Khi Cầm về quán thì anh choáng ngợp. Không ngờ cô nàng này thân là 1 tiểu thư mà có thể dọn dẹp 1 cách ngăn nắp như vậy. Không chỉ thế các nguyên liệu cũng đã chuẩn bị 1 cách hoàn chỉnh. đúng là không ngờ mà. Nhưng nghĩ 1 chút thì Cầm lại thấy bình thường. để có thể làm được 1 đầu bếp giỏi thì sự chuyên chú là rất cần thiết. Do đó cô nàng có thể làm được như vậy là còn hơi kém ấy.
Xem ra quyết định của anh chàng là không sai đâu a.
Cầm tiến đến nhìn Miory vẫn đang tất bật trong bếp sơ chế 1 vài thứ mà nói:
- thực đơn hôm nay cô đã xem kỹ chưa.
Miory hơi gật đầu và nói:
- rồi nhưng mà nó thường và bình dân hơi tôi nghĩ đí.
- Cái này cũng đành chịu, đây là nhà hàng bình dân chứ không phải là nhà hàng cao cấp. Giá tiền của tôi cũng chỉ từ khoảng 2-3000 yên, cao nhất mới khoảng 10000 yên mà thôi. Mà thôi, nói nhiều cũng vô dụng. Hôm nay cô thử làm đầu bếp chính xem rồi sẽ biết.
Miory hơi khó hiểu nhưng mà vẫn gật đầu. Và lập tức cô hối hận về quyết định của mình. Công việc này nặng hơn cô nghĩ rất nhiều. Có thể nói là không chút ngơi tay.Không chỉ thế, đầu óc luôn phải vận động để nhớ các món đồng thời xắp xếp sao cho không làm cho khách hàng đợi lâu. Nó khác hoàn toàn những gì cô thường làm. Bình thường cô chỉ làm việc theo đơn mời tức là làm việc thời vụ, mà khi làm việc còn chỉ làm vài tiếng, làm vài món nên công việc dù cho khá nhiều nhưng mà vẫn rất là nhàn nhã.
Nhưng mà dù cho có bị bất ngờ thì cô cũng chỉ mất lúc đầu mà thôi, rất nhanh, cô đã có thể hòa nhập mà làm việc 1 cách cực kỳ năng suất.
Và đến buổi chiều khi quán dừng kinh doanh 1 lát thì Miory không nhịn được mà ngồi xuống thở dài 1 hoi. Trên vầng trán hiện lên từng đợt mồ hôi.
- á. lạnh.
đột nhiên có 1 vật thể lành lạnh chạm vào làn da cô. Là 1 cốc nước.
Hoá ra là Cầm.
Anh mỉm cười nhìn cô và nói:
- Thế nào, cô đã hiểu vì sao mà các món ăn ở đây lại như vậy chưa.
- Quả thật là quá khó khăn. Xem ra đây chính là khác biệt giữa cửa hàng thật sự và tham gia vào làm việc ở cửa hàng đi. để làm ra một món ăn ngon thì cần sự chuyên chú cực kỳ trong khi đó muốn kinh doanh tốt thì cần phân tâm trí của mình làm nhiều việc 1 lúc. trong khi đang làm món này thì vẫn cần ghi nhớ tiến trình các món khác. Do đó muốn có thể làm tốt thì yêu cầu là làm những món vừa đơn giản nhưng mà vẫn có thể khiến người ăn ngon miệng. Quả đúng là không đơn giản mà.
Cô khẽ thở dài 1 cái:
- Hóa ra là như vậy sao. Thì ra là mở quán cũng không phải đơn giản như ta nghĩ a.Vốn ta tưởng với độ nổi tiếng của ta thì giờ cứ nâng cao thực lực đi, làm cho danh tiếng của bản thân thì đến lúc đó mở 1 cơ ngơi dễ như trở bàn tay. Xem ra là ta vẫn còn quá ngây thơ a.
Điều này cũng không thể trách cô nàng được. Ngay từ nhỏ cô đã lộ ra thiên phú cực lớn, hơn nữa còn có hậu thuẫn cực lớn khiến cho trách nhiệm của cô chỉ là nâng cao trình độ của bản thân.Do đó vừa mới tiếp xúc với nhà hàng bị bỡ ngỡ cũng là bình thường mà thôi.
Nhưng với cái tốc độ làm quen của cô thì có lẽ là dù bây giờ không thử thì tương lai cũng có thể làm thôi.
Nhưng mà Cầm lại hơi lắc đầu, anh tiến đến gõ đầu cô 1 cái và nói:
- Sai. Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ rồi a.
Miory khẽ đưa tay lên xoa đầu, mặt đáng thương nhìn Cầm rồi nói;:
- Là sao, chẳng lẽ ta nói không đúng sao.
- Đúng thì có đúng nhưng mà đó là khi mà ta mở 1 cửa hàng kinh doanh chân chính. Cô nghĩ cửa hàng này như vậy sao.
- Không nhưng....
- Tôi cũng không nói gì nữa mà để cho cô tự ngộ ra.
Và Cầm bỏ đi đầy khó hiểu.
Miory không hiểu gì nhưng mà cô cũng không phản đối mà lẳng lặng quan sát.
Và giờ làm việc lại đến và lại qua, 1 ngày làm việc cứ thế trôi qua trong yên bình nhưng mà với 1 người thì không yên bình tý nào.
- Tai sao?
Đó là câu hỏi của Miory sau 1 buổi quan sát. Cô thật sự không hiểu, không hiểu. Bởi cách Cầm làm khác hoàn toàn cô. Nếu cô cố hết sức làm cho nhanh để có thể nhanh chóng sang món khác thì Cầm lại làm rất chậm, chậm đến nỗi cần người trợ giúp mới có thể không làm cho khách hàng chờ. Tốc độ đó thậm chí cũng chỉ bằng những đầu bếp khá làm việc ở những nhà hàng tầm trung thượng thôi.Nó có lẽ chỉ nhanh hơn tốc độ làm của cô bình thường 1 chút mà thôi. Và chắc chắn đó không phải là tốc độ nhanh nhất của Cầm.
Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao mà Cầm lại làm như vậy a.
đến khi quán nghỉ thì cô đã không nhịn được mà hỏi câu hỏi mà cô thắc mắc mãi trong lòng.
Cầm nghe vậy thì cũng ngừng tay mà hỏi lại:
- Cô vẫn chưa hiểu sao. Với năng lực của ta thì 1 mình làm vẫn có thể hoàn thành. Chỉ cần xung túc nguyên liệu sơ chế thì làm mọi thứ đều có thể làm được. Nhưng mà ta vẫn không làm mà vẫn thuê người. cô biết vì sao không?Bởi ta muốn duy trì cái tốc độ này mà vừa không muốn thực khách đợi lâu.Cô biết vì sao không.
Miory lần nữa lắc đầu làm Cầm khẽ thở dài 1 hơi:
- Vậy ngày mai cư tiếp tục như này đi. rồi có lẽ cô sẽ hiểu được thêm 1 chút nữa đó.Tốt nhất là theo dõi cả khách hàng nữa đi.
Và 1 ngày làm việc mới đã bắt đầu nhưng hôm nay ý nghĩ của nó hơi khác 1 chút bởi nó đang giúp ai đó nhận ra 1 điều gì đó.
Cả ngày hôm đó, Miory trầm ngâm không nói. dù cho cô đang làm việc nhưng mà mắt vẫn luôn quan sát tâm trí của mọi người để tìm ra sự khác biệt.
nhưng mà người ăn vẫn rất hạnh phúc. thậm chí cô còn thử cả vị rồi cũng không khác nhau là mấy, dù sao cũng cùng làm từ 1 công thức. đồng thời các vị thực khách cùng đều thỏa mãn sau khi ăn xong.
Vậy rốt cục khác biệt là ở đâu.
điều này đã làm khó cô máy ngày nay rồi.
Và sau vài ngày không tìm được lời giải. Cuối cùng Cô không nhịn được mà hỏi:
- rốt cục thì khác nhau ở chỗ nào.
Cầm lúc này đang cắt thịt thì hơi lắc đầu quay lại nói:
- Hazzz.. mà cũng đúng thôi. Cái này nó không những cần trù lực cao mà còn cần thấu hiểu bản chất của món ăn nữa.
- được rồi, tối nay cô không ần làm gì mà chỉ cần theo dõi phản ứng của các vị khách thôi.
Và Cầm lại quay lai với công việc của mình để lại Miory đầy khó hiểu mà đứng nguyên tại chỗ.
Công việc buổi tôi vẫn diễn ra bình thường nhưng lại có thêm 1 người theo dõi từ trong bóng đêm, cố tìm ra sự khác nhau nhỏ nhoi để có thể khám phá ra điều mà Cầm muốn cô lĩnh ngỗ.
Và cả buổi làm việc trôi qua trong sự im lặng và chăm chú của ai đó.
đến khi quán bắt đầu đóng cửa thì Miory vẫn đứng trong góc mà trầm ngâm.
Mãi đến khi bữa ăn khuyên diễn ra, cô mới từ trong góc đi ra, nhìn sâu vào trong măt của Cầm và nói:
- Sao ngươi có thể làm được như vậy cơ chứ?.
.............
có thẻ có người thấy vô lí vì sao buổi trưa mà Miory làm quần quật nhưng chỉ miễn cưỡng kịp trong khi đó đến tối Cầm làm chậm vẫn kịp. đó là sự phối hợp. Miory vừa đến sao có thể bắt nhịp ngay với 2 người kia. Hơn nữa cô nàng này dù sao cũng là đầu bếp nổi tiếng toàn thế giới, 2 phụ bếp hơi khá 1 chút sao có thể thỏa mãn cô được.
Do đó điều này không vô lý nha
Xem ra quyết định của anh chàng là không sai đâu a.
Cầm tiến đến nhìn Miory vẫn đang tất bật trong bếp sơ chế 1 vài thứ mà nói:
- thực đơn hôm nay cô đã xem kỹ chưa.
Miory hơi gật đầu và nói:
- rồi nhưng mà nó thường và bình dân hơi tôi nghĩ đí.
- Cái này cũng đành chịu, đây là nhà hàng bình dân chứ không phải là nhà hàng cao cấp. Giá tiền của tôi cũng chỉ từ khoảng 2-3000 yên, cao nhất mới khoảng 10000 yên mà thôi. Mà thôi, nói nhiều cũng vô dụng. Hôm nay cô thử làm đầu bếp chính xem rồi sẽ biết.
Miory hơi khó hiểu nhưng mà vẫn gật đầu. Và lập tức cô hối hận về quyết định của mình. Công việc này nặng hơn cô nghĩ rất nhiều. Có thể nói là không chút ngơi tay.Không chỉ thế, đầu óc luôn phải vận động để nhớ các món đồng thời xắp xếp sao cho không làm cho khách hàng đợi lâu. Nó khác hoàn toàn những gì cô thường làm. Bình thường cô chỉ làm việc theo đơn mời tức là làm việc thời vụ, mà khi làm việc còn chỉ làm vài tiếng, làm vài món nên công việc dù cho khá nhiều nhưng mà vẫn rất là nhàn nhã.
Nhưng mà dù cho có bị bất ngờ thì cô cũng chỉ mất lúc đầu mà thôi, rất nhanh, cô đã có thể hòa nhập mà làm việc 1 cách cực kỳ năng suất.
Và đến buổi chiều khi quán dừng kinh doanh 1 lát thì Miory không nhịn được mà ngồi xuống thở dài 1 hoi. Trên vầng trán hiện lên từng đợt mồ hôi.
- á. lạnh.
đột nhiên có 1 vật thể lành lạnh chạm vào làn da cô. Là 1 cốc nước.
Hoá ra là Cầm.
Anh mỉm cười nhìn cô và nói:
- Thế nào, cô đã hiểu vì sao mà các món ăn ở đây lại như vậy chưa.
- Quả thật là quá khó khăn. Xem ra đây chính là khác biệt giữa cửa hàng thật sự và tham gia vào làm việc ở cửa hàng đi. để làm ra một món ăn ngon thì cần sự chuyên chú cực kỳ trong khi đó muốn kinh doanh tốt thì cần phân tâm trí của mình làm nhiều việc 1 lúc. trong khi đang làm món này thì vẫn cần ghi nhớ tiến trình các món khác. Do đó muốn có thể làm tốt thì yêu cầu là làm những món vừa đơn giản nhưng mà vẫn có thể khiến người ăn ngon miệng. Quả đúng là không đơn giản mà.
Cô khẽ thở dài 1 cái:
- Hóa ra là như vậy sao. Thì ra là mở quán cũng không phải đơn giản như ta nghĩ a.Vốn ta tưởng với độ nổi tiếng của ta thì giờ cứ nâng cao thực lực đi, làm cho danh tiếng của bản thân thì đến lúc đó mở 1 cơ ngơi dễ như trở bàn tay. Xem ra là ta vẫn còn quá ngây thơ a.
Điều này cũng không thể trách cô nàng được. Ngay từ nhỏ cô đã lộ ra thiên phú cực lớn, hơn nữa còn có hậu thuẫn cực lớn khiến cho trách nhiệm của cô chỉ là nâng cao trình độ của bản thân.Do đó vừa mới tiếp xúc với nhà hàng bị bỡ ngỡ cũng là bình thường mà thôi.
Nhưng với cái tốc độ làm quen của cô thì có lẽ là dù bây giờ không thử thì tương lai cũng có thể làm thôi.
Nhưng mà Cầm lại hơi lắc đầu, anh tiến đến gõ đầu cô 1 cái và nói:
- Sai. Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ rồi a.
Miory khẽ đưa tay lên xoa đầu, mặt đáng thương nhìn Cầm rồi nói;:
- Là sao, chẳng lẽ ta nói không đúng sao.
- Đúng thì có đúng nhưng mà đó là khi mà ta mở 1 cửa hàng kinh doanh chân chính. Cô nghĩ cửa hàng này như vậy sao.
- Không nhưng....
- Tôi cũng không nói gì nữa mà để cho cô tự ngộ ra.
Và Cầm bỏ đi đầy khó hiểu.
Miory không hiểu gì nhưng mà cô cũng không phản đối mà lẳng lặng quan sát.
Và giờ làm việc lại đến và lại qua, 1 ngày làm việc cứ thế trôi qua trong yên bình nhưng mà với 1 người thì không yên bình tý nào.
- Tai sao?
Đó là câu hỏi của Miory sau 1 buổi quan sát. Cô thật sự không hiểu, không hiểu. Bởi cách Cầm làm khác hoàn toàn cô. Nếu cô cố hết sức làm cho nhanh để có thể nhanh chóng sang món khác thì Cầm lại làm rất chậm, chậm đến nỗi cần người trợ giúp mới có thể không làm cho khách hàng chờ. Tốc độ đó thậm chí cũng chỉ bằng những đầu bếp khá làm việc ở những nhà hàng tầm trung thượng thôi.Nó có lẽ chỉ nhanh hơn tốc độ làm của cô bình thường 1 chút mà thôi. Và chắc chắn đó không phải là tốc độ nhanh nhất của Cầm.
Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao mà Cầm lại làm như vậy a.
đến khi quán nghỉ thì cô đã không nhịn được mà hỏi câu hỏi mà cô thắc mắc mãi trong lòng.
Cầm nghe vậy thì cũng ngừng tay mà hỏi lại:
- Cô vẫn chưa hiểu sao. Với năng lực của ta thì 1 mình làm vẫn có thể hoàn thành. Chỉ cần xung túc nguyên liệu sơ chế thì làm mọi thứ đều có thể làm được. Nhưng mà ta vẫn không làm mà vẫn thuê người. cô biết vì sao không?Bởi ta muốn duy trì cái tốc độ này mà vừa không muốn thực khách đợi lâu.Cô biết vì sao không.
Miory lần nữa lắc đầu làm Cầm khẽ thở dài 1 hơi:
- Vậy ngày mai cư tiếp tục như này đi. rồi có lẽ cô sẽ hiểu được thêm 1 chút nữa đó.Tốt nhất là theo dõi cả khách hàng nữa đi.
Và 1 ngày làm việc mới đã bắt đầu nhưng hôm nay ý nghĩ của nó hơi khác 1 chút bởi nó đang giúp ai đó nhận ra 1 điều gì đó.
Cả ngày hôm đó, Miory trầm ngâm không nói. dù cho cô đang làm việc nhưng mà mắt vẫn luôn quan sát tâm trí của mọi người để tìm ra sự khác biệt.
nhưng mà người ăn vẫn rất hạnh phúc. thậm chí cô còn thử cả vị rồi cũng không khác nhau là mấy, dù sao cũng cùng làm từ 1 công thức. đồng thời các vị thực khách cùng đều thỏa mãn sau khi ăn xong.
Vậy rốt cục khác biệt là ở đâu.
điều này đã làm khó cô máy ngày nay rồi.
Và sau vài ngày không tìm được lời giải. Cuối cùng Cô không nhịn được mà hỏi:
- rốt cục thì khác nhau ở chỗ nào.
Cầm lúc này đang cắt thịt thì hơi lắc đầu quay lại nói:
- Hazzz.. mà cũng đúng thôi. Cái này nó không những cần trù lực cao mà còn cần thấu hiểu bản chất của món ăn nữa.
- được rồi, tối nay cô không ần làm gì mà chỉ cần theo dõi phản ứng của các vị khách thôi.
Và Cầm lại quay lai với công việc của mình để lại Miory đầy khó hiểu mà đứng nguyên tại chỗ.
Công việc buổi tôi vẫn diễn ra bình thường nhưng lại có thêm 1 người theo dõi từ trong bóng đêm, cố tìm ra sự khác nhau nhỏ nhoi để có thể khám phá ra điều mà Cầm muốn cô lĩnh ngỗ.
Và cả buổi làm việc trôi qua trong sự im lặng và chăm chú của ai đó.
đến khi quán bắt đầu đóng cửa thì Miory vẫn đứng trong góc mà trầm ngâm.
Mãi đến khi bữa ăn khuyên diễn ra, cô mới từ trong góc đi ra, nhìn sâu vào trong măt của Cầm và nói:
- Sao ngươi có thể làm được như vậy cơ chứ?.
.............
có thẻ có người thấy vô lí vì sao buổi trưa mà Miory làm quần quật nhưng chỉ miễn cưỡng kịp trong khi đó đến tối Cầm làm chậm vẫn kịp. đó là sự phối hợp. Miory vừa đến sao có thể bắt nhịp ngay với 2 người kia. Hơn nữa cô nàng này dù sao cũng là đầu bếp nổi tiếng toàn thế giới, 2 phụ bếp hơi khá 1 chút sao có thể thỏa mãn cô được.
Do đó điều này không vô lý nha
/1106
|