Lương Diệu Đình rút ngón tay ướt đẫm ra, phóng xuất nan căn đã sớm sưng to ở dưới thân, không để ý tới Sở Ngọc Thiền vừa mới trải qua cao trào, liền lập tức cắm vào bên trong tiểu huyệt ướt át, nhưng mà một phần của côn thịt thô dài vẫn còn ở bên ngoài tiểu huyệt.
Ách... Sở Ngọc Thiền vốn định thét chói tai nhưng lại bị bàn tay to che kín nên chỉ có thể phát ra những âm thanh ách ách, dưới thân hoa huyệt cơ hồ như bị côn thịt làm hỏng, cả tiểu huyệt căng trướng lợi hại.
Kiên nhẫn một chút, đừng phát ra âm thanh quá lớn Lương Diệu Đình nói khẽ với Sở Ngọc Thiền, sau đó mới đem bàn tay đang che kín miệng nàng rời đi, rời xuống vuốt ve hai gò bồng đào đầy đặn tròn trịa, côn thịt phía dưới gian nan chậm rãi đi vào bên trong u kính.
Ân ân...... Ân ách...... Tướng công...... Hảo sâu a...... Sở Ngọc Thiền bất lực rên rỉ, nhỏ giọng nỉ non, hoa huyệt bị côn thịt thô dài lấp đầy căng trướng, thế nhưng côn thịt thô dài kia lại không ngừng muốn đi sâu vào bên trong, nàng khó chịu vặn vẹo vòng eo,toan hướng về phía trước trốn tránh.
Bàn tay to của Lương Diệu Đình bỗng nhiên từ trên ngực trượt xuống dừng ở vòng eo của nàng, rồi dùng chút lực, cánh mông kiều đĩnh đầy đặn lấp tức dán chặt vào hạ bụng hắn, côn thịt thô dài mượn lực cắm toàn bộ vào bên trong tiểu huyệt.
Ngô a...... Tướng công...... Sở Ngọc Thiền nháy mắt tràn đầy nước mắt, hoa huyệt nhỏ hẹp chật chội bị côn thịt thô dài sưng to lấp đầy, đỉnh quy đầu gắt gao chống lấy hoa tâm, kích thích hoa huyệt không ngừng trào ra mật dịch, tưới ướt đẫm toàn bộ u kính.
Ân...... Sinh xong hài tử vẫn còn chặt như vậy? Lương Diệu Đình bắt lấy vòng eo mềm mại, côn thịt thô dài ở bên trong hoa huyệt bắt đầu đưa đẩy, thân cây vừa to vừa nóng không ngừng ma sát vách thịt non mềm, cuốn lấy mật dịch trong suốt ở bên trong tạo nên những tiếng nhóp nhép đầy dâm mĩ.
Ân.... Nữ nhân áp lực mở miệng rên rỉ, hai tay vô lực chống lên mặt bàn trước mặt, dưới thân hoa huyệt bị côn thịt thô dài cắm tê mỏi không thôi, mỗi lần thong thả cắm vào đều đỉnh đến hoa tâm, côn thịt lấy đầy toàn bộ hoa huyệt, kích thích mật dịch bên trong không ngừng chảy ra, những tiếng Phạch phạch vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng ngày càng rõ ràng.
Ngọc Thiền, nàng càng ngày càng ướt, có phải rất muốn hay không? Giọng nói nam nhân trầm thấp thở dốc đầy gợi cảm vang lên bên tai Sở Ngọc Thiền, côn thịt đang nhét vào tiểu huyệt bỗng nhiên đình chỉ động tác, bàn tay to đang đặt trên vòng eo cũng hướng lên trên bắt lấy hai gò bồng đào, tùy ý đè ép chà đạp.
Côn thịt thô dài nhét đầy hoa huyệt vẫn không chịu nhúc nhích, đình chỉ động tác chọc vào rút ra, làm hoa huyệt vốn tê mỏi lại càng thêm ngứa ngáy không thôi, mật dịch từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, tản mát hương vị hoan ái ngọt ngào.
Tướng công.... Sở Ngọc Thiền nhịn không được nhỏ giọng nức nở, hai chân kẹp chặt, mông hơi cong lên, làm cho tiểu huyệt đói khát chủ động phun ra nuốt vào côn thịt, lấy động tác này giảm bớt sự đói khát trong cơ thể.
Ha hả ~ Ngọc Thiền thật đúng là nóng vội a! Liền như vậy gấp không chờ nổi? Lương Diệu Đình thấp giọng cười khẽ, thừa lúc hoa huyệt đang phun ra nuốt vào côn thịt thì đem côn thịt chậm rãi rút ra.
Tướng công...... Không cần...... Cảm nhận được côn thịt thô dài đang chậm rãi rút ra, mang theo một cỗ mật dịch chảy ra khỏi tiểu huyệt, Sở Ngọc Thiền cảm giác hoa huyệt một mảnh hư không, cấp bách muốn côn thịt lấp đầy chọc vào rút ra.
Không cần? Vậy nàng muốn cái gì? Lương Diệu Đình nhẹ giọng hỏi, bàn tay to chụp tới, trong bóng tối, nhẹ nhàng đem người Sở Ngọc Thiền xoay người lại, cùng hắn mặt đối mặt.
Sở Ngọc Thiền cả người xơ lụi bám lấy cánh tay của Lương Diệu Đình, nương theo ánh trăng, nàng nhìn thấy rõ phía dưới đối phương là côn thịt thô dài sưng to uy nghiêm dựng thẳng đứng, trên thân côn thịt được phủ một lớp mật dịch nhầy nhụa, mà mật dịch này lại chính là của nàng.
Sở Ngọc Thiền cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, gắt gao kẹp chặt hai chân, hoa huyệt ướt đẫm cảm giác hư không không thôi, cửa huyệt run run phun ra từng trận từng trận mật dịch đem nơi tư mật tưới ướt đẫm.
Chỉ là câu hỏi của Lương Diệu Đình lại làm cho nàng khó có thể mở miệng, nàng chỉ có thể bất lực nhỏ giọng hô hai tiếng: Tướng công....
Lương Diệu Đình một tay đem Sở Ngọc Thiền kéo vào trong lồng ngực, côn thịt thô dài đặt lên trên cửa huyệt ướt nhẹp, hắn ghé vào tai nàng dụ hoặc nói: Ân, nói ra, ta liền cho nàng .
Thiếp.... Thiếp muốn.... Muốn chàng....Tướng công Hai tay vòng lên ôm lấy cổ Lương Diệu Đình, Sở Ngọc Thiền tâm hoảng loạn nói ra những lời này, ngay sau đó, nàng cảm thấy hoa huyệt bị đỉnh quy đầu chậm rãi chọc vào, côn thịt đi vào một chút, tiểu huyệt co rút lợi hại.
Ngọc Thiền, nàng phải nói, muốn côn thịt thô to của tướng công mới đúng Lương Diệu Đình tự cho là đúng nói, côn thịt còn một phần dài ở bên ngoài, không muốn xâm nhập vào, thực là muốn bức chết người.
Tướng công...Chàng đừng như vậy...Thiếp không có... Sở Ngọc Thiền cơ hồ mang theo tiếng khóc nói ra những lời này.
Lương Diệu Đình nhướng mày, ý vị thâm trầm nói: Như thế nào không có? Có phải nàng đã quên ta làm như thế nào nàng mới có thể hoài thai được Thiên Diễn hay không?
Vừa nghe thấy Lương Diệu Đình nhắc tới sự tình năm đó, Sở Ngọc Thiền lập tức đỏ bừng cả mặt, lúc trước nàng cùng Lương Diệu Đình trong thời gian tân hôn, khi đó Lương Diệu Đình vẫn còn là một cái tiểu tử mao đầu, mỗi ngày khi trời vừa tối liền đem nàng ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, thẳng đến khi nàng mang thai, Lương Diệu Đình mới chịu buông tha cho nàng.
Mà bây giờ cũng đã là 5 năm sau, cũng không còn như xưa, cảnh còn mà người đã mất.
Nàng đang nghĩ cái gì? Nhận thấy Sở Ngọc Thiền thất thần, Lương Diệu Đình có chút bất mãn, vòng eo động một cái, đem côn thịt cắm vào nơi sâu nhất.
Ách a..... Bỗng nhiên bị tập kích, làm cho Sở Ngọc Thiền suýt chút nữa thét chói tai, cũng may nàng còn kịp thời bưng kín miệng mình.
Hoa huyệt còn chưa kịp thích ứng đã bị côn thịt xâm nhập, Lương Diệu Đình lại nhanh chóng bắt đầu đưa đẩy vòng eo, hắn một bên dùng côn thịt mạnh mẽ chọc vào rút ra, ra vào bên trong tiểu huyệt, một bên đem Sở Ngọc Thiền nâng lên cao, đem hai chân nàng vòng lấy eo của hắn, sau đó đem hai tay cố định hai cánh mông kiều đĩnh, bắt đầu hữu lực mạnh mẽ va chạm, đảo lộng vào sâu bên trong.
Ngô ân...... Sở Ngọc Thiền cắn chặt môi dưới, hai tay bất lực bắt lấy bả vai Lương Diệu Đình, thân mình bị đâm đến mức trên dưới không ngừng lay động, hai gò bồng đào ở trước ngực không ngừng đong đưa, đôi lúc vô tình đánh mạnh vào cằm Lương Diệu Đình.
Lương Diệu Đình trực tiếp cúi đầu liếm mút gò bồng đào mềm mại, sau đó há to miệng ngậm lấy tiểu anh đào ương ngạnh, dùng đầu lưỡi ấm nóng liếm mút, phát ra những tiếng nước tấm tắc.
Ngô a...... Sở Ngọc Thiền cắn một ngụm lên vai Lương Diệu Đình, hoa huyệt bị côn thịt mãnh liệt công kích đến mức run rẩy phun ra một đại sóng mật dịch đem côn thịt vẫn không ngừng mãnh liệt chọc rút tưới ướt đẫm.
Lương Diệu Đình phát ra một tiếng kêu rên, hoa huyệt trải qua cao trào kẹp càng chặt, hắn cắn răng, cố nén cảm giác muốn xuất tinh, giữ chặt cánh mông kiều đĩnh, ra tăng tốc độ thọc rút mấy ngàn cái, đem Sở Ngọc Thiền thao đến cao trào không ngừng, dâm thủy giàn giụa, mới ở lúc nàng thấp giọng nức nở cầu xin bắn ra một đại sóng tinh dịch trắng đục.
Ách... Sở Ngọc Thiền vốn định thét chói tai nhưng lại bị bàn tay to che kín nên chỉ có thể phát ra những âm thanh ách ách, dưới thân hoa huyệt cơ hồ như bị côn thịt làm hỏng, cả tiểu huyệt căng trướng lợi hại.
Kiên nhẫn một chút, đừng phát ra âm thanh quá lớn Lương Diệu Đình nói khẽ với Sở Ngọc Thiền, sau đó mới đem bàn tay đang che kín miệng nàng rời đi, rời xuống vuốt ve hai gò bồng đào đầy đặn tròn trịa, côn thịt phía dưới gian nan chậm rãi đi vào bên trong u kính.
Ân ân...... Ân ách...... Tướng công...... Hảo sâu a...... Sở Ngọc Thiền bất lực rên rỉ, nhỏ giọng nỉ non, hoa huyệt bị côn thịt thô dài lấp đầy căng trướng, thế nhưng côn thịt thô dài kia lại không ngừng muốn đi sâu vào bên trong, nàng khó chịu vặn vẹo vòng eo,toan hướng về phía trước trốn tránh.
Bàn tay to của Lương Diệu Đình bỗng nhiên từ trên ngực trượt xuống dừng ở vòng eo của nàng, rồi dùng chút lực, cánh mông kiều đĩnh đầy đặn lấp tức dán chặt vào hạ bụng hắn, côn thịt thô dài mượn lực cắm toàn bộ vào bên trong tiểu huyệt.
Ngô a...... Tướng công...... Sở Ngọc Thiền nháy mắt tràn đầy nước mắt, hoa huyệt nhỏ hẹp chật chội bị côn thịt thô dài sưng to lấp đầy, đỉnh quy đầu gắt gao chống lấy hoa tâm, kích thích hoa huyệt không ngừng trào ra mật dịch, tưới ướt đẫm toàn bộ u kính.
Ân...... Sinh xong hài tử vẫn còn chặt như vậy? Lương Diệu Đình bắt lấy vòng eo mềm mại, côn thịt thô dài ở bên trong hoa huyệt bắt đầu đưa đẩy, thân cây vừa to vừa nóng không ngừng ma sát vách thịt non mềm, cuốn lấy mật dịch trong suốt ở bên trong tạo nên những tiếng nhóp nhép đầy dâm mĩ.
Ân.... Nữ nhân áp lực mở miệng rên rỉ, hai tay vô lực chống lên mặt bàn trước mặt, dưới thân hoa huyệt bị côn thịt thô dài cắm tê mỏi không thôi, mỗi lần thong thả cắm vào đều đỉnh đến hoa tâm, côn thịt lấy đầy toàn bộ hoa huyệt, kích thích mật dịch bên trong không ngừng chảy ra, những tiếng Phạch phạch vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng ngày càng rõ ràng.
Ngọc Thiền, nàng càng ngày càng ướt, có phải rất muốn hay không? Giọng nói nam nhân trầm thấp thở dốc đầy gợi cảm vang lên bên tai Sở Ngọc Thiền, côn thịt đang nhét vào tiểu huyệt bỗng nhiên đình chỉ động tác, bàn tay to đang đặt trên vòng eo cũng hướng lên trên bắt lấy hai gò bồng đào, tùy ý đè ép chà đạp.
Côn thịt thô dài nhét đầy hoa huyệt vẫn không chịu nhúc nhích, đình chỉ động tác chọc vào rút ra, làm hoa huyệt vốn tê mỏi lại càng thêm ngứa ngáy không thôi, mật dịch từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, tản mát hương vị hoan ái ngọt ngào.
Tướng công.... Sở Ngọc Thiền nhịn không được nhỏ giọng nức nở, hai chân kẹp chặt, mông hơi cong lên, làm cho tiểu huyệt đói khát chủ động phun ra nuốt vào côn thịt, lấy động tác này giảm bớt sự đói khát trong cơ thể.
Ha hả ~ Ngọc Thiền thật đúng là nóng vội a! Liền như vậy gấp không chờ nổi? Lương Diệu Đình thấp giọng cười khẽ, thừa lúc hoa huyệt đang phun ra nuốt vào côn thịt thì đem côn thịt chậm rãi rút ra.
Tướng công...... Không cần...... Cảm nhận được côn thịt thô dài đang chậm rãi rút ra, mang theo một cỗ mật dịch chảy ra khỏi tiểu huyệt, Sở Ngọc Thiền cảm giác hoa huyệt một mảnh hư không, cấp bách muốn côn thịt lấp đầy chọc vào rút ra.
Không cần? Vậy nàng muốn cái gì? Lương Diệu Đình nhẹ giọng hỏi, bàn tay to chụp tới, trong bóng tối, nhẹ nhàng đem người Sở Ngọc Thiền xoay người lại, cùng hắn mặt đối mặt.
Sở Ngọc Thiền cả người xơ lụi bám lấy cánh tay của Lương Diệu Đình, nương theo ánh trăng, nàng nhìn thấy rõ phía dưới đối phương là côn thịt thô dài sưng to uy nghiêm dựng thẳng đứng, trên thân côn thịt được phủ một lớp mật dịch nhầy nhụa, mà mật dịch này lại chính là của nàng.
Sở Ngọc Thiền cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, gắt gao kẹp chặt hai chân, hoa huyệt ướt đẫm cảm giác hư không không thôi, cửa huyệt run run phun ra từng trận từng trận mật dịch đem nơi tư mật tưới ướt đẫm.
Chỉ là câu hỏi của Lương Diệu Đình lại làm cho nàng khó có thể mở miệng, nàng chỉ có thể bất lực nhỏ giọng hô hai tiếng: Tướng công....
Lương Diệu Đình một tay đem Sở Ngọc Thiền kéo vào trong lồng ngực, côn thịt thô dài đặt lên trên cửa huyệt ướt nhẹp, hắn ghé vào tai nàng dụ hoặc nói: Ân, nói ra, ta liền cho nàng .
Thiếp.... Thiếp muốn.... Muốn chàng....Tướng công Hai tay vòng lên ôm lấy cổ Lương Diệu Đình, Sở Ngọc Thiền tâm hoảng loạn nói ra những lời này, ngay sau đó, nàng cảm thấy hoa huyệt bị đỉnh quy đầu chậm rãi chọc vào, côn thịt đi vào một chút, tiểu huyệt co rút lợi hại.
Ngọc Thiền, nàng phải nói, muốn côn thịt thô to của tướng công mới đúng Lương Diệu Đình tự cho là đúng nói, côn thịt còn một phần dài ở bên ngoài, không muốn xâm nhập vào, thực là muốn bức chết người.
Tướng công...Chàng đừng như vậy...Thiếp không có... Sở Ngọc Thiền cơ hồ mang theo tiếng khóc nói ra những lời này.
Lương Diệu Đình nhướng mày, ý vị thâm trầm nói: Như thế nào không có? Có phải nàng đã quên ta làm như thế nào nàng mới có thể hoài thai được Thiên Diễn hay không?
Vừa nghe thấy Lương Diệu Đình nhắc tới sự tình năm đó, Sở Ngọc Thiền lập tức đỏ bừng cả mặt, lúc trước nàng cùng Lương Diệu Đình trong thời gian tân hôn, khi đó Lương Diệu Đình vẫn còn là một cái tiểu tử mao đầu, mỗi ngày khi trời vừa tối liền đem nàng ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, thẳng đến khi nàng mang thai, Lương Diệu Đình mới chịu buông tha cho nàng.
Mà bây giờ cũng đã là 5 năm sau, cũng không còn như xưa, cảnh còn mà người đã mất.
Nàng đang nghĩ cái gì? Nhận thấy Sở Ngọc Thiền thất thần, Lương Diệu Đình có chút bất mãn, vòng eo động một cái, đem côn thịt cắm vào nơi sâu nhất.
Ách a..... Bỗng nhiên bị tập kích, làm cho Sở Ngọc Thiền suýt chút nữa thét chói tai, cũng may nàng còn kịp thời bưng kín miệng mình.
Hoa huyệt còn chưa kịp thích ứng đã bị côn thịt xâm nhập, Lương Diệu Đình lại nhanh chóng bắt đầu đưa đẩy vòng eo, hắn một bên dùng côn thịt mạnh mẽ chọc vào rút ra, ra vào bên trong tiểu huyệt, một bên đem Sở Ngọc Thiền nâng lên cao, đem hai chân nàng vòng lấy eo của hắn, sau đó đem hai tay cố định hai cánh mông kiều đĩnh, bắt đầu hữu lực mạnh mẽ va chạm, đảo lộng vào sâu bên trong.
Ngô ân...... Sở Ngọc Thiền cắn chặt môi dưới, hai tay bất lực bắt lấy bả vai Lương Diệu Đình, thân mình bị đâm đến mức trên dưới không ngừng lay động, hai gò bồng đào ở trước ngực không ngừng đong đưa, đôi lúc vô tình đánh mạnh vào cằm Lương Diệu Đình.
Lương Diệu Đình trực tiếp cúi đầu liếm mút gò bồng đào mềm mại, sau đó há to miệng ngậm lấy tiểu anh đào ương ngạnh, dùng đầu lưỡi ấm nóng liếm mút, phát ra những tiếng nước tấm tắc.
Ngô a...... Sở Ngọc Thiền cắn một ngụm lên vai Lương Diệu Đình, hoa huyệt bị côn thịt mãnh liệt công kích đến mức run rẩy phun ra một đại sóng mật dịch đem côn thịt vẫn không ngừng mãnh liệt chọc rút tưới ướt đẫm.
Lương Diệu Đình phát ra một tiếng kêu rên, hoa huyệt trải qua cao trào kẹp càng chặt, hắn cắn răng, cố nén cảm giác muốn xuất tinh, giữ chặt cánh mông kiều đĩnh, ra tăng tốc độ thọc rút mấy ngàn cái, đem Sở Ngọc Thiền thao đến cao trào không ngừng, dâm thủy giàn giụa, mới ở lúc nàng thấp giọng nức nở cầu xin bắn ra một đại sóng tinh dịch trắng đục.
/123
|