Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 488 - Nhà Giàu Số Một Thiên Hạ Rất Keo Kiệt (26)
/454
|
Nhan Ngọc Lam vừa hỏi xong, nháy mắt, toàn bộ đại điện đã chăm chú nhìn về phía Vân Y.
Nhan Ngọc Lam vừa rồi cho dù có làm người kinh ngạc, dưới đáy lòng vẫn có một tia xem thường. Thân là nữ nhi của nhất phẩm đại thần Nhan Đại tướng quân, con người lại không có chút liêm sỉ tự ái nào.
Vân Y đứng lên, khom lưng hành lễ với Thái hậu, "Thấn nữ Vân Y tham kiến thái hệu nương nương, thần nữ đã chuẩn bị một bộ thêu họa, chúc Thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."
Vân Y vẫy vẫy tay, liền có thị nữ đem bức tranh thêu lên, mặt trên vẫn còn che vải đỏ.
Nhan Ngọc Lam nhìn lễ vật của Vân Y có chút bất mãn, nghe nói Vân Y kia chính là đệ nhất tài nữ, Nhan Ngọc Lam đã sớm muốn cùng Vân Y tỷ thí, cướp đi ánh sáng trên người Vân Y, để cho ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đều thuộc về nàng ta.
Chỉ là Vân Y đều không đi theo kịch bản, Nhan Ngọc Lam không khỏi thất vọng.
"Rất tốt, có tâm." Đối với quý nữ nho nhã lễ độ như Vân Y, thái hậu nương nương tương đối để mắt, so với Nhan Ngọc Lam thì vừa lòng hơn nhiều.
Vân Y đi đến trước bức bình phong cao mét rưỡi, vươn tay, kéo lớp vải che xuống.
Theo sau động tác của Vân Y, bức bình phong cũng hiện ra, bên trên thêu phong cảnh mây mù nước biếc, sống động chân thực, còn đề thêm mấy chữ phúc như đông hải thêu bằng chỉ vàng.
Thái hậu nhìn thấy cũng rất vừa lòng.
Có thể nhìn ra năng lực và tay nghề của người thêu qua bức tranh..
Mà nhóm đại thần, quý nữ ở bên dưới nhìn thấy bức bình phong thì cũng một phen thì thầm bàn tán, khen ngợi.
"Vân tiểu thư quả nhiên là không hổ đệ nhất tài nữ, tài nghệ thêu thùa thật lợi hại, thọ tỷ Nam Sơn bốn chữ này sinh động như thật." Có người liền lập tức mở miệng khen ngợi nói.
Mà Hoàng Thượng ngồi ở phía trên nghe xong, sửa sai: "Ái khanh, bốn chữ này là phúc như Đông Hải......"
Hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, đến bốn chữ này cũng đọc không xong, người cũng một nắm tuổi rồi, người này có khi phải cho về hưu sớm... mắt kém như vậy.
"A? Hoàng Thượng, này......" Bị Hoàng Thượng nói như thế, thần tử kia chỉ vào bức tranh thêu của Vân Y.
Lão thần tử kinh ngạc, hoàng thượng đọc sai chữ rồi! Quả nhiên già rồi thì đầu óc sẽ lẩm cẩm mà.
"Hoàng Thượng, người nhìn nhầm rồi".
Vân Y ôn hòa cười.
"Vị đại nhân này nhìn không sai, mà hoàng thượng cũng không nhầm văn tự đâu."
Đem bức bình phong hơi xoay sang phải, bốn chữ trên đó lại thay đổi, kim quang lấp lánh.
Thấy được một màn này, Lạc Thư Cẩn thấy mình lại có một nhận thức mới về cô nương phủ thừa tướng.
Cô nương này, thoạt nhìn cũng không phải hạng người vô năng.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 25, ký chủ không ngừng cố gắng! 】
Giản Dịch Dương nhìn thấy bức bình phong, trong mắt cũng lập lòe ý tán thưởng.
Tuy nói nữ tử cổ đại không có tài, chính là đức.
*"Nguyên ban đầu vế trên của câu này là: "Nam tử hữu đức tiện thị tài" (Đàn ông có đức chính là tài) nên vế dưới mới là: "Nữ tử vô tài tiện thị đức"!"
"Nam tử hữu đức tiện thị tài", câu này là hy vọng về một người đàn ông có triển vọng, cần phải lấy đức làm gốc, tài năng chỉ là phụ trợ.
"Nữ tử vô tài tiện thị đức" (phụ nữ không tài, chính là đức hạnh) là ý khuyên bảo người phụ nữ phải lấy đức hạnh làm gốc, chứ không phải là đánh giá thấp hay hạ nhục rằng phụ nữ thì không thể có tài cán gì. Tất cả điều này bị hiểu sai là bởi vì hiểu sai chữ "vô" trong từ "vô tài" mà tạo thành. Từ "vô" này là động từ, là có ý rằng "vốn có" nhưng coi như "không", cũng chính có ý là "vốn có tài" nhưng trong lòng lại tự cho mình là không có.
Nhưng người có tài mà không có đức thì vứt đi.
Nhan Ngọc Lam vừa rồi cho dù có làm người kinh ngạc, dưới đáy lòng vẫn có một tia xem thường. Thân là nữ nhi của nhất phẩm đại thần Nhan Đại tướng quân, con người lại không có chút liêm sỉ tự ái nào.
Vân Y đứng lên, khom lưng hành lễ với Thái hậu, "Thấn nữ Vân Y tham kiến thái hệu nương nương, thần nữ đã chuẩn bị một bộ thêu họa, chúc Thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."
Vân Y vẫy vẫy tay, liền có thị nữ đem bức tranh thêu lên, mặt trên vẫn còn che vải đỏ.
Nhan Ngọc Lam nhìn lễ vật của Vân Y có chút bất mãn, nghe nói Vân Y kia chính là đệ nhất tài nữ, Nhan Ngọc Lam đã sớm muốn cùng Vân Y tỷ thí, cướp đi ánh sáng trên người Vân Y, để cho ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đều thuộc về nàng ta.
Chỉ là Vân Y đều không đi theo kịch bản, Nhan Ngọc Lam không khỏi thất vọng.
"Rất tốt, có tâm." Đối với quý nữ nho nhã lễ độ như Vân Y, thái hậu nương nương tương đối để mắt, so với Nhan Ngọc Lam thì vừa lòng hơn nhiều.
Vân Y đi đến trước bức bình phong cao mét rưỡi, vươn tay, kéo lớp vải che xuống.
Theo sau động tác của Vân Y, bức bình phong cũng hiện ra, bên trên thêu phong cảnh mây mù nước biếc, sống động chân thực, còn đề thêm mấy chữ phúc như đông hải thêu bằng chỉ vàng.
Thái hậu nhìn thấy cũng rất vừa lòng.
Có thể nhìn ra năng lực và tay nghề của người thêu qua bức tranh..
Mà nhóm đại thần, quý nữ ở bên dưới nhìn thấy bức bình phong thì cũng một phen thì thầm bàn tán, khen ngợi.
"Vân tiểu thư quả nhiên là không hổ đệ nhất tài nữ, tài nghệ thêu thùa thật lợi hại, thọ tỷ Nam Sơn bốn chữ này sinh động như thật." Có người liền lập tức mở miệng khen ngợi nói.
Mà Hoàng Thượng ngồi ở phía trên nghe xong, sửa sai: "Ái khanh, bốn chữ này là phúc như Đông Hải......"
Hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, đến bốn chữ này cũng đọc không xong, người cũng một nắm tuổi rồi, người này có khi phải cho về hưu sớm... mắt kém như vậy.
"A? Hoàng Thượng, này......" Bị Hoàng Thượng nói như thế, thần tử kia chỉ vào bức tranh thêu của Vân Y.
Lão thần tử kinh ngạc, hoàng thượng đọc sai chữ rồi! Quả nhiên già rồi thì đầu óc sẽ lẩm cẩm mà.
"Hoàng Thượng, người nhìn nhầm rồi".
Vân Y ôn hòa cười.
"Vị đại nhân này nhìn không sai, mà hoàng thượng cũng không nhầm văn tự đâu."
Đem bức bình phong hơi xoay sang phải, bốn chữ trên đó lại thay đổi, kim quang lấp lánh.
Thấy được một màn này, Lạc Thư Cẩn thấy mình lại có một nhận thức mới về cô nương phủ thừa tướng.
Cô nương này, thoạt nhìn cũng không phải hạng người vô năng.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 25, ký chủ không ngừng cố gắng! 】
Giản Dịch Dương nhìn thấy bức bình phong, trong mắt cũng lập lòe ý tán thưởng.
Tuy nói nữ tử cổ đại không có tài, chính là đức.
*"Nguyên ban đầu vế trên của câu này là: "Nam tử hữu đức tiện thị tài" (Đàn ông có đức chính là tài) nên vế dưới mới là: "Nữ tử vô tài tiện thị đức"!"
"Nam tử hữu đức tiện thị tài", câu này là hy vọng về một người đàn ông có triển vọng, cần phải lấy đức làm gốc, tài năng chỉ là phụ trợ.
"Nữ tử vô tài tiện thị đức" (phụ nữ không tài, chính là đức hạnh) là ý khuyên bảo người phụ nữ phải lấy đức hạnh làm gốc, chứ không phải là đánh giá thấp hay hạ nhục rằng phụ nữ thì không thể có tài cán gì. Tất cả điều này bị hiểu sai là bởi vì hiểu sai chữ "vô" trong từ "vô tài" mà tạo thành. Từ "vô" này là động từ, là có ý rằng "vốn có" nhưng coi như "không", cũng chính có ý là "vốn có tài" nhưng trong lòng lại tự cho mình là không có.
Nhưng người có tài mà không có đức thì vứt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|