Vân Y vừa mới ngồi xuống, Nhan Ngọc Lam đã gấp gáp công kích cô.
Vân Y nhìn Nhan Ngọc Lam.
Cái này không phải là kịch tình quen thuộc trong văn xuyên.
Nũ chính "thỉnh giáo" nữ phụ, thi đấu tài năng.
Nói dễ nghe là thỉnh giáo, nói thẳng ra thì chính là thi đấu.
Nhan Ngọc Lam muốn khoe ra 5000 năm thi từ ca phú Trung Hoa cô ta đã dày công học tập mười hai năm ở hiện đại.
Nhưng mà Vân Y cũng không có tâm tư phối hợp với cô ta.
"Nhan tiểu thu tài hoa nhất định cũng là cực hảo, chỉ là hôm nay ta không có nhã hứng này, không bằng để các vị ngồi đây cùng nhau luận bàn đi."
Nhan Ngọc Lam vô cùng bất mãn, sắc mặt trầm xuống, nhìn Vân Y, "Vân cô nương như vậy chính là không cho ta mặt mũi rồi? Ta chỉ là muốn cùng cô nương thỉnh giáo một chút mà thôi, chẳng lẽ cô sợ ta?"
Nhan Ngọc Lam nói lời này có chút hùng hổ dọa người, làm Vân Cảnh ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày, nhìn nàng ta.
Trong mắt lúc này cũng không còn hảo cảm.
Lạnh giọng nói với Nhan Ngọc Lam, "Nhan tiểu thư, Tiểu Y thân thể không khỏe, nếu cô nương thật sự có cái nhã hứng này, không bằng để ta bồi cô nương."
Vân Cảnh che chở Vy càng làm thái độ của Nhan Ngọc Lam với Vân Y thêm bất mãn. Ánh mắt nhìn Vy lúc này đều là căm thù.
Mà Nhan Mạc Qua lúc này càng làm Nhan Ngọc Lam muốn nổi giận hơn.
"Được rồi, Ngọc Lam, đừng náo nữa." Nhan Mạc Qua nhìn Vân Y, sắc mặt nàng đúng là không tốt lắm, mở lời ngăn cản Nhan Ngọc Lam gây khó dễ.
Mà Nhan Ngọc Lam nghe ca ca mình nói vậy, càng thêm ủy khuất.
Vốn dĩ bọn họ đều thích, đều yêu quý nàng ta.
Giờ lại quay ra thiên vị Vân Y kia.
Nhất định là nữ nhân xấu xa này giở thủ đoạn, nếu không làm sao bọn họ có thể đối xử với cô ta như vậy?
Hừ.
Nữ nhân này đúng là không có cái gì tốt mà, bạch liên hoa xấu xa!
Cô ta không giống những nữ nhân cổ đại này, cả ngày chỉ biết xoay quanh một nam nhân.
Cô ta là người xuyên qua, là người đặc biệt nhất, sao có thể cùng những dung chi tục phấn này so sánh?
Nhan Ngọc Lam tự cổ vũ bản thân xong, lấy lại tinh thần.
"Cảnh ca ca, huynh sao lại gọi người ta là Nhan tiểu thư rồi? Không phải đã nói rồi sao? Gọi người ta là Ngọc Lam hoặc Lam Lam là được rồi."
Nhan Ngọc Lam thay đổi tâm tình, ý đồ lấy lòng Vân Cảnh, cô ta đương nhiên là vẫn rất yêu thích loại hình tiểu ca ôn nhu như Vân Cảnh.
Nhìn Nhan Ngọc Lam dùng thái độ này, lại còn ngữ khí trêu chọc người đối đãi với Vân Cảnh, Giản Dịch Dương vô cùng túc giận.
Vân Y nhìn Nhan Ngọc Lam.
Cái này không phải là kịch tình quen thuộc trong văn xuyên.
Nũ chính "thỉnh giáo" nữ phụ, thi đấu tài năng.
Nói dễ nghe là thỉnh giáo, nói thẳng ra thì chính là thi đấu.
Nhan Ngọc Lam muốn khoe ra 5000 năm thi từ ca phú Trung Hoa cô ta đã dày công học tập mười hai năm ở hiện đại.
Nhưng mà Vân Y cũng không có tâm tư phối hợp với cô ta.
"Nhan tiểu thu tài hoa nhất định cũng là cực hảo, chỉ là hôm nay ta không có nhã hứng này, không bằng để các vị ngồi đây cùng nhau luận bàn đi."
Nhan Ngọc Lam vô cùng bất mãn, sắc mặt trầm xuống, nhìn Vân Y, "Vân cô nương như vậy chính là không cho ta mặt mũi rồi? Ta chỉ là muốn cùng cô nương thỉnh giáo một chút mà thôi, chẳng lẽ cô sợ ta?"
Nhan Ngọc Lam nói lời này có chút hùng hổ dọa người, làm Vân Cảnh ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày, nhìn nàng ta.
Trong mắt lúc này cũng không còn hảo cảm.
Lạnh giọng nói với Nhan Ngọc Lam, "Nhan tiểu thư, Tiểu Y thân thể không khỏe, nếu cô nương thật sự có cái nhã hứng này, không bằng để ta bồi cô nương."
Vân Cảnh che chở Vy càng làm thái độ của Nhan Ngọc Lam với Vân Y thêm bất mãn. Ánh mắt nhìn Vy lúc này đều là căm thù.
Mà Nhan Mạc Qua lúc này càng làm Nhan Ngọc Lam muốn nổi giận hơn.
"Được rồi, Ngọc Lam, đừng náo nữa." Nhan Mạc Qua nhìn Vân Y, sắc mặt nàng đúng là không tốt lắm, mở lời ngăn cản Nhan Ngọc Lam gây khó dễ.
Mà Nhan Ngọc Lam nghe ca ca mình nói vậy, càng thêm ủy khuất.
Vốn dĩ bọn họ đều thích, đều yêu quý nàng ta.
Giờ lại quay ra thiên vị Vân Y kia.
Nhất định là nữ nhân xấu xa này giở thủ đoạn, nếu không làm sao bọn họ có thể đối xử với cô ta như vậy?
Hừ.
Nữ nhân này đúng là không có cái gì tốt mà, bạch liên hoa xấu xa!
Cô ta không giống những nữ nhân cổ đại này, cả ngày chỉ biết xoay quanh một nam nhân.
Cô ta là người xuyên qua, là người đặc biệt nhất, sao có thể cùng những dung chi tục phấn này so sánh?
Nhan Ngọc Lam tự cổ vũ bản thân xong, lấy lại tinh thần.
"Cảnh ca ca, huynh sao lại gọi người ta là Nhan tiểu thư rồi? Không phải đã nói rồi sao? Gọi người ta là Ngọc Lam hoặc Lam Lam là được rồi."
Nhan Ngọc Lam thay đổi tâm tình, ý đồ lấy lòng Vân Cảnh, cô ta đương nhiên là vẫn rất yêu thích loại hình tiểu ca ôn nhu như Vân Cảnh.
Nhìn Nhan Ngọc Lam dùng thái độ này, lại còn ngữ khí trêu chọc người đối đãi với Vân Cảnh, Giản Dịch Dương vô cùng túc giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|