Hôn thê của hắn cứ như vậy, ở trước mặt hắn câu dẫn nam nhân khác?
"Nhan tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng." Lúc này, trong mắt Vân Cảnh hiện lên một tia chán ghét.
Nữ nhân cùng Giản Dịch Dương làm trò trước mặt bao ngừoi, thế nhưng còn cùng hắn nói chuyện? Là muốn châm ngòi quan hệ của hắn với Giản Dịch Dương sao?
Không đúng, cho dù không ở bên Giản Dịch Dương, cũng không thể nói những lời như thế!
"Cảnh ca ca, huynh, huynh sao có thể vô tình như vậy, ngày đó, ngày đó chúng ta không phải còn chơi đến rất vui vẻ sao?" Nhan Ngọc Lam trong mắt tràn ngập bi thương.
Ánh mắt nhìn Vân Cảnh giống như Vân Cảnh đã phụ bạc nàng ta.
Mà lời này của Nhan Ngọc Lam càng làm Giản Dịch Dương cảm thấy đỉnh đầu mình bao trùm một mảnh cỏ xanh. ( chính là nón xanh, bị cắm sừng)
"Nhan Ngọc Lam, cô đủ rồi, cô có biết cô đang nói cái gì không?" Giản Dịch Dương đứng dậy, tức giận quát Nhan Ngọc Lam.
Mà mặt khác, nhóm công tử, quý nữ nhìn Nhan Ngọc Lam, đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị, không ngừng quét qua quét lại trên người Nhan Ngọc Lam và Vân Cảnh.
Nhan Ngọc Lam bị Giản Dịch Dương quát như vậy, có chút sửng sốt.
Cô ta quay ra nhìn Giản Dịch Dương,.
Hắn thường ngày luôn ngoan ngoãn phục tùng cô ta, hiện tại lại vì bạch liên hoa kia mà lên tiếng, mắng cô ta?
Nhan Ngọc Lam trong lòng dâng lên một cổ ủy khuất, trong mắt chậm rãi ngưng tụ nước mắt, "Rõ ràng chính là nàng ta sai, vì cái gì các ngươi đều mắng ta? Ta chán ghét chết các ngươi."
Nhan Ngọc Lam ôm mặt bỏ chạy.
Mà lúc này, Vân Y cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo thấu xương gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Cô biết cái này cảm giác là từ đâu mà đến.
Còn không phải là người vẫn luôn làm bạn với nữ chính, sủng nịch cô ta vô hạn, sát thủ Mộ Lương sao?
Vân Y biết, hào quang nữ chính NP văn mà bạo phát thì cho dù cô ta làm sai cái gì, cuối cùng vẫn sẽ có người tha thứ cho cô ta, đem sai lầm dời lên trên người người khác.
Cho nên hiện tại quan trọng nhất chính là......
Vân Y đưa tay, vội vàng kéo lại Nhan Ngọc Lam, "Nhan tiểu thư, cô không cần như vậy..."
Bị người mình ghét nhất kéo lại, Nhan Ngọc Lam càng thêm tức giận.
Một tay hung hăng ném ra, thiếu chút nữa liền đánh vào trên mặt Vân Y, "Cô cút ngay!"
Vân Y lảo đảo một cái, mà vừa lúc lúc này, Nhan Mạc Qua đỡ Vân Y, cô mới không té ngã.
Đối với muội muội, Nhan Mạc Qua tuy có chút thất vọng, nhưng càng nhiều phần tự trách hơn.
Hắn tự trách mình nhiều năm ở bên ngoài chinh chiến, không thể hảo hảo dạy dỗ nàng.
Mà với Vy, chính là có chút áy náy.
Hắn chỉ hơi to tiếng với Nhan Ngọc Lam, nàng lại giận dỗi thành cái bộ dáng kia.
"Vân tiểu thư, xin lỗi, tiểu muội trong nhà không hiểu chuyện rồi." Nhan Mạc Qua nghe muội muội xưng hô với Vân Y như vậy, mới biết được tên nữ tử này.
Vân Y...... Tên rất hay, tú khí, rất xứng với nàng.
"Không ngại." Vân Y nhẹ giọng trả lời, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.
Tầm mắt dời về phía hướng Nhan Ngọc Lam chạy đi, rồi mới quay đầu nhìn về vị trí Vân Cảnh.
Một hồi khôi hài, liền hạ màn như vậy.
Đến thời điểm dùng bữa, Nhan Ngọc Lam vẫn chưa quay lại.
Vân Y có chút lo lắng, nói với Vân Cảnh: "Ca ca, có lẽ Nhan tiểu thư vẫn còn giận ta, ta hẳn nên đi xem nàng thế nào, nói lời xin lỗi, có lẽ còn có thể cùng Nhan tiểu thư làm hòa."
Vân Cảnh nghĩ nghĩ một lát, gật gật đầu, thấy Vân Y rời đi thì lại thấy có chút không yên tâm, liền tìm Nhan Mạc Qua, nói với hắn chuyện này.
Nhan Mạc Qua thấy Vân Y là người tâm địa thiện lương, hảo cảm với Vân Y cũng tăng không ít.
Nhưng mà Vân Y không có cách nào biết được chuyện này.
Cô đang đi vào một hoa viên nhỏ trong phủ tướng quân thì gặp được Nhan Ngọc Lam.
"Nhan tiểu thư."
Nhan Ngọc Lam thấy người đến là Vân Y, khó chịu mà nhìn cô.
"Vân Y, cô lần này lại muốn chơi trò gì nữa?"
Nhan Ngọc Lam nhìn gương mặt của nữ nhân ác độc này.
Dung mạo nàng ta khuynh quốc khuynh thành, so với dung mạo của thân thể này, hơn hẳn một phần.
Vì sao mình không xuyên đến trên người nàng ta chứ?
Thật lãng phí một cái túi da tốt.
"Nhan tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng." Lúc này, trong mắt Vân Cảnh hiện lên một tia chán ghét.
Nữ nhân cùng Giản Dịch Dương làm trò trước mặt bao ngừoi, thế nhưng còn cùng hắn nói chuyện? Là muốn châm ngòi quan hệ của hắn với Giản Dịch Dương sao?
Không đúng, cho dù không ở bên Giản Dịch Dương, cũng không thể nói những lời như thế!
"Cảnh ca ca, huynh, huynh sao có thể vô tình như vậy, ngày đó, ngày đó chúng ta không phải còn chơi đến rất vui vẻ sao?" Nhan Ngọc Lam trong mắt tràn ngập bi thương.
Ánh mắt nhìn Vân Cảnh giống như Vân Cảnh đã phụ bạc nàng ta.
Mà lời này của Nhan Ngọc Lam càng làm Giản Dịch Dương cảm thấy đỉnh đầu mình bao trùm một mảnh cỏ xanh. ( chính là nón xanh, bị cắm sừng)
"Nhan Ngọc Lam, cô đủ rồi, cô có biết cô đang nói cái gì không?" Giản Dịch Dương đứng dậy, tức giận quát Nhan Ngọc Lam.
Mà mặt khác, nhóm công tử, quý nữ nhìn Nhan Ngọc Lam, đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị, không ngừng quét qua quét lại trên người Nhan Ngọc Lam và Vân Cảnh.
Nhan Ngọc Lam bị Giản Dịch Dương quát như vậy, có chút sửng sốt.
Cô ta quay ra nhìn Giản Dịch Dương,.
Hắn thường ngày luôn ngoan ngoãn phục tùng cô ta, hiện tại lại vì bạch liên hoa kia mà lên tiếng, mắng cô ta?
Nhan Ngọc Lam trong lòng dâng lên một cổ ủy khuất, trong mắt chậm rãi ngưng tụ nước mắt, "Rõ ràng chính là nàng ta sai, vì cái gì các ngươi đều mắng ta? Ta chán ghét chết các ngươi."
Nhan Ngọc Lam ôm mặt bỏ chạy.
Mà lúc này, Vân Y cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo thấu xương gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Cô biết cái này cảm giác là từ đâu mà đến.
Còn không phải là người vẫn luôn làm bạn với nữ chính, sủng nịch cô ta vô hạn, sát thủ Mộ Lương sao?
Vân Y biết, hào quang nữ chính NP văn mà bạo phát thì cho dù cô ta làm sai cái gì, cuối cùng vẫn sẽ có người tha thứ cho cô ta, đem sai lầm dời lên trên người người khác.
Cho nên hiện tại quan trọng nhất chính là......
Vân Y đưa tay, vội vàng kéo lại Nhan Ngọc Lam, "Nhan tiểu thư, cô không cần như vậy..."
Bị người mình ghét nhất kéo lại, Nhan Ngọc Lam càng thêm tức giận.
Một tay hung hăng ném ra, thiếu chút nữa liền đánh vào trên mặt Vân Y, "Cô cút ngay!"
Vân Y lảo đảo một cái, mà vừa lúc lúc này, Nhan Mạc Qua đỡ Vân Y, cô mới không té ngã.
Đối với muội muội, Nhan Mạc Qua tuy có chút thất vọng, nhưng càng nhiều phần tự trách hơn.
Hắn tự trách mình nhiều năm ở bên ngoài chinh chiến, không thể hảo hảo dạy dỗ nàng.
Mà với Vy, chính là có chút áy náy.
Hắn chỉ hơi to tiếng với Nhan Ngọc Lam, nàng lại giận dỗi thành cái bộ dáng kia.
"Vân tiểu thư, xin lỗi, tiểu muội trong nhà không hiểu chuyện rồi." Nhan Mạc Qua nghe muội muội xưng hô với Vân Y như vậy, mới biết được tên nữ tử này.
Vân Y...... Tên rất hay, tú khí, rất xứng với nàng.
"Không ngại." Vân Y nhẹ giọng trả lời, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.
Tầm mắt dời về phía hướng Nhan Ngọc Lam chạy đi, rồi mới quay đầu nhìn về vị trí Vân Cảnh.
Một hồi khôi hài, liền hạ màn như vậy.
Đến thời điểm dùng bữa, Nhan Ngọc Lam vẫn chưa quay lại.
Vân Y có chút lo lắng, nói với Vân Cảnh: "Ca ca, có lẽ Nhan tiểu thư vẫn còn giận ta, ta hẳn nên đi xem nàng thế nào, nói lời xin lỗi, có lẽ còn có thể cùng Nhan tiểu thư làm hòa."
Vân Cảnh nghĩ nghĩ một lát, gật gật đầu, thấy Vân Y rời đi thì lại thấy có chút không yên tâm, liền tìm Nhan Mạc Qua, nói với hắn chuyện này.
Nhan Mạc Qua thấy Vân Y là người tâm địa thiện lương, hảo cảm với Vân Y cũng tăng không ít.
Nhưng mà Vân Y không có cách nào biết được chuyện này.
Cô đang đi vào một hoa viên nhỏ trong phủ tướng quân thì gặp được Nhan Ngọc Lam.
"Nhan tiểu thư."
Nhan Ngọc Lam thấy người đến là Vân Y, khó chịu mà nhìn cô.
"Vân Y, cô lần này lại muốn chơi trò gì nữa?"
Nhan Ngọc Lam nhìn gương mặt của nữ nhân ác độc này.
Dung mạo nàng ta khuynh quốc khuynh thành, so với dung mạo của thân thể này, hơn hẳn một phần.
Vì sao mình không xuyên đến trên người nàng ta chứ?
Thật lãng phí một cái túi da tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|