Sở Nhứ Nhi theo đuôi Sở Sở Huyền Đông vào phòng, mới vừa vào cửa đã bị cha nàng một nói bạch nhãn giết đến, Sở Sở Huyền Đông lạnh giọng, nhìn khuê nữ nhà mình, nửa híp mắt Ngươi thật đúng là lợi hại a, ta vừa không gặp một chút, ngươi đều lĩnh nữ tế về đến nhà. Mở miệng ngậm miệng đều gọi cha, cha dễ gọi vậy sao Ngươi nói thật cho ta đi, khi đó ngươi nửa đường xuống xe, có phải vì nàng hay không!
Sở Nhứ Nhi chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt Sở Sở Huyền Đông chất vấn, nàng gật đầu, tuy rằng thời gian đó ở lại Việt Dương, không thể nói tất cả đều là vì Hà Chính Khiêm, mà ngươi muốn nói cùng nàng một điểm quan hệ cũng không có, cũng là không có khả năng, dù sao cũng là nàng cho bản thân một hy vọng, một hy vọng yêu cùng được yêu.
Ngươi! Sở Sở Huyền Đông vô cùng đau đớn nhìn về phía nữ nhi nhà mình, chủy hung giậm chân nói: Con của ta a! Ngươi làm sao vậy? Coi như một Sở Thương khiến ngươi thương thấu tâm, ngươi cũng không thể phá hủy bản thân như thế a. Đưa tay chỉ hướng ngoài cửa, lại nói: Đó là loại người gì a, đó chính là một công tử ca, công tử ca là cái gì, là một tên ngu ngốc! Một tên nhị thế tổ*! Sao ngươi có thể hồ đồ như thế a!
*con ông cháu cha :D
Cha, ta không có! Sở Nhứ Nhi cắn môi, nàng không thể để cho người khác nói Hà Chính Khiêm như vậy, cho dù người này là cha mình cũng không được, nàng nên vì phu quân tương lai của mình phát biểu bất bình Tuy rằng Chính Khiêm nàng thiên tư không cao, cũng không có thông tuệ như biểu ca, thế nhưng nàng đối nữ nhi là tốt nhất, hơn nữa nữ nhi cũng dám bảo chứng, sau này sẽ không có ai có thể đối xử tốt với ta hơn nàng.
Sở Sở Huyền Đông nhìn nữ nhi, ngực nhịn không được mắng tên Hà Chính Khiêm kia, chỉ vào Sở Nhứ Nhi nói: Ngươi thực sự là không biết bị nàng chuốc thuốc mê gì, đầu óc mê muội mới nói đỡ cho nàng! Lại khoát tay áo nói: Nói chung ta mặc kệ, một tên toàn thân đầy mùi tiền, không học vấn không nghề nghiệp hoàn khố tử đệ tuyệt đối không làm được nữ tế của Sở Sở Huyền Đông ta!
Cha!
Nếu ngươi còn là nữ nhi của Sở Sở Huyền Đông thì cái gì cũng đừng nói nữa!
Sở Nhứ Nhi cắn môi mỏng, không lên tiếng nữa, nếu như không từ căn bản cải biến cái nhìn của cha nàng đối Hà Chính Khiêm, như vậy vô luận thế nào hắn cũng không có khả năng tiếp thu các nàng cùng một chỗ.
Hà Chính Khiêm thấy bọn họ từ trong phòng đi ra, vừa định tiến lên, đã bị Sở Sở Huyền Đông trừng trở về, lập tức ngoan ngoãn mà đứng tại chỗ, chỉ là một đôi mắt to bình tĩnh nhìn trên người Sở Nhứ Nhi.
Không phải là cha không thích ta chứ? Nếu không thì làm gì một mực dùng ánh mắt trừng ta.
Sở Nhứ Nhi mím mím môi, cho Hà Chính Khiêm một nụ cười trấn an, nói: Không phải cha không thích ngươi, chỉ bất quá còn chưa thích ứng mà thôi.
Hà Chính Khiêm nhu thuận gật đầu Chúng ta đây để cha chậm rãi thích ứng, ta sẽ rất nỗ lực.
Bữa tối mười điểm, bốn phía đầy đủ xếp trên bàn vuông, ba người đều mang tâm tư, duy nhất khiến người vui vẻ chính là, tay nghề nấu cơm của Sở Nhứ Nhi thật là tốt.
Những này đều là ngươi làm? Hà Chính Khiêm gắp một cọng cải thìa xanh mượt, vô cùng ngạc nhiên quơ quơ trước mắt mình, thần tình kia giống như là thấy tuyệt thế trân bảo gì đó.
Nếu không thì sao, ngươi làm a, tay chân vụn về. Sở Nhứ Nhi nhớ tới người này vừa rồi còn muốn giúp mình làm, may là đuổi nàng ra, nếu không không biết chừng sẽ thêm ra một con thiêu thân.
Hà Chính Khiêm nhếch miệng cười hắc hắc, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Sở Nhứ Nhi nói: Ta chính là quá ngu ngốc, bất quá ngươi thông minh là được, chúng ta bổ sung nha.
Sở Nhứ Nhi trắng mắt liếc nàng Lại nói bậy. Hà Chính Khiêm luôn luôn dùng loại lời này hạ thấp bản thân nàng, nâng mình lên, kỳ thực nàng cũng rất không thích nàng ấy nói như vậy, dù sao tại trong lòng nàng, Hà Chính Khiêm mới không ngu ngốc nha.
Khụ khụ! Sở Sở Huyền Đông nhìn hai người mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình liền tức giận, cho rằng mình không tồn tại sao? Như thế quang minh chính đại, cẩn thận lão phu bổng đả uyên ương!
Bị Sở Sở Huyền Đông ho khan một tiếng như thế, Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm lập tức cúi đầu, kỳ thực Sở Nhứ Nhi ngược lại cũng còn tốt, dù sao cũng là cha ruột mình, có cái gì chê cười không thể nhìn, bất quá ngược Hà Chính Khiêm bên cạnh cũng sắp khóc, đầu chôn vào trong bát, ngực cũng hối hận muốn chết, cái này xong, vốn nhạc phụ đại nhân không thích bản thân, hiện tại phỏng chừng càng chán ghét hơn rồi.
Sở Nhứ Nhi thấy người này chôn đầu sắp chôn luôn vào bát, ngực cũng biết, nàng đây là bị Sở Sở Huyền Đông dọa, bất quá vẫn nhịn không được đá nàng một cước dưới bàn.
Hà Chính Khiêm đột nhiên nhấc đầu, trợn tròn mắt thẳng tắp nhìn Sở Nhứ Nhi, nhưng sau đó lại cúi đầu thật thấp, mãnh liệt lùa cơm trắng.
Ăn chút đồ ăn, không phải ngươi vừa nói ăn ngon sao? Thanh âm Sở Nhứ Nhi mềm nhẹ như một cây quạt, thổi đến trong lòng Hà Chính Khiêm đều bắt đầu ngứa ngáy.
Ta ăn xong rồi. Sở Huyền Đông buông đũa, tức giận nói một tiếng, đứng dậy liền tức giận bỏ đi, dĩ nhiên dám trước mặt mình gắp thức ăn cho tiểu tử thúi kia, thực sự là nữ đại bất trung lưu, lúc này mới bao lâu cánh tay đã bắt đầu chỉa ra ngoài.
Cha tức giận rồi. Trong miệng Hà Chính Khiêm nhét tràn đầy Ngươi không nên gắp thức ăn cho ta.
Sở Nhứ Nhi nhướng mày Vậy ngươi đừng ăn.
Cũng không phải, ta, ta --
Ngươi cái gì ngươi, mau ăn, không được chừa lại.
Hà Chính Khiêm gật đầu như đảo tỏi, sau đó thì lấy tốc độ kinh người, đem trên bàn cơm nước ăn một không còn một mảnh, cho dù một chút nước canh cũng không lưu lại.
Ta đi rửa chén, ngươi đừng động. Hà Chính Khiêm buông bát đũa liền đè Sở Nhứ Nhi ngồi trên ghế dài.
Ngươi biết sao? Sở Nhứ Nhi dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Biết, biết! Hà Chính Khiêm ôm một chồng bát đũa lớn chạy vào trong sân.
Giữa mùa đông, nước cũng lạnh buốt, Hà Chính Khiêm mới vừa đụng tới thì lập tức rụt tay về.
Trước đây ngươi chưa từng rửa qua, để ta làm được rồi. Sở Nhứ Nhi cuộn tay áo liền muốn duỗi tay vào nước lạnh.
Hà Chính Khiêm kéo cánh tay của nàng, đau lòng bao bàn tay của nàng trong lòng bàn tay mình Trước đây ngươi đều rửa như vậy sao?
Sở Nhứ Nhi gật đầu Ngươi cho rằng nhà ai cũng có thể mời người giúp việc a. Nhà bình thường tự nhiên là có phương pháp bình thường.
Sau này cũng không cho ngươi rửa nữa! Hà Chính Khiêm nghiêm túc nắm chặt đôi tay mềm mại của người trước mặt, cẩn cẩn dực dực đặt ở trên miệng hôn vài cái Ta sẽ rửa, ngươi không được nhúng tay.
Sở Nhứ Nhi bị đôi mắt thâm tình của người này lung lay, lúc nàng phản ứng lại, chỉ thấy đến nàng ấy đã bắt đầu rửa chén.
Ngươi xem, ta cũng có thể rửa rất sạch sẽ, ta cũng không phải cái gì cũng không biết làm, ta biết ta ngốc, nhưng vì ngươi, ta nguyện ý học.
Ngươi không ngu ngốc, ai nói ngươi ngốc! Sở Nhứ Nhi ghét nhất chính là nàng nói bản thân như vậy, thân thể nho nhỏ dán lên tấm lưng ấm áp của người này, ngoan ngoãn nói: Sau này không cho phép nói mình như vậy, từ ngu ngốc này chỉ có ta mới có thể nói ngươi, chính ngươi cũng không thể nói như vậy, huống ngươi trong lòng ta, căn bản là không ngu ngốc.
Hà Chính Khiêm thẳng lưng, nỗ lực để Sở Nhứ Nhi càng thêm gần kề bản thân Ta sẽ đối với ngươi tốt, Hà Chính Khiêm ta không có bản lĩnh khác, bản lĩnh yêu thương nương tử cho dù là Sở Thương cũng không so được, ta khẳng định sẽ đối với ngươi tốt hơn bất luận kẻ nào.
Sở Nhứ Nhi thở dài, này cũng qua đã bao lâu, nàng còn nhớ chuyện này, dán mặt vào lưng của nàng, hai tay cũng từ phía sau ôm lấy nàng, lại không ngừng ở bên hông vuốt ve Ngươi làm cái gì cũng không nhất định phải so với nàng, ngươi là ngươi, nàng là nàng, hơn nữa tâm ý của ta ngươi còn không biết sao?
Sắc mặt Hà Chính Khiêm dừng một chút, nhưng trên tay không có dừng lại Nếu như cha ngươi không đồng ý gả ngươi cho ta, ngươi làm sao bây giờ a?
Ngươi dự định làm sao bây giờ? Không cần ta nữa?
Hà Chính Khiêm vội vàng xoay người, hai tay tùy tiện lau lau trên người mình, nắm vai Sở Nhứ Nhi Ta thế nào lại không cần ngươi a! Ngươi biết người ta cần nhất chính là ngươi! Ta chỉ sợ, sợ nhạc phụ đại nhân hắn chướng mắt ta.
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi cưới ta hay cưới cha ta?
Đương nhiên là ngươi!
Sao lại không được. Nói xong khuynh thân tiến đến bên tai Hà Chính Khiêm, nhỏ giọng nói: Ngươi yên tâm, trừ ngươi ra ai ta cũng không gả, nếu như cha còn không đồng ý, ngươi lập tức mang ta bỏ trốn, ngươi còn không biết chiêu nay sao a!
Hà Chính Khiêm mạnh vỗ vỗ đầu, đúng vậy! Nàng chính là tiểu bá vương Việt Dương, thực sự không được thì cướp một nương tử trở về, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, nhạc phụ đại nhân muốn không đồng ý cũng không được.
Cười ngốc cái gì! Sở Nhứ Nhi vỗ đầu của nàng một cái Không lạnh a, còn không mau rửa.
Nhứ Nhi. Hà Chính Khiêm người đang trải giường cho nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ nhiệt khí, đầu choáng váng một chút, đi qua, lập tức từ phía sau ôm lấy Sở Nhứ Nhi.
Ngươi làm cái gì? Sở Nhứ Nhi đều có thể cảm thụ hơi thở càng ngày càng nặng của người phía sau Cha còn đang ở đây, đừng nháo.
Ta muốn hôn ngươi. Hà Chính Khiêm nói ra, cũng làm như vậy, hai cánh môi mỏng hôn xuống sau gáy của Sở Nhứ Nhi.
Ân --
A Khiêm, đừng --
Sở Nhứ Nhi càng giãy dụa, Hà Chính Khiêm lại càng quyết tâm, trước kia chỉ là đơn thuần chạm vào, sau một lát như thế thì bắt đầu mút lấy.
Nhứ Nhi, để ta hôn một chút, chỉ hôn một chút, ta khó chịu quá.
Thanh âm Hà Chính Khiêm vô cùng buồn nôn Công khóa hôm nay chúng ta còn chưa làm đây.
Từ lần trước các nàng hôn môi về sau, mỗi ngày Hà Chính Khiêm đều quấn quít lấy Sở Nhứ Nhi, dùng cái tên đẹp là công khóa, Sở Nhứ Nhi tự nhiên là đánh không lại tên da mặt dày này, mỗi lần đều để nàng thực hiện ý xấu, rốt cuộc cũng thành thói quen, hiện tại bị nàng lấy ra nói, tuy rằng nét mặt Sở Nhứ Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng cũng có chút động tình.
A Khiêm, cha, ngay sát vách, ngươi --
Chúng ta nhỏ chút là được.
Sau đó thân thể Sở Nhứ Nhi đã bị Hà Chính Khiêm xoay lại, còn chưa kịp nói, miệng đã bị người che lại, đón lấy một cái lưỡi khác quấn vào.
Ân --
Đêm nay khí lực Hà Chính Khiêm phá lệ lớn, hút đến đầu lưỡi Sở Nhứ Nhi đều tê rần.
Ngươi cũng không biết nhẹ chút, miệng đều tê. Sở Nhứ Nhi nhỏ giọng trách cứ, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết.
Hà Chính Khiêm nhìn bộ dạng chu môi của nàng, ngực lại căng thẳng, người lại một lần nữa dán đến.
Được rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, một hồi để cha ta phát hiện, cẩn thận hắn đánh ngươi. Hai tay Sở Nhứ Nhi cảnh giác đỡ vai của nàng.
Hà Chính Khiêm vừa nghe đến Sở Sở Huyền Đông thì đau đầu, thở dài lắc đầu nói: Ta phải nghĩ một biện pháp mau cưới ngươi trở về, nếu không như vậy làm sao chịu được
Sở Nhứ Nhi hé miệng cười nói: Không tiền đồ!
=====================================
Lại thêm một kiếp thê nô...
Sở Nhứ Nhi chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt Sở Sở Huyền Đông chất vấn, nàng gật đầu, tuy rằng thời gian đó ở lại Việt Dương, không thể nói tất cả đều là vì Hà Chính Khiêm, mà ngươi muốn nói cùng nàng một điểm quan hệ cũng không có, cũng là không có khả năng, dù sao cũng là nàng cho bản thân một hy vọng, một hy vọng yêu cùng được yêu.
Ngươi! Sở Sở Huyền Đông vô cùng đau đớn nhìn về phía nữ nhi nhà mình, chủy hung giậm chân nói: Con của ta a! Ngươi làm sao vậy? Coi như một Sở Thương khiến ngươi thương thấu tâm, ngươi cũng không thể phá hủy bản thân như thế a. Đưa tay chỉ hướng ngoài cửa, lại nói: Đó là loại người gì a, đó chính là một công tử ca, công tử ca là cái gì, là một tên ngu ngốc! Một tên nhị thế tổ*! Sao ngươi có thể hồ đồ như thế a!
*con ông cháu cha :D
Cha, ta không có! Sở Nhứ Nhi cắn môi, nàng không thể để cho người khác nói Hà Chính Khiêm như vậy, cho dù người này là cha mình cũng không được, nàng nên vì phu quân tương lai của mình phát biểu bất bình Tuy rằng Chính Khiêm nàng thiên tư không cao, cũng không có thông tuệ như biểu ca, thế nhưng nàng đối nữ nhi là tốt nhất, hơn nữa nữ nhi cũng dám bảo chứng, sau này sẽ không có ai có thể đối xử tốt với ta hơn nàng.
Sở Sở Huyền Đông nhìn nữ nhi, ngực nhịn không được mắng tên Hà Chính Khiêm kia, chỉ vào Sở Nhứ Nhi nói: Ngươi thực sự là không biết bị nàng chuốc thuốc mê gì, đầu óc mê muội mới nói đỡ cho nàng! Lại khoát tay áo nói: Nói chung ta mặc kệ, một tên toàn thân đầy mùi tiền, không học vấn không nghề nghiệp hoàn khố tử đệ tuyệt đối không làm được nữ tế của Sở Sở Huyền Đông ta!
Cha!
Nếu ngươi còn là nữ nhi của Sở Sở Huyền Đông thì cái gì cũng đừng nói nữa!
Sở Nhứ Nhi cắn môi mỏng, không lên tiếng nữa, nếu như không từ căn bản cải biến cái nhìn của cha nàng đối Hà Chính Khiêm, như vậy vô luận thế nào hắn cũng không có khả năng tiếp thu các nàng cùng một chỗ.
Hà Chính Khiêm thấy bọn họ từ trong phòng đi ra, vừa định tiến lên, đã bị Sở Sở Huyền Đông trừng trở về, lập tức ngoan ngoãn mà đứng tại chỗ, chỉ là một đôi mắt to bình tĩnh nhìn trên người Sở Nhứ Nhi.
Không phải là cha không thích ta chứ? Nếu không thì làm gì một mực dùng ánh mắt trừng ta.
Sở Nhứ Nhi mím mím môi, cho Hà Chính Khiêm một nụ cười trấn an, nói: Không phải cha không thích ngươi, chỉ bất quá còn chưa thích ứng mà thôi.
Hà Chính Khiêm nhu thuận gật đầu Chúng ta đây để cha chậm rãi thích ứng, ta sẽ rất nỗ lực.
Bữa tối mười điểm, bốn phía đầy đủ xếp trên bàn vuông, ba người đều mang tâm tư, duy nhất khiến người vui vẻ chính là, tay nghề nấu cơm của Sở Nhứ Nhi thật là tốt.
Những này đều là ngươi làm? Hà Chính Khiêm gắp một cọng cải thìa xanh mượt, vô cùng ngạc nhiên quơ quơ trước mắt mình, thần tình kia giống như là thấy tuyệt thế trân bảo gì đó.
Nếu không thì sao, ngươi làm a, tay chân vụn về. Sở Nhứ Nhi nhớ tới người này vừa rồi còn muốn giúp mình làm, may là đuổi nàng ra, nếu không không biết chừng sẽ thêm ra một con thiêu thân.
Hà Chính Khiêm nhếch miệng cười hắc hắc, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Sở Nhứ Nhi nói: Ta chính là quá ngu ngốc, bất quá ngươi thông minh là được, chúng ta bổ sung nha.
Sở Nhứ Nhi trắng mắt liếc nàng Lại nói bậy. Hà Chính Khiêm luôn luôn dùng loại lời này hạ thấp bản thân nàng, nâng mình lên, kỳ thực nàng cũng rất không thích nàng ấy nói như vậy, dù sao tại trong lòng nàng, Hà Chính Khiêm mới không ngu ngốc nha.
Khụ khụ! Sở Sở Huyền Đông nhìn hai người mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình liền tức giận, cho rằng mình không tồn tại sao? Như thế quang minh chính đại, cẩn thận lão phu bổng đả uyên ương!
Bị Sở Sở Huyền Đông ho khan một tiếng như thế, Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm lập tức cúi đầu, kỳ thực Sở Nhứ Nhi ngược lại cũng còn tốt, dù sao cũng là cha ruột mình, có cái gì chê cười không thể nhìn, bất quá ngược Hà Chính Khiêm bên cạnh cũng sắp khóc, đầu chôn vào trong bát, ngực cũng hối hận muốn chết, cái này xong, vốn nhạc phụ đại nhân không thích bản thân, hiện tại phỏng chừng càng chán ghét hơn rồi.
Sở Nhứ Nhi thấy người này chôn đầu sắp chôn luôn vào bát, ngực cũng biết, nàng đây là bị Sở Sở Huyền Đông dọa, bất quá vẫn nhịn không được đá nàng một cước dưới bàn.
Hà Chính Khiêm đột nhiên nhấc đầu, trợn tròn mắt thẳng tắp nhìn Sở Nhứ Nhi, nhưng sau đó lại cúi đầu thật thấp, mãnh liệt lùa cơm trắng.
Ăn chút đồ ăn, không phải ngươi vừa nói ăn ngon sao? Thanh âm Sở Nhứ Nhi mềm nhẹ như một cây quạt, thổi đến trong lòng Hà Chính Khiêm đều bắt đầu ngứa ngáy.
Ta ăn xong rồi. Sở Huyền Đông buông đũa, tức giận nói một tiếng, đứng dậy liền tức giận bỏ đi, dĩ nhiên dám trước mặt mình gắp thức ăn cho tiểu tử thúi kia, thực sự là nữ đại bất trung lưu, lúc này mới bao lâu cánh tay đã bắt đầu chỉa ra ngoài.
Cha tức giận rồi. Trong miệng Hà Chính Khiêm nhét tràn đầy Ngươi không nên gắp thức ăn cho ta.
Sở Nhứ Nhi nhướng mày Vậy ngươi đừng ăn.
Cũng không phải, ta, ta --
Ngươi cái gì ngươi, mau ăn, không được chừa lại.
Hà Chính Khiêm gật đầu như đảo tỏi, sau đó thì lấy tốc độ kinh người, đem trên bàn cơm nước ăn một không còn một mảnh, cho dù một chút nước canh cũng không lưu lại.
Ta đi rửa chén, ngươi đừng động. Hà Chính Khiêm buông bát đũa liền đè Sở Nhứ Nhi ngồi trên ghế dài.
Ngươi biết sao? Sở Nhứ Nhi dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Biết, biết! Hà Chính Khiêm ôm một chồng bát đũa lớn chạy vào trong sân.
Giữa mùa đông, nước cũng lạnh buốt, Hà Chính Khiêm mới vừa đụng tới thì lập tức rụt tay về.
Trước đây ngươi chưa từng rửa qua, để ta làm được rồi. Sở Nhứ Nhi cuộn tay áo liền muốn duỗi tay vào nước lạnh.
Hà Chính Khiêm kéo cánh tay của nàng, đau lòng bao bàn tay của nàng trong lòng bàn tay mình Trước đây ngươi đều rửa như vậy sao?
Sở Nhứ Nhi gật đầu Ngươi cho rằng nhà ai cũng có thể mời người giúp việc a. Nhà bình thường tự nhiên là có phương pháp bình thường.
Sau này cũng không cho ngươi rửa nữa! Hà Chính Khiêm nghiêm túc nắm chặt đôi tay mềm mại của người trước mặt, cẩn cẩn dực dực đặt ở trên miệng hôn vài cái Ta sẽ rửa, ngươi không được nhúng tay.
Sở Nhứ Nhi bị đôi mắt thâm tình của người này lung lay, lúc nàng phản ứng lại, chỉ thấy đến nàng ấy đã bắt đầu rửa chén.
Ngươi xem, ta cũng có thể rửa rất sạch sẽ, ta cũng không phải cái gì cũng không biết làm, ta biết ta ngốc, nhưng vì ngươi, ta nguyện ý học.
Ngươi không ngu ngốc, ai nói ngươi ngốc! Sở Nhứ Nhi ghét nhất chính là nàng nói bản thân như vậy, thân thể nho nhỏ dán lên tấm lưng ấm áp của người này, ngoan ngoãn nói: Sau này không cho phép nói mình như vậy, từ ngu ngốc này chỉ có ta mới có thể nói ngươi, chính ngươi cũng không thể nói như vậy, huống ngươi trong lòng ta, căn bản là không ngu ngốc.
Hà Chính Khiêm thẳng lưng, nỗ lực để Sở Nhứ Nhi càng thêm gần kề bản thân Ta sẽ đối với ngươi tốt, Hà Chính Khiêm ta không có bản lĩnh khác, bản lĩnh yêu thương nương tử cho dù là Sở Thương cũng không so được, ta khẳng định sẽ đối với ngươi tốt hơn bất luận kẻ nào.
Sở Nhứ Nhi thở dài, này cũng qua đã bao lâu, nàng còn nhớ chuyện này, dán mặt vào lưng của nàng, hai tay cũng từ phía sau ôm lấy nàng, lại không ngừng ở bên hông vuốt ve Ngươi làm cái gì cũng không nhất định phải so với nàng, ngươi là ngươi, nàng là nàng, hơn nữa tâm ý của ta ngươi còn không biết sao?
Sắc mặt Hà Chính Khiêm dừng một chút, nhưng trên tay không có dừng lại Nếu như cha ngươi không đồng ý gả ngươi cho ta, ngươi làm sao bây giờ a?
Ngươi dự định làm sao bây giờ? Không cần ta nữa?
Hà Chính Khiêm vội vàng xoay người, hai tay tùy tiện lau lau trên người mình, nắm vai Sở Nhứ Nhi Ta thế nào lại không cần ngươi a! Ngươi biết người ta cần nhất chính là ngươi! Ta chỉ sợ, sợ nhạc phụ đại nhân hắn chướng mắt ta.
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi cưới ta hay cưới cha ta?
Đương nhiên là ngươi!
Sao lại không được. Nói xong khuynh thân tiến đến bên tai Hà Chính Khiêm, nhỏ giọng nói: Ngươi yên tâm, trừ ngươi ra ai ta cũng không gả, nếu như cha còn không đồng ý, ngươi lập tức mang ta bỏ trốn, ngươi còn không biết chiêu nay sao a!
Hà Chính Khiêm mạnh vỗ vỗ đầu, đúng vậy! Nàng chính là tiểu bá vương Việt Dương, thực sự không được thì cướp một nương tử trở về, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, nhạc phụ đại nhân muốn không đồng ý cũng không được.
Cười ngốc cái gì! Sở Nhứ Nhi vỗ đầu của nàng một cái Không lạnh a, còn không mau rửa.
Nhứ Nhi. Hà Chính Khiêm người đang trải giường cho nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ nhiệt khí, đầu choáng váng một chút, đi qua, lập tức từ phía sau ôm lấy Sở Nhứ Nhi.
Ngươi làm cái gì? Sở Nhứ Nhi đều có thể cảm thụ hơi thở càng ngày càng nặng của người phía sau Cha còn đang ở đây, đừng nháo.
Ta muốn hôn ngươi. Hà Chính Khiêm nói ra, cũng làm như vậy, hai cánh môi mỏng hôn xuống sau gáy của Sở Nhứ Nhi.
Ân --
A Khiêm, đừng --
Sở Nhứ Nhi càng giãy dụa, Hà Chính Khiêm lại càng quyết tâm, trước kia chỉ là đơn thuần chạm vào, sau một lát như thế thì bắt đầu mút lấy.
Nhứ Nhi, để ta hôn một chút, chỉ hôn một chút, ta khó chịu quá.
Thanh âm Hà Chính Khiêm vô cùng buồn nôn Công khóa hôm nay chúng ta còn chưa làm đây.
Từ lần trước các nàng hôn môi về sau, mỗi ngày Hà Chính Khiêm đều quấn quít lấy Sở Nhứ Nhi, dùng cái tên đẹp là công khóa, Sở Nhứ Nhi tự nhiên là đánh không lại tên da mặt dày này, mỗi lần đều để nàng thực hiện ý xấu, rốt cuộc cũng thành thói quen, hiện tại bị nàng lấy ra nói, tuy rằng nét mặt Sở Nhứ Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng cũng có chút động tình.
A Khiêm, cha, ngay sát vách, ngươi --
Chúng ta nhỏ chút là được.
Sau đó thân thể Sở Nhứ Nhi đã bị Hà Chính Khiêm xoay lại, còn chưa kịp nói, miệng đã bị người che lại, đón lấy một cái lưỡi khác quấn vào.
Ân --
Đêm nay khí lực Hà Chính Khiêm phá lệ lớn, hút đến đầu lưỡi Sở Nhứ Nhi đều tê rần.
Ngươi cũng không biết nhẹ chút, miệng đều tê. Sở Nhứ Nhi nhỏ giọng trách cứ, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết.
Hà Chính Khiêm nhìn bộ dạng chu môi của nàng, ngực lại căng thẳng, người lại một lần nữa dán đến.
Được rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, một hồi để cha ta phát hiện, cẩn thận hắn đánh ngươi. Hai tay Sở Nhứ Nhi cảnh giác đỡ vai của nàng.
Hà Chính Khiêm vừa nghe đến Sở Sở Huyền Đông thì đau đầu, thở dài lắc đầu nói: Ta phải nghĩ một biện pháp mau cưới ngươi trở về, nếu không như vậy làm sao chịu được
Sở Nhứ Nhi hé miệng cười nói: Không tiền đồ!
=====================================
Lại thêm một kiếp thê nô...
/102
|