Nhạc Mỹ Giảo ôm lấy cổ anh ta, nhắm mắt nhắc nhở: “Nhẹ một chút.” “Mỹ Giảo, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt, vì vận động mà trên mặt xuất hiện những giọt mồ hôi li ti, giọng nói yếu ớt mà lười biếng, “Chẳng ai cãi với cậu... vì bản thân cậu nghĩ không thống thôi...” Động tác của Bộ Sinh ngừng lại, sau đó lại cúi đầu xuống hôn lên môi bà, anh ta biết ngay là lại chỉ có mình đang tự biên tự diễn. “Con thế nào rồi?”
Nhạc Mỹ Giảo nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể hít thở mạnh theo tiết tấu của anh ta. “Còn muốn chia tay với tôi không?” Anh ta đột nhiên dùng động tác, kề sát vào mặt bà, hỏi: “Sau khi sinh đứa trẻ ra, có còn muốn chia tay với tôi không?” Nhạc Mỹ Giảo kéo lấy người anh ta, bà tha thiết lắc đầu, muốn để anh ta tiếp tục làm xong nhưng anh ta vẫn dừng lại không cử động, nghiến răng hỏi: “Những lời lần trước nói là tức giận tôi có đúng không?” Nhạc Mỹ Giảo cắn môi dưới, gật đầu, hối thúc anh ta: “Cậu nhanh lên...” Bộ Sinh nâng mặt bà lên: “Nói đi, lời lần trước nói là tức giận tôi có đúng không?” Nhạc Mỹ Giáo tiếp tục gật đầu: “Ừ, đúng rồi, là tức cậu, cậu nhanh lên đi” “Sau này không được nói những lời như vậy, nghe thấy chưa?”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận giơ tay đánh vào eo anh ta, trợn tròn mắt, hỏi: “Rốt cuộc cậu có làm không?” Bộ Sinh vốn dĩ đang kiềm chế cơn giận, kết quả bà lại nóng tính phát hỏa, anh ta không kiếm được mà mỉm cười, “Làm!” Bộ Sinh cẩn thận tránh bụng bà ra, làm cho xong động tác còn đang dang dở, cho đến khi bà hài lòng thì dừng lại. Đợi đến khi thỏa mãn, Bộ Sinh nằm xuống cạnh bày trên mình hai người đều ướt nhẹp mồ hôi, Bộ Sinh lại dán vào người bà, tay vòng qua eo bà, hỏi: “Muốn đi tắm không?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ” “Đợi đã, để tôi đi mở nước” Đến khi nước nóng thì kéo bà dậy, “Nào, tắm một cái rồi đi ngủ.” Nhạc Mỹ Giảo lười biếng bị anh ta lôi dậy, mắt nhắm mắt mở, Bộ Sinh sợ tóc bà bị ướt nên đội mũ trùm đầu cho bà. Tắm xong thì lấy khăn tắm quấn lại, sau đó lại bế bà ra giường, hỏi: “Bụng vẫn ổn chứ?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ”
Vừa nhìn biểu cảm đã biết bà rất mệt, Bộ Sinh không dám làm ổn nữa, tắm xong thì cùng đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Cung Ngũ dậy thì thấy Bộ Sinh và mẹ đã hòa thuận hơn, không khí không còn áp lực như trước nữa, xem ra mọi chuyện đã ổn rồi. Bữa sáng của Nhạc Mỹ Giảo xem như đã khôi phục lượng ăn lúc trước. Mấy hôm nay tức giận Bộ Sinh, lần nào cũng chỉ ăn một chút rồi ném đũa, Bộ Sinh tức đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng không làm gì được. Sáng nay bà ăn nhiều hơn, Bộ Sinh gắp thức ăn để vào chén của bà, bà cũng không ném ra. Cung Ngũ lặng lẽ gặm nhắm thức ăn cho chó của cô, trong lòng tức giận bất bình, đợi cô đến Gaddles, cô cũng muốn anh Tiểu Bảo chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô mỗi ngày, cho người ta ăn thức ăn cho chó, hứ!
Bộ Sinh đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, tiệc chia tay của em định tổ chức khi nào?” Quả nhiên Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu lên: “Tiệc chia tay gì?” Bộ Sinh mỉm cười gắp thức ăn cho bà: “Tiểu Ngũ sắp đến Gaddles, phải báo cho bạn bè ở Thanh Thành một tiếng nên muốn tổ chức một tiệc chia tay. Tiểu Ngũ nói người cũng không nhiều, không gian của phòng đãi khách ở lầu hai vừa đủ, hơn nữa bên trong cũng đã có đồ đạc săn, hát hay xem phim đều được, quan trọng nhất là hiệu quả cách âm tốt, sẽ không ồn ào ảnh hưởng em nghỉ ngơi” Nhạc Mỹ Giảo nhìn Bộ Sinh, “Tổ chức ở đây?”
Bộ Sinh gật đầu: “Chứ ở đâu? Chỉ có năm sáu người, ra ngoài thì em không yên tâm, người không nhiều nên dĩ nhiên tổ chức ở nhà sẽ tiện hơn.” “Vậy được rồi.” Bà trừng mắt với Cung Ngũ: “Mở một bữa tiệc chia tay mà dám gây ra chuyện gì thì mẹ sẽ đánh gãy chân con!” Cung Ngũ lẩm bẩm: “Con mời bạn đến chia tay con, có thể gây ra chuyện gì chứ? Mẹ thật sự coi trọng con quá rồi.” Cung Ngũ cầm thức ăn, đột nhiên nhớ lại điều gì đó: “Đúng rồi mẹ, ông nội... không đúng, là ông nội của anh Tư nói với con, sau này không cho phép con nói với người ngoài con là người của nhà họ Cung, cũng không được nói ông ta là ông nội con, Cung Truyền Thế là ba con
“Đang yên lành sao lại nói chuyện này?” “Ông ta bảo con lựa chọn, một là chọn nhà họ Cung, hai là chọn mẹ. Con đã chọn mẹ, ông ta liền nói với con như vậy... Mẹ nói xem, đầu óc của ông nội trước này sao lại không bình thường như vậy? Không cho con nói con là người của nhà họ Cung thì thôi đi, dựa vào cái gì mà còn nói nhà họ Cung cần thì con thì phải quay về giúp?” Nhạc Mỹ Giảo buông bát xuống, Bộ Sinh nhìn bà nói, “Ăn trước đi, ăn xong rồi nói”
Nhạc Mỹ Giảo ngồi yên không cử động, Bộ Sinh cầm đũa nhét vào tay bà, “Mỹ Giảo, ăn đi. Tiểu Ngũ, em cũng vậy, ăn trước đi, ăn xong rồi nói” Cung Ngũ tiếp tục ăn, nhìn Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, hay là ăn xong rồi hãy nói. Con quên rồi, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến, mẹ đừng để bị con ảnh hưởng” Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng, “Nhà họ Cung thật là nực cười” Bộ Sinh mỉm cười, “Cả nhà bọn họ luôn là vậy, không cần phải bận tâm làm gì. Cung Học Cần luôn diễn vở kịch cũ, ông ta lớn tuổi vậy rồi mà vẫn không sửa được, không cần tính toán với ông ta.
Lúc Cung Cửu Dương chưa về nước thì còn tốt, cậu ta vừa trở về, quyền hành thực tế của nhà họ Cung đều dần dần chuyển vào tay cậu ta. Cung Học Cần hiện giờ chỉ muốn thể hiện chút uy phong. Em cảm thấy Cung Học Cần đầu óc cũ kĩ đó vô duyên vô cớ nghĩ đến khả năng kinh doanh của các chi sao? Vừa nhìn thì đã biết là thủ đoạn của Cung Cửu Dương, chị thứ tự trước giờ luôn rất thê thảm, nếu không điều chỉnh thì e rằng chị thứ tư sẽ nhanh chóng không còn cơm để ăn” “Lời của ông ta là có ý gì? Không quan tâm Tiểu Ngũ thì thôi, sau này còn hi vọng đem Tiểu Ngũ đi bán lấy tiền?”
Bà ném mạnh đũa lên bàn, “Tôi thật sự hận không thể thiếu chết cả nhà họ ngay bây giờ!” Bộ Sinh lại cầm đũa nhét vào tay bà: “Em ghét nhà họ Cung thì cứ ghét, nhưng đừng lấy thức ăn ra trút giận, không thể vì họ mà làm liên lụy đến người vô tội, em ghét ai thì cứ đánh người đó là được.” Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta, “Cậu cảm thấy tôi có thể đánh ai?” Bộ Sinh nhíu mày, “Em không thể, nhưng tôi có thể, hai chúng ta có gì khác biệt?” Nhạc Mỹ Giảo không nói gì. Bộ Sinh mỉm cười với Cung Ngũ, nói: “Cục u trên trán Tiểu Ngũ đã tan chưa?”
Nhạc Mỹ Giảo nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể hít thở mạnh theo tiết tấu của anh ta. “Còn muốn chia tay với tôi không?” Anh ta đột nhiên dùng động tác, kề sát vào mặt bà, hỏi: “Sau khi sinh đứa trẻ ra, có còn muốn chia tay với tôi không?” Nhạc Mỹ Giảo kéo lấy người anh ta, bà tha thiết lắc đầu, muốn để anh ta tiếp tục làm xong nhưng anh ta vẫn dừng lại không cử động, nghiến răng hỏi: “Những lời lần trước nói là tức giận tôi có đúng không?” Nhạc Mỹ Giảo cắn môi dưới, gật đầu, hối thúc anh ta: “Cậu nhanh lên...” Bộ Sinh nâng mặt bà lên: “Nói đi, lời lần trước nói là tức giận tôi có đúng không?” Nhạc Mỹ Giáo tiếp tục gật đầu: “Ừ, đúng rồi, là tức cậu, cậu nhanh lên đi” “Sau này không được nói những lời như vậy, nghe thấy chưa?”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận giơ tay đánh vào eo anh ta, trợn tròn mắt, hỏi: “Rốt cuộc cậu có làm không?” Bộ Sinh vốn dĩ đang kiềm chế cơn giận, kết quả bà lại nóng tính phát hỏa, anh ta không kiếm được mà mỉm cười, “Làm!” Bộ Sinh cẩn thận tránh bụng bà ra, làm cho xong động tác còn đang dang dở, cho đến khi bà hài lòng thì dừng lại. Đợi đến khi thỏa mãn, Bộ Sinh nằm xuống cạnh bày trên mình hai người đều ướt nhẹp mồ hôi, Bộ Sinh lại dán vào người bà, tay vòng qua eo bà, hỏi: “Muốn đi tắm không?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ” “Đợi đã, để tôi đi mở nước” Đến khi nước nóng thì kéo bà dậy, “Nào, tắm một cái rồi đi ngủ.” Nhạc Mỹ Giảo lười biếng bị anh ta lôi dậy, mắt nhắm mắt mở, Bộ Sinh sợ tóc bà bị ướt nên đội mũ trùm đầu cho bà. Tắm xong thì lấy khăn tắm quấn lại, sau đó lại bế bà ra giường, hỏi: “Bụng vẫn ổn chứ?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ”
Vừa nhìn biểu cảm đã biết bà rất mệt, Bộ Sinh không dám làm ổn nữa, tắm xong thì cùng đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Cung Ngũ dậy thì thấy Bộ Sinh và mẹ đã hòa thuận hơn, không khí không còn áp lực như trước nữa, xem ra mọi chuyện đã ổn rồi. Bữa sáng của Nhạc Mỹ Giảo xem như đã khôi phục lượng ăn lúc trước. Mấy hôm nay tức giận Bộ Sinh, lần nào cũng chỉ ăn một chút rồi ném đũa, Bộ Sinh tức đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng không làm gì được. Sáng nay bà ăn nhiều hơn, Bộ Sinh gắp thức ăn để vào chén của bà, bà cũng không ném ra. Cung Ngũ lặng lẽ gặm nhắm thức ăn cho chó của cô, trong lòng tức giận bất bình, đợi cô đến Gaddles, cô cũng muốn anh Tiểu Bảo chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô mỗi ngày, cho người ta ăn thức ăn cho chó, hứ!
Bộ Sinh đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, tiệc chia tay của em định tổ chức khi nào?” Quả nhiên Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu lên: “Tiệc chia tay gì?” Bộ Sinh mỉm cười gắp thức ăn cho bà: “Tiểu Ngũ sắp đến Gaddles, phải báo cho bạn bè ở Thanh Thành một tiếng nên muốn tổ chức một tiệc chia tay. Tiểu Ngũ nói người cũng không nhiều, không gian của phòng đãi khách ở lầu hai vừa đủ, hơn nữa bên trong cũng đã có đồ đạc săn, hát hay xem phim đều được, quan trọng nhất là hiệu quả cách âm tốt, sẽ không ồn ào ảnh hưởng em nghỉ ngơi” Nhạc Mỹ Giảo nhìn Bộ Sinh, “Tổ chức ở đây?”
Bộ Sinh gật đầu: “Chứ ở đâu? Chỉ có năm sáu người, ra ngoài thì em không yên tâm, người không nhiều nên dĩ nhiên tổ chức ở nhà sẽ tiện hơn.” “Vậy được rồi.” Bà trừng mắt với Cung Ngũ: “Mở một bữa tiệc chia tay mà dám gây ra chuyện gì thì mẹ sẽ đánh gãy chân con!” Cung Ngũ lẩm bẩm: “Con mời bạn đến chia tay con, có thể gây ra chuyện gì chứ? Mẹ thật sự coi trọng con quá rồi.” Cung Ngũ cầm thức ăn, đột nhiên nhớ lại điều gì đó: “Đúng rồi mẹ, ông nội... không đúng, là ông nội của anh Tư nói với con, sau này không cho phép con nói với người ngoài con là người của nhà họ Cung, cũng không được nói ông ta là ông nội con, Cung Truyền Thế là ba con
“Đang yên lành sao lại nói chuyện này?” “Ông ta bảo con lựa chọn, một là chọn nhà họ Cung, hai là chọn mẹ. Con đã chọn mẹ, ông ta liền nói với con như vậy... Mẹ nói xem, đầu óc của ông nội trước này sao lại không bình thường như vậy? Không cho con nói con là người của nhà họ Cung thì thôi đi, dựa vào cái gì mà còn nói nhà họ Cung cần thì con thì phải quay về giúp?” Nhạc Mỹ Giảo buông bát xuống, Bộ Sinh nhìn bà nói, “Ăn trước đi, ăn xong rồi nói”
Nhạc Mỹ Giảo ngồi yên không cử động, Bộ Sinh cầm đũa nhét vào tay bà, “Mỹ Giảo, ăn đi. Tiểu Ngũ, em cũng vậy, ăn trước đi, ăn xong rồi nói” Cung Ngũ tiếp tục ăn, nhìn Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, hay là ăn xong rồi hãy nói. Con quên rồi, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến, mẹ đừng để bị con ảnh hưởng” Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng, “Nhà họ Cung thật là nực cười” Bộ Sinh mỉm cười, “Cả nhà bọn họ luôn là vậy, không cần phải bận tâm làm gì. Cung Học Cần luôn diễn vở kịch cũ, ông ta lớn tuổi vậy rồi mà vẫn không sửa được, không cần tính toán với ông ta.
Lúc Cung Cửu Dương chưa về nước thì còn tốt, cậu ta vừa trở về, quyền hành thực tế của nhà họ Cung đều dần dần chuyển vào tay cậu ta. Cung Học Cần hiện giờ chỉ muốn thể hiện chút uy phong. Em cảm thấy Cung Học Cần đầu óc cũ kĩ đó vô duyên vô cớ nghĩ đến khả năng kinh doanh của các chi sao? Vừa nhìn thì đã biết là thủ đoạn của Cung Cửu Dương, chị thứ tự trước giờ luôn rất thê thảm, nếu không điều chỉnh thì e rằng chị thứ tư sẽ nhanh chóng không còn cơm để ăn” “Lời của ông ta là có ý gì? Không quan tâm Tiểu Ngũ thì thôi, sau này còn hi vọng đem Tiểu Ngũ đi bán lấy tiền?”
Bà ném mạnh đũa lên bàn, “Tôi thật sự hận không thể thiếu chết cả nhà họ ngay bây giờ!” Bộ Sinh lại cầm đũa nhét vào tay bà: “Em ghét nhà họ Cung thì cứ ghét, nhưng đừng lấy thức ăn ra trút giận, không thể vì họ mà làm liên lụy đến người vô tội, em ghét ai thì cứ đánh người đó là được.” Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta, “Cậu cảm thấy tôi có thể đánh ai?” Bộ Sinh nhíu mày, “Em không thể, nhưng tôi có thể, hai chúng ta có gì khác biệt?” Nhạc Mỹ Giảo không nói gì. Bộ Sinh mỉm cười với Cung Ngũ, nói: “Cục u trên trán Tiểu Ngũ đã tan chưa?”
/939
|