Ban đêm nhất thời phóng túng, làm ngày hôm sau đến muộn Sở Ngọc Thiền mới dậy.
Nương, hôm nay sao người dậy muộn như vậy? Con đã đợi người nửa ngày rồi Tiểu Thiên Diễn đã sớm rời giường, chơi đùa nửa ngày mở to đôi mắt vô tội nghi hoặc nhìn Sở Ngọc Thiền vừa mới rời giường.
Khuôn mặt Sở Ngọc Thiền lập tức đỏ bừng, nói lảng sang vấn đề khác: Hôm nay sao con lại ngoan như vậy? Lại không gọi nương rời giường?
Ngày thường chỉ cần vị tiểu tổ tông này tỉnh, nàng cũng đừng mong có thể ngủ nướng thêm một chút nữa.
Đó là do phụ thân không cho Thiên Diễn đánh thức người, hôm nay lúc con rời giường, phụ thân còn giúp con mặc quần áo a Nói đến Lương Diệu Đình, Lương Thiên Diễn cả người đều phấn trấn, hiển nhiên có phụ thân làm hắn cảm giác thực hiếm lạ.
Vậy phụ thân con đâu?
Phụ thân cùng Hoắc thúc thúc cùng nhau đi ra ngoài rồi Lương Thiên Diễn chớp chớp đôi mắt, có chút đáng thương hề hề nói: Nương, người chơi với con đi, nơi này chả có tiểu hài tử nào a .
Sở Ngọc Thiền bật cười, nếu ở đây còn có tiểu hài tử khác thì nàng còn phải...?
Bất quá trong phủ tướng quân ngoại trừ nàng cũng chỉ có một ít tỳ nữ nhưng cũng đã trung niên, còn lại hạ nhân đều là nam nhân.
Với thái độ ngày hôm qua của Lương Diệu Đình đối với nàng có chút vội vàng, tựa hồ như đã rất lâu rồi không cùng nữ nhân tiếp xúc thân mật, cũng như không có thích nữ nhân khác, nghĩ đến nhiệm vụ lần này ắt hẳn là không khó đi?
Sự thật chứng minh, những gì Sở Ngọc Thiền đang nghĩ rất mau liền bị vả một cái.
Buổi chiều, lúc Lương Diệu Đình trở về, đi theo phía sau hắn là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt hồng đào, mắt hạnh trong như nước mùa xuân, eo thon lả lướt, dung mạo dáng người như thế này nhìn như thế nào cũng thấy đáng yêu, muốn hảo hảo yêu thương, mấu chốt chính là, nàng ta nhìn về phía Lương Diệu Đình tựa như thiếu nữ hoài xuân.
Sở Ngọc Thiền rùng mình một cái, trên mặt vẫn lộ ra tươi cười ôn nhu hướng về phía Lương Diệu Đình nói: Tướng công, chàng đã về .
Lương Diệu Đình hơi hơi gật đầu, sắc mặt có chút không tốt, hắn chỉ vào vị cô nương đi theo ở phía sau, đối với Sở Ngọc Thiền nói: Đây là Thải Vi, sau này sẽ là nha hoàn thiếp thân của nàng .
Sở Ngọc Thiền mở to hai mắt, kinh ngạc nói: Nha hoàn?
Thiếu nữ xinh đẹp như thế lại là nha hoàn của nàng?
Thải Vi gặp qua phu nhân Thải Vi bước lên vài bước, thân ảnh lả lướt tiến lên, cúi đầu bái Sở Ngọc Thiền một cái, thanh âm yểu điệu dễ nghe giống như chim hoàng oanh.
Sở Ngọc Thiền vẻ mặt hoảng loạn đầy thất thố, bất lực nhìn về phía Lương Diệu Đình: Tướng công.... Như thế này, làm sao có thể... .
Sở Ngọc Thiền thân là một thiên kim tiểu thư con nhà lành nhưng lại nghèo túng, nàng nhiều năm sinh hoạt đều tự mình làm, một chút tự phụ ngạo nghễ của tiểu thư chân chính cũng không có.
Cho nên đối mặt với cái cúi đầu này của Thải Vi, nàng phản ứng vô cùng thất thố cùng hoảng loạn, bởi vì nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi, đối với loại tình huống này hoàn toàn không có kinh nghiệm, không thể nào thích ứng nổi.
Nàng tạm thời cứ nhận lấy đi, về sau mọi chuyện trong phủ đều do nàng trưởng quản Lương Diệu Đình khuôn mặt đen như đít nồi, hôm nay hắn vốn định cùng Hoắc Uy đi tìm vài nha hoàn nhanh nhẹn về hầu hạ Sở Ngọc Thiền, việc cũng chưa làm được mà ở trên đường lại gặp một nữ tử bán mình hạ táng phụ thân.
Hắn vốn không muốn xen vào chuyện nhà người khác, định nhanh chóng rời đi, nào biết vị cô nương đó lại quấn lấy thân, khóc lóc sướt mướt cầu xin hắn, trước bàn dân thiên hạ, hắn đành phải ném xuống một nén bạc để đuổi người đi.
Chỉ là Thải Vi này lại đòi báo ân, muốn làm trâu làm ngựa cho hắn, muốn hầu hạ hắn.
Ha hả, nhưng đối với hắn mà nói, đương nhiên là không cần.
Cho nên hắn liền đưa người về cho Sở Ngọc Thiền, tóm lại thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, có quyền lợi tiếp quản mọi việc trong phủ, phu nhân phủ tướng quân cũng đâu phải là cái danh thôi đâu.
Thế nhưng, tướng công... Sở Ngọc Thiền vẻ mặt khó xử, lời nói cự tuyệt còn chưa nói ra đã bị Lương Diệu Đình phất tay đánh gãy.
Mọi việc cứ quyết định như vậy đi, nàng ta, nàng cứ tùy ý an bài .
Sau khi nói xong, Lương Diệu Đình lập tức rời đi, đến thao trường luyện võ.
Lưu lại hai nữ nhân nhìn bóng dáng hắn rời đi mà xuất thần.
Sở Ngọc Thiền xuất thần bởi vì cân nhắc độ khó của nhiệm vụ lần này, còn Thải Vi thuần túy là sắc mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
Thải Vi cô nương nếu không ngại thì đi theo ta, trước hết cứ làm một chút việc nhẹ nhàng trước đi Sở Ngọc Thiền lấy lại tinh thần ôn nhu nói với Thải Vi.
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của nàng, nguyên bản khi ở trước mặt Lương Diệu Đình thì điềm đạm đáng yêu nay bỗng nhiên lại biến đổi, nàng ta đối với Sở Ngọc Thiền khinh thường cười lạnh, chán ghét nói: Ai muốn làm nha hoàn cho một bà thím già như ngươi. Ta nói cho ngươi biết, vị trí phu nhân phủ tướng quân này là của ta, không tới phiên một lão bà quê mùa như ngươi có thể ngồi ở vị trí này .
Ngươi...... Sở Ngọc Thiền kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng cùng bộ dáng bị đả kích, trong lòng hảo cảm đối với Thải Vi này đã là con số âm.
Đừng có bày ra biểu cảm ghê tởm như vậy, ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất không nên đi tìm Lương tướng quân cáo trạng, nếu không đến lúc đó tự rước họa vào thân thì cũng đừng trách ta, hừ Thải Vi chanh chua cảnh cáo, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Editor: não tàn
Sở Ngọc Thiền lại biết nàng ta đi tìm Lương Diệu Đình, có lẽ là đi bịa đặt cáo trạng, chỉ là nàng không nghĩ tới, nhiệm vụ công lược lần này lại biến thành trạch đấu.
Thải Vi này có vẻ là người có tâm cơ, thế nhưng cảm xúc lại biểu lộ ra bên ngoài, hiển nhiên là đạo hạnh còn chưa cao.
Sở Ngọc Thiền thở dài, quá nhiều nhân tố bên ngoài quẫy nhiễu, cũng không biết Lương Diệu Đình còn có bao nhiêu gốc đào nữa....
Nương, hôm nay sao người dậy muộn như vậy? Con đã đợi người nửa ngày rồi Tiểu Thiên Diễn đã sớm rời giường, chơi đùa nửa ngày mở to đôi mắt vô tội nghi hoặc nhìn Sở Ngọc Thiền vừa mới rời giường.
Khuôn mặt Sở Ngọc Thiền lập tức đỏ bừng, nói lảng sang vấn đề khác: Hôm nay sao con lại ngoan như vậy? Lại không gọi nương rời giường?
Ngày thường chỉ cần vị tiểu tổ tông này tỉnh, nàng cũng đừng mong có thể ngủ nướng thêm một chút nữa.
Đó là do phụ thân không cho Thiên Diễn đánh thức người, hôm nay lúc con rời giường, phụ thân còn giúp con mặc quần áo a Nói đến Lương Diệu Đình, Lương Thiên Diễn cả người đều phấn trấn, hiển nhiên có phụ thân làm hắn cảm giác thực hiếm lạ.
Vậy phụ thân con đâu?
Phụ thân cùng Hoắc thúc thúc cùng nhau đi ra ngoài rồi Lương Thiên Diễn chớp chớp đôi mắt, có chút đáng thương hề hề nói: Nương, người chơi với con đi, nơi này chả có tiểu hài tử nào a .
Sở Ngọc Thiền bật cười, nếu ở đây còn có tiểu hài tử khác thì nàng còn phải...?
Bất quá trong phủ tướng quân ngoại trừ nàng cũng chỉ có một ít tỳ nữ nhưng cũng đã trung niên, còn lại hạ nhân đều là nam nhân.
Với thái độ ngày hôm qua của Lương Diệu Đình đối với nàng có chút vội vàng, tựa hồ như đã rất lâu rồi không cùng nữ nhân tiếp xúc thân mật, cũng như không có thích nữ nhân khác, nghĩ đến nhiệm vụ lần này ắt hẳn là không khó đi?
Sự thật chứng minh, những gì Sở Ngọc Thiền đang nghĩ rất mau liền bị vả một cái.
Buổi chiều, lúc Lương Diệu Đình trở về, đi theo phía sau hắn là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt hồng đào, mắt hạnh trong như nước mùa xuân, eo thon lả lướt, dung mạo dáng người như thế này nhìn như thế nào cũng thấy đáng yêu, muốn hảo hảo yêu thương, mấu chốt chính là, nàng ta nhìn về phía Lương Diệu Đình tựa như thiếu nữ hoài xuân.
Sở Ngọc Thiền rùng mình một cái, trên mặt vẫn lộ ra tươi cười ôn nhu hướng về phía Lương Diệu Đình nói: Tướng công, chàng đã về .
Lương Diệu Đình hơi hơi gật đầu, sắc mặt có chút không tốt, hắn chỉ vào vị cô nương đi theo ở phía sau, đối với Sở Ngọc Thiền nói: Đây là Thải Vi, sau này sẽ là nha hoàn thiếp thân của nàng .
Sở Ngọc Thiền mở to hai mắt, kinh ngạc nói: Nha hoàn?
Thiếu nữ xinh đẹp như thế lại là nha hoàn của nàng?
Thải Vi gặp qua phu nhân Thải Vi bước lên vài bước, thân ảnh lả lướt tiến lên, cúi đầu bái Sở Ngọc Thiền một cái, thanh âm yểu điệu dễ nghe giống như chim hoàng oanh.
Sở Ngọc Thiền vẻ mặt hoảng loạn đầy thất thố, bất lực nhìn về phía Lương Diệu Đình: Tướng công.... Như thế này, làm sao có thể... .
Sở Ngọc Thiền thân là một thiên kim tiểu thư con nhà lành nhưng lại nghèo túng, nàng nhiều năm sinh hoạt đều tự mình làm, một chút tự phụ ngạo nghễ của tiểu thư chân chính cũng không có.
Cho nên đối mặt với cái cúi đầu này của Thải Vi, nàng phản ứng vô cùng thất thố cùng hoảng loạn, bởi vì nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi, đối với loại tình huống này hoàn toàn không có kinh nghiệm, không thể nào thích ứng nổi.
Nàng tạm thời cứ nhận lấy đi, về sau mọi chuyện trong phủ đều do nàng trưởng quản Lương Diệu Đình khuôn mặt đen như đít nồi, hôm nay hắn vốn định cùng Hoắc Uy đi tìm vài nha hoàn nhanh nhẹn về hầu hạ Sở Ngọc Thiền, việc cũng chưa làm được mà ở trên đường lại gặp một nữ tử bán mình hạ táng phụ thân.
Hắn vốn không muốn xen vào chuyện nhà người khác, định nhanh chóng rời đi, nào biết vị cô nương đó lại quấn lấy thân, khóc lóc sướt mướt cầu xin hắn, trước bàn dân thiên hạ, hắn đành phải ném xuống một nén bạc để đuổi người đi.
Chỉ là Thải Vi này lại đòi báo ân, muốn làm trâu làm ngựa cho hắn, muốn hầu hạ hắn.
Ha hả, nhưng đối với hắn mà nói, đương nhiên là không cần.
Cho nên hắn liền đưa người về cho Sở Ngọc Thiền, tóm lại thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, có quyền lợi tiếp quản mọi việc trong phủ, phu nhân phủ tướng quân cũng đâu phải là cái danh thôi đâu.
Thế nhưng, tướng công... Sở Ngọc Thiền vẻ mặt khó xử, lời nói cự tuyệt còn chưa nói ra đã bị Lương Diệu Đình phất tay đánh gãy.
Mọi việc cứ quyết định như vậy đi, nàng ta, nàng cứ tùy ý an bài .
Sau khi nói xong, Lương Diệu Đình lập tức rời đi, đến thao trường luyện võ.
Lưu lại hai nữ nhân nhìn bóng dáng hắn rời đi mà xuất thần.
Sở Ngọc Thiền xuất thần bởi vì cân nhắc độ khó của nhiệm vụ lần này, còn Thải Vi thuần túy là sắc mặt tràn đầy ngưỡng mộ.
Thải Vi cô nương nếu không ngại thì đi theo ta, trước hết cứ làm một chút việc nhẹ nhàng trước đi Sở Ngọc Thiền lấy lại tinh thần ôn nhu nói với Thải Vi.
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của nàng, nguyên bản khi ở trước mặt Lương Diệu Đình thì điềm đạm đáng yêu nay bỗng nhiên lại biến đổi, nàng ta đối với Sở Ngọc Thiền khinh thường cười lạnh, chán ghét nói: Ai muốn làm nha hoàn cho một bà thím già như ngươi. Ta nói cho ngươi biết, vị trí phu nhân phủ tướng quân này là của ta, không tới phiên một lão bà quê mùa như ngươi có thể ngồi ở vị trí này .
Ngươi...... Sở Ngọc Thiền kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng cùng bộ dáng bị đả kích, trong lòng hảo cảm đối với Thải Vi này đã là con số âm.
Đừng có bày ra biểu cảm ghê tởm như vậy, ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất không nên đi tìm Lương tướng quân cáo trạng, nếu không đến lúc đó tự rước họa vào thân thì cũng đừng trách ta, hừ Thải Vi chanh chua cảnh cáo, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Editor: não tàn
Sở Ngọc Thiền lại biết nàng ta đi tìm Lương Diệu Đình, có lẽ là đi bịa đặt cáo trạng, chỉ là nàng không nghĩ tới, nhiệm vụ công lược lần này lại biến thành trạch đấu.
Thải Vi này có vẻ là người có tâm cơ, thế nhưng cảm xúc lại biểu lộ ra bên ngoài, hiển nhiên là đạo hạnh còn chưa cao.
Sở Ngọc Thiền thở dài, quá nhiều nhân tố bên ngoài quẫy nhiễu, cũng không biết Lương Diệu Đình còn có bao nhiêu gốc đào nữa....
/123
|