Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 487 - Nhà Giàu Số Một Thiên Hạ Rất Keo Kiệt (25)
/454
|
"Nhan Ngọc Lam!" tiếng gầm giận dữ vang vọng toàn bộ đại điện, Giản Dịch Dương đứng dậy, tức giận vô cùng.
Mà lúc này, Nhan Ngọc Lam còn đắc ý dạt dào, nghe thấy âm thanh tức giận của GIản Dịch Dương thì có chút nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, cô ta hông phải đang cho hắn mặt mũi sao?
Nhìn xem, vị hôn thê của anh không phải là vô cùng mê người sao?
Chỉ là, loại suy nghĩ này của Nhan Ngọc Lam, đặt trong bối cảnh cổ đại, hoàn toàn không có ai, nam nhân hay nữ nhân, tiếp thu được.
"Ha ha, Nhan tiểu thư không hổ là nữ nhi nhà tướng, quả nhiên đủ hào phóng, trước mặt quần chúng mà quần áo lại có thể cởi đến dạng này."
Phi tần hậu cung, đặc biệt là những phi tần hậu cung không có quan hệ tốt với Hoàng hậu, trực tiếp mở miệng châm chọc.
Bị phi tần kia cây dâu mắng cây hòe, Nhan Ngọc Lam nhìn về phía nàng ta, người ia mặc một thân y phục đỏ thẫm, bộ dáng kiêu ngạo, nhìn là biết đó là sủng phi của Hoàng thượng.
Mà Thái tử, là con trai của Hoàng hậu nương nương.
Một sủng phi nhỏ nhỏ là cái gì, hừ.
"Nương nương nói vậy, thần nữ sao có thể sánh bằng nương nương, một thân y phục đỏ thẫm này, nếu thần nữ không nhớ nhầm, chẳng phải chỉ có chính cung hoàng hậu mới có thể mặc y phục đỏ sao?"
Nhan Ngọc Lam ít ra còn có chút tỉnh táo. Địa vị của thiếp và thê khác nhau như trên trời và dưới biển. trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, càng cần giữ gìn trật tự, kỉ cương.
Thiếp thất, chỉ có thể mặc màu hồng phấn, màu đỏ, chỉ có chính thê, ở đây cũng chính là hoàng hậu mới được mặc.
Bị Nhan Ngọc Lam nói vậy, Quý Phi kia lập tức trừng mắt nhìn Nhan Ngọc Lam.
Nàng ta mặc như vậy tới dự tiệc mừng thọ đến Hoàng thượng hoàng hậu còn không nói gì, khi nào đến lượt nữ nhân này nói chuyện?
Hào quang nữ chính đều là như vậy, gặp nam nhân thì người gặp người thích, gặp nữ nhân thì người gặp người hận.
"Được rồi." Việc lục đục trong hậu cung lại bị nữ nhi của thần tử lôi ra bôi bác, mặt mũi hoàng thượng quả thật không còn nữa.
"Hoàng Thượng, thần nữ cũng có tài nghệ muốn hiến cho Thái Hậu nương nương." Hoàng Thượng lời nói vừa ra, liền có một nữ tử đứng lên.
Vân Y nhìn cô ta, có thể thấy người này chỉ số thông minh không tồi, đây có thể nói là giúp hoàng thượng giải vây đây.
Mà nhìn lên phía trên, có thể thấy Hoàng Thượng đối với tiểu thư kia gật gật đầu, tựa như có chút vừa lòng.
Hiểu chuyện như thế, so với đích nữ phủ tướng quân, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nữ nhi nhà võ tướng, trong mắt hoàng thượng lúc này chính là không hiểu lễ tiết, không giống thiên kim tiểu thư nhà văn thần dạy ra, lễ nghi liêm sỉ, có tiến có lùi.
Cô gái kia tuy rằng hông làm ra một phen kinh hãi thế tục như Nhan Ngọc Lam, nhưng vũ đạo khuynh thành uyển chuyển, bạch y phiêu động như thiên tiên khiến không ít nam nhân siêu lòng vì nàng.
Mà Nhan Ngọc Lam lại bị người ta gán vào loại nữ nhân chỉ có thể sử dụng trên giường.
Nhan Ngọc Lam còn không tự biết mình bị nhiều nam nhân dùng loại ánh mắt này mà nhìn, cô ta còn cho rằng bản thân được nhiều người hoan ngênh, vẻ mặt khiêu khích mà nhìn Vân Y, "Không biết Vân tiểu thư, có thể vì Thái Hậu nương nương mang đến cái tài nghệ gì?"
Mà lúc này, Nhan Ngọc Lam còn đắc ý dạt dào, nghe thấy âm thanh tức giận của GIản Dịch Dương thì có chút nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, cô ta hông phải đang cho hắn mặt mũi sao?
Nhìn xem, vị hôn thê của anh không phải là vô cùng mê người sao?
Chỉ là, loại suy nghĩ này của Nhan Ngọc Lam, đặt trong bối cảnh cổ đại, hoàn toàn không có ai, nam nhân hay nữ nhân, tiếp thu được.
"Ha ha, Nhan tiểu thư không hổ là nữ nhi nhà tướng, quả nhiên đủ hào phóng, trước mặt quần chúng mà quần áo lại có thể cởi đến dạng này."
Phi tần hậu cung, đặc biệt là những phi tần hậu cung không có quan hệ tốt với Hoàng hậu, trực tiếp mở miệng châm chọc.
Bị phi tần kia cây dâu mắng cây hòe, Nhan Ngọc Lam nhìn về phía nàng ta, người ia mặc một thân y phục đỏ thẫm, bộ dáng kiêu ngạo, nhìn là biết đó là sủng phi của Hoàng thượng.
Mà Thái tử, là con trai của Hoàng hậu nương nương.
Một sủng phi nhỏ nhỏ là cái gì, hừ.
"Nương nương nói vậy, thần nữ sao có thể sánh bằng nương nương, một thân y phục đỏ thẫm này, nếu thần nữ không nhớ nhầm, chẳng phải chỉ có chính cung hoàng hậu mới có thể mặc y phục đỏ sao?"
Nhan Ngọc Lam ít ra còn có chút tỉnh táo. Địa vị của thiếp và thê khác nhau như trên trời và dưới biển. trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, càng cần giữ gìn trật tự, kỉ cương.
Thiếp thất, chỉ có thể mặc màu hồng phấn, màu đỏ, chỉ có chính thê, ở đây cũng chính là hoàng hậu mới được mặc.
Bị Nhan Ngọc Lam nói vậy, Quý Phi kia lập tức trừng mắt nhìn Nhan Ngọc Lam.
Nàng ta mặc như vậy tới dự tiệc mừng thọ đến Hoàng thượng hoàng hậu còn không nói gì, khi nào đến lượt nữ nhân này nói chuyện?
Hào quang nữ chính đều là như vậy, gặp nam nhân thì người gặp người thích, gặp nữ nhân thì người gặp người hận.
"Được rồi." Việc lục đục trong hậu cung lại bị nữ nhi của thần tử lôi ra bôi bác, mặt mũi hoàng thượng quả thật không còn nữa.
"Hoàng Thượng, thần nữ cũng có tài nghệ muốn hiến cho Thái Hậu nương nương." Hoàng Thượng lời nói vừa ra, liền có một nữ tử đứng lên.
Vân Y nhìn cô ta, có thể thấy người này chỉ số thông minh không tồi, đây có thể nói là giúp hoàng thượng giải vây đây.
Mà nhìn lên phía trên, có thể thấy Hoàng Thượng đối với tiểu thư kia gật gật đầu, tựa như có chút vừa lòng.
Hiểu chuyện như thế, so với đích nữ phủ tướng quân, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nữ nhi nhà võ tướng, trong mắt hoàng thượng lúc này chính là không hiểu lễ tiết, không giống thiên kim tiểu thư nhà văn thần dạy ra, lễ nghi liêm sỉ, có tiến có lùi.
Cô gái kia tuy rằng hông làm ra một phen kinh hãi thế tục như Nhan Ngọc Lam, nhưng vũ đạo khuynh thành uyển chuyển, bạch y phiêu động như thiên tiên khiến không ít nam nhân siêu lòng vì nàng.
Mà Nhan Ngọc Lam lại bị người ta gán vào loại nữ nhân chỉ có thể sử dụng trên giường.
Nhan Ngọc Lam còn không tự biết mình bị nhiều nam nhân dùng loại ánh mắt này mà nhìn, cô ta còn cho rằng bản thân được nhiều người hoan ngênh, vẻ mặt khiêu khích mà nhìn Vân Y, "Không biết Vân tiểu thư, có thể vì Thái Hậu nương nương mang đến cái tài nghệ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|