Edit: Aya Shinta
Thực tế thì Lăng Vu Đề không cố ý cầm roi ra dọa người ta, chỉ là vừa đúng sáng sớm hôm nay nhớ tới cây roi của nguyên thân nên mới lấy ra.
Roi của nguyên thân đúng là rất đẹp, tay cầm roi có màu đen đỏ, mặt trên có nạm rất nhiều viên hồng ngọc thượng hạng với kích cỡ to nhỏ không đồng đều.
Thân roi dài hai mét, toàn thân màu bạc, mặt trên còn có móc ngược.
Một roi này mà quất xuống, đúng là hơi thấm!
Nghe Tử San hỏi, Lăng Vu Đề khoát tay áo một cái: "Để tú nữ vào đi!"
Năm mươi tú nữ ăn mặc tương đồng xếp thành năm hàng, ngoan ngoãn đi vào, sau đó đồng loạt hạ người hành lễ với phi tần đang ngồi.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn, những tú nữ trải qua vài lần sàng lọc giữ lại đều có điểm xuất sắc riêng.
Loại hình lạnh nhạt, đáng yêu, dịu dàng, hoạt bát...
Quả thực loại hình nào cũng có!
Chẹp ~ Làm Hoàng đế thực sự diễm phúc không cạn ~
Ánh mắt của Lăng Vu Đề và Nhược Phi Tuyết đồng thời đặt xuống người tú nữ mặc váy hồng đang nở nụ cười vui tươi ở hàng đầu tiên.
... Cau mày, tú nữ này tên gì nhỉ?
À đúng rồi ~ Tên là Tiết Lan Hinh!
Nghe nói mấy ngày nay Nhược Phi Tuyết có mời Tiết Lan Hinh vào cung điện của nàng, nhiều lần gặp phải Quân Kinh Vũ đấy!
Xùy ~ Có phải Nhược Phi Tuyết này cũng không có đầu óc như nguyên thân không?
"Lăng tỷ tỷ, mấy muội muội thật đúng là tươi non mơn mởn ~ Đừng nói là Hoàng thượng, cả thần thiếp cũng muốn nhũn ra ~ "
Một phi tần có phân vị không tính là thấp cười nói, nhưng đáy mắt không có chút vui vẻ nào.
Lăng Vu Đề hừ một tiếng, không nói gì.
Giắt roi trong tay vào bên hông, Lăng Vu Đề cầm lấy một quả nho tươi mọng bỏ vào miệng...
Các phi tần đã quen với thái độ không thích để ý tới người khác của Lăng Vu Đề. Đương nhiên, không quen cũng không được!
Các nàng sợ cái roi kia!
Mấy tú nữ phía dưới thấy Lăng Vu Đề không nói lời nào, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Các nàng đều nghe đồn rằng Lăng Quý phi dễ nổi giận, nếu như không vui, phi tần cũng dám đánh giết!
Trước đó cũng nghe nói Lăng Vu Đề đánh một phi tần đến mức sinh non, nhưng sau đó Hoàng thượng cũng không có phạt nặng!
Bởi vậy các nàng đều sợ bản thân sơ ý, khiến cho Lăng Vu Đề thấy ngứa mắt...
Đến lúc đó hi vọng về nhà cũng không có!
"Các ngươi ~ Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn cho rõ ràng!"
Nghe vậy, năm mươi tú nữ đều vâng lời ngẩng đầu lên, có điều các nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng bất kỳ một phi tần nào.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn, bởi vì cách một khoảng nên không thấy rõ các tú nữ ở phía sau cho lắm, cô dứt khoát đứng lên, đến gần nhóm tú nữ.
Cô nhìn từ hàng đầu tiên, từng người từng người một.
Mỗi một người, Lăng Vu Đề đều nhìn rất chăm chú.
Trên mặt là ngạo mạn xem thường, thực ra cô đang xem bản tính của những tú nữ đó ra làm sao.
Câu "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn" không sai, Lăng Vu Đề đang dựa vào việc quan sát đôi mắt của những tú nữ để phán đoán.
Những người thuần lương, Lăng Vu Đề sẽ không chọn.
Tú nữ được chọn đều là những người có dã tâm, nội tâm chắc chắn không tốt.
Sau khi Lăng Vu Đề xem năm mươi tú nữ xong, lập tức chọn ra mười lăm người.
Những người không được chọn sẽ được đưa về, sau đó đính hôn với người khác.
Thông thường tới được vòng tuyển chọn này thì bản thân những tú nữ cũng đã rất ưu tú, cho nên người cầu thân sẽ nối liền không dứt, không giàu sang cũng cao quý.
So với việc ở trong cung liều mạng trèo lên trên, lấy lòng một nam nhân không yêu mình còn không bằng gả cho người khác làm chính thê.
Hậu cung là chốn ăn thịt người, Lăng Vu Đề không sợ mấy người kia lục đục với nhau, nhưng cô hiếm khi phát thiện tâm, để những nữ tử tốt đó có thể về nhà gả cho người tốt.
Trong mười lăm tú nữ được chọn có Tiết Lan Hinh.
Trông thấy ý cười sắp tràn ra của Tiết Lan Hinh, Lăng Vu Đề quyết định rằng nhất định phải để cho nàng ta được Quân Kinh Vũ chọn!
Cô cho Tiết Lan Hinh một cơ hội, xem thử nàng ta có dậy lên bao nhiêu sóng to gió lớn!
Xong rồi ~ Lăng Vu Đề cảm thấy mình sắp biến thành vai phản diện...
Hiu hiu hiu ~ Các độc giả có ghét cô hay không đây?
- -
Sau vòng tuyển chọn này, tiếp theo chính là do Quân Kinh Vũ tự mình chọn.
Sai người đưa tú nữ không được chọn xuất cung xong, Lăng Vu Đề mới bảo người tới thông báo cho Hoàng thượng tới chọn.
Các phi tử khác không ngờ Lăng Vu Đề lại chọn ra mười lăm tú nữ nhanh đến thế này.
Chỉ là liếc mắt nhìn thì đã lập tức quyết định giữ lại hay loại bỏ tú nữ kia.
Tốc độ này...
Thái hậu đã nói rõ là dẫn theo phi tử các nàng đây để cùng chọn, nhưng các nàng còn chưa nói được câu nào, tú nữ cũng đã chọn xong cả rồi!
Lăng Vu Đề ngồi trở lại vị trí, vừa nghịch roi vừa chờ Quân Kinh Vũ đến.
Các phi tần kia bắt đầu trò chuyện với nhóm tú nữ, muốn chọn mấy kẻ thân tín.
Liếc mắt nhìn Nhược Phi Tuyết, nàng cũng đang kéo tay trò chuyện với Tiết Lan Hinh.
Phân vị của Nhược Phi Tuyết khá cao, cách nàng gần nên Lăng Vu Đề loáng thoáng nghe Nhược Phi Tuyết nói lát nữa sẽ làm Quân Kinh Vũ không chọn Tiết Lan Hinh.
Dù Nhược Phi Tuyết chưa bị người ta tính kế thế nhưng khi ở hiện đại, nàng cũng có xem không ít phim cung đấu. Cho nên nàng không muốn để cho Tiết Lan Hinh trông giống như em gái mình vào chốn địa ngục này!
Lòng tốt của Nhược Phi Tuyết dưới cái nhìn của Tiết Lan Hinh chính là: Nhược Phi Tuyết lo rằng sau khi nàng ta tiến cung sẽ nhận được ân sủng của Quân Kinh Vũ cho nên phòng bị nàng ta.
Nhìn ánh mắt Tiết Lan Hinh lóe lên tia đố kị cùng oán hận, Lăng Vu Đề chỉ lắc đầu cười cợt.
Một tiếng "Hoàng thượng giá lâm -- "
Các phi tần vội vã đứng lên, đầu tiên chỉnh trang lại bộ dạng của bản thân, sau đó mới mang theo vẻ mặt mà bản thân tự cho là khiến người khác chú ý nhất, quỳ xuống ở phía sau Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề không có quỳ, cô cười nhìn bóng người màu vàng sáng ngày càng rõ ràng ở ngoài cửa điện.
Sau khi Quân Kinh Vũ vào đại điện, Lăng Vu Đề mới hạ thấp người: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!"
Phía sau là những tiếng "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng --" "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng --", mấy tiếng này thật là quyến rũ biết mấy!
Mỗi một người cứ như hận không thể bộc lộ bản thân trong cái mảnh "Tham kiến Hoàng thượng" vậy!
Quân Kinh Vũ cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi hô "Bình thân", hắn chắp tay sau lưng đi lên ghế chủ vị.
Lăng Vu Đề đi theo phía sau Quân Kinh Vũ, ngồi sát bên hắn: "Biểu ca, lúc nãy Đề nhi đã chọn mười lăm tú nữ. Chàng xem coi, Hoàn phì Yến sấu, loại nào cũng có!"
"Thế nào? Có phải Đề nhi rất có tri thức hiểu lễ nghĩa không?"
Lăng Vu Đề chống cằm lên bả vai Quân Kinh Vũ, cười híp mắt, tỏ vẻ cầu khen ngợi.
Hắn liếc mắt nhìn cô một chút rồi đặt mắt lên mười lăm tú nữ đang quỳ phía dưới.
Thực ra Quân Kinh Vũ cũng chẳng muốn tuyển tú chút nào. Nhưng quy định đã vậy, hắn cũng lười đổi.
"Tất cả lui ra, gọi tên ai thì người đó vào." Trầm giọng nói một câu, tiếp đó Quân Kinh Vũ nghiêng đầu nhìn Ôn Phúc.
Thực tế thì Lăng Vu Đề không cố ý cầm roi ra dọa người ta, chỉ là vừa đúng sáng sớm hôm nay nhớ tới cây roi của nguyên thân nên mới lấy ra.
Roi của nguyên thân đúng là rất đẹp, tay cầm roi có màu đen đỏ, mặt trên có nạm rất nhiều viên hồng ngọc thượng hạng với kích cỡ to nhỏ không đồng đều.
Thân roi dài hai mét, toàn thân màu bạc, mặt trên còn có móc ngược.
Một roi này mà quất xuống, đúng là hơi thấm!
Nghe Tử San hỏi, Lăng Vu Đề khoát tay áo một cái: "Để tú nữ vào đi!"
Năm mươi tú nữ ăn mặc tương đồng xếp thành năm hàng, ngoan ngoãn đi vào, sau đó đồng loạt hạ người hành lễ với phi tần đang ngồi.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn, những tú nữ trải qua vài lần sàng lọc giữ lại đều có điểm xuất sắc riêng.
Loại hình lạnh nhạt, đáng yêu, dịu dàng, hoạt bát...
Quả thực loại hình nào cũng có!
Chẹp ~ Làm Hoàng đế thực sự diễm phúc không cạn ~
Ánh mắt của Lăng Vu Đề và Nhược Phi Tuyết đồng thời đặt xuống người tú nữ mặc váy hồng đang nở nụ cười vui tươi ở hàng đầu tiên.
... Cau mày, tú nữ này tên gì nhỉ?
À đúng rồi ~ Tên là Tiết Lan Hinh!
Nghe nói mấy ngày nay Nhược Phi Tuyết có mời Tiết Lan Hinh vào cung điện của nàng, nhiều lần gặp phải Quân Kinh Vũ đấy!
Xùy ~ Có phải Nhược Phi Tuyết này cũng không có đầu óc như nguyên thân không?
"Lăng tỷ tỷ, mấy muội muội thật đúng là tươi non mơn mởn ~ Đừng nói là Hoàng thượng, cả thần thiếp cũng muốn nhũn ra ~ "
Một phi tần có phân vị không tính là thấp cười nói, nhưng đáy mắt không có chút vui vẻ nào.
Lăng Vu Đề hừ một tiếng, không nói gì.
Giắt roi trong tay vào bên hông, Lăng Vu Đề cầm lấy một quả nho tươi mọng bỏ vào miệng...
Các phi tần đã quen với thái độ không thích để ý tới người khác của Lăng Vu Đề. Đương nhiên, không quen cũng không được!
Các nàng sợ cái roi kia!
Mấy tú nữ phía dưới thấy Lăng Vu Đề không nói lời nào, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Các nàng đều nghe đồn rằng Lăng Quý phi dễ nổi giận, nếu như không vui, phi tần cũng dám đánh giết!
Trước đó cũng nghe nói Lăng Vu Đề đánh một phi tần đến mức sinh non, nhưng sau đó Hoàng thượng cũng không có phạt nặng!
Bởi vậy các nàng đều sợ bản thân sơ ý, khiến cho Lăng Vu Đề thấy ngứa mắt...
Đến lúc đó hi vọng về nhà cũng không có!
"Các ngươi ~ Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn cho rõ ràng!"
Nghe vậy, năm mươi tú nữ đều vâng lời ngẩng đầu lên, có điều các nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng bất kỳ một phi tần nào.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn, bởi vì cách một khoảng nên không thấy rõ các tú nữ ở phía sau cho lắm, cô dứt khoát đứng lên, đến gần nhóm tú nữ.
Cô nhìn từ hàng đầu tiên, từng người từng người một.
Mỗi một người, Lăng Vu Đề đều nhìn rất chăm chú.
Trên mặt là ngạo mạn xem thường, thực ra cô đang xem bản tính của những tú nữ đó ra làm sao.
Câu "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn" không sai, Lăng Vu Đề đang dựa vào việc quan sát đôi mắt của những tú nữ để phán đoán.
Những người thuần lương, Lăng Vu Đề sẽ không chọn.
Tú nữ được chọn đều là những người có dã tâm, nội tâm chắc chắn không tốt.
Sau khi Lăng Vu Đề xem năm mươi tú nữ xong, lập tức chọn ra mười lăm người.
Những người không được chọn sẽ được đưa về, sau đó đính hôn với người khác.
Thông thường tới được vòng tuyển chọn này thì bản thân những tú nữ cũng đã rất ưu tú, cho nên người cầu thân sẽ nối liền không dứt, không giàu sang cũng cao quý.
So với việc ở trong cung liều mạng trèo lên trên, lấy lòng một nam nhân không yêu mình còn không bằng gả cho người khác làm chính thê.
Hậu cung là chốn ăn thịt người, Lăng Vu Đề không sợ mấy người kia lục đục với nhau, nhưng cô hiếm khi phát thiện tâm, để những nữ tử tốt đó có thể về nhà gả cho người tốt.
Trong mười lăm tú nữ được chọn có Tiết Lan Hinh.
Trông thấy ý cười sắp tràn ra của Tiết Lan Hinh, Lăng Vu Đề quyết định rằng nhất định phải để cho nàng ta được Quân Kinh Vũ chọn!
Cô cho Tiết Lan Hinh một cơ hội, xem thử nàng ta có dậy lên bao nhiêu sóng to gió lớn!
Xong rồi ~ Lăng Vu Đề cảm thấy mình sắp biến thành vai phản diện...
Hiu hiu hiu ~ Các độc giả có ghét cô hay không đây?
- -
Sau vòng tuyển chọn này, tiếp theo chính là do Quân Kinh Vũ tự mình chọn.
Sai người đưa tú nữ không được chọn xuất cung xong, Lăng Vu Đề mới bảo người tới thông báo cho Hoàng thượng tới chọn.
Các phi tử khác không ngờ Lăng Vu Đề lại chọn ra mười lăm tú nữ nhanh đến thế này.
Chỉ là liếc mắt nhìn thì đã lập tức quyết định giữ lại hay loại bỏ tú nữ kia.
Tốc độ này...
Thái hậu đã nói rõ là dẫn theo phi tử các nàng đây để cùng chọn, nhưng các nàng còn chưa nói được câu nào, tú nữ cũng đã chọn xong cả rồi!
Lăng Vu Đề ngồi trở lại vị trí, vừa nghịch roi vừa chờ Quân Kinh Vũ đến.
Các phi tần kia bắt đầu trò chuyện với nhóm tú nữ, muốn chọn mấy kẻ thân tín.
Liếc mắt nhìn Nhược Phi Tuyết, nàng cũng đang kéo tay trò chuyện với Tiết Lan Hinh.
Phân vị của Nhược Phi Tuyết khá cao, cách nàng gần nên Lăng Vu Đề loáng thoáng nghe Nhược Phi Tuyết nói lát nữa sẽ làm Quân Kinh Vũ không chọn Tiết Lan Hinh.
Dù Nhược Phi Tuyết chưa bị người ta tính kế thế nhưng khi ở hiện đại, nàng cũng có xem không ít phim cung đấu. Cho nên nàng không muốn để cho Tiết Lan Hinh trông giống như em gái mình vào chốn địa ngục này!
Lòng tốt của Nhược Phi Tuyết dưới cái nhìn của Tiết Lan Hinh chính là: Nhược Phi Tuyết lo rằng sau khi nàng ta tiến cung sẽ nhận được ân sủng của Quân Kinh Vũ cho nên phòng bị nàng ta.
Nhìn ánh mắt Tiết Lan Hinh lóe lên tia đố kị cùng oán hận, Lăng Vu Đề chỉ lắc đầu cười cợt.
Một tiếng "Hoàng thượng giá lâm -- "
Các phi tần vội vã đứng lên, đầu tiên chỉnh trang lại bộ dạng của bản thân, sau đó mới mang theo vẻ mặt mà bản thân tự cho là khiến người khác chú ý nhất, quỳ xuống ở phía sau Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề không có quỳ, cô cười nhìn bóng người màu vàng sáng ngày càng rõ ràng ở ngoài cửa điện.
Sau khi Quân Kinh Vũ vào đại điện, Lăng Vu Đề mới hạ thấp người: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!"
Phía sau là những tiếng "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng --" "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng --", mấy tiếng này thật là quyến rũ biết mấy!
Mỗi một người cứ như hận không thể bộc lộ bản thân trong cái mảnh "Tham kiến Hoàng thượng" vậy!
Quân Kinh Vũ cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi hô "Bình thân", hắn chắp tay sau lưng đi lên ghế chủ vị.
Lăng Vu Đề đi theo phía sau Quân Kinh Vũ, ngồi sát bên hắn: "Biểu ca, lúc nãy Đề nhi đã chọn mười lăm tú nữ. Chàng xem coi, Hoàn phì Yến sấu, loại nào cũng có!"
"Thế nào? Có phải Đề nhi rất có tri thức hiểu lễ nghĩa không?"
Lăng Vu Đề chống cằm lên bả vai Quân Kinh Vũ, cười híp mắt, tỏ vẻ cầu khen ngợi.
Hắn liếc mắt nhìn cô một chút rồi đặt mắt lên mười lăm tú nữ đang quỳ phía dưới.
Thực ra Quân Kinh Vũ cũng chẳng muốn tuyển tú chút nào. Nhưng quy định đã vậy, hắn cũng lười đổi.
"Tất cả lui ra, gọi tên ai thì người đó vào." Trầm giọng nói một câu, tiếp đó Quân Kinh Vũ nghiêng đầu nhìn Ôn Phúc.
/477
|