nàng chỗ nào.
Nhứ Nhi gả cho ta, chính là nương tử của ta, nói như vậy, ngài không phải là cha ta sao! Cha tại thượng, xin nhận một lạy của nữ tế*. Dứt lời Hà Chính Khiêm liền quỳ xuống.
*con rễ
Sở Huyền Đông kéo nàng lại, đây là cái gì đây a! Thế nào lại thành cha! Xoay mặt trừng hướng Sở Nhứ Nhi, lạnh lùng nói: Ngươi vào nhà cho ta!
Đầu Sở Nhứ Nhi muốn phình to, oán hận đạp Hà Chính Khiêm một cước, căm giận nói: Ngươi ngốc a!
/102
|