Cung Ngũ giơ tay xoa xoa, bĩu môi, “Vẫn còn đau” “Tôi trút giận thay cho Tiểu Ngũ có được không?” Cung Ngũ hiếu kỳ: “Anh thay tối trút giận bằng cách nào?” “Nếu hai ngày này Tiểu Ngũ trở về nhà họ Cung thì nói với Cung Ngôn Thanh rằng em không tham gia vào bất cứ chuyện gì của nhà họ Cung, dù có chuyện gì cũng là bị người ta lợi dụng, dù gì thì trong nhà họ Cung cũng có nhiều người thông minh hơn em”
Anh ta nhún vai, “Ví dụ Cung Cửu Dương” Cung Ngũ híp mắt: “Chỉ cần nói như vậy là được?” Bộ Sinh gật đầu: “Ừ, như vậy là được” Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu: “Cậu đừng có dạy Tiểu Ngũ làm chuyện xấu!” “Ở trước mặt em, tôi dám sao? Tiểu Ngữ không thể để người phụ nữ điền đó đánh một đòn oan uổng, thế nào cũng phải giáo huấn cô ta. Động thủ đánh cô ta tôi sẽ bẩn tay, chỉ có thể để người khác đánh. Ngoài ra, không phải em muốn cho Cung Học Cần chết sao? Trực tiếp ra tay sẽ là phạm pháp, vậy thì cứ chọc giận ông ta, cách thức thế nào thì tôi không thể khống chế. Nói cách khách, chuyện xấu cứ để tôi làm, hai người cứ đợi kết quả Nhạc Mỹ Giảo nghi ngờ nhìn Bộ Sinh, “Cậu định làm gì?” Bộ Sinh mỉm cười, “Thay em và Tiểu Ngũ trút giận” Cung Ngũ rất hào hứng, lúc cô không sờ vào trán thì rất dễ quên, nhưng cứ sờ vào thì lại tức giận, chỉ muốn cắn chết Cung Ngôn Thanh.
Vì thế, ăn sáng xong thì cô trực tiếp đến nhà họ Cung, gõ cửa phòng Cung Ngôn Thanh, cười mỉm đứng trước cửa, “Hi, chị Ba.” Cung Ngôn Thanh vừa nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt, cảnh giác hỏi: “Mày muốn làm gì?” Cung Ngũ định đi vào phòng cô ta, kết quả bị Cung Ngôn Thanh cản lại, “Tao không hoan nghênh mày” “Chị không hoan nghênh tôi, vậy chị nên biết tôi cũng không hoan nghênh chị, sao chị còn xông vào phòng tôi? Hôm nay tôi đến là để nói rõ với chị, tôi không phải gián điệp. Chị Ba, chị bị bệnh hoang tưởng rất nghiêm trọng rồi. Tôi đơn thuần đáng yêu như vậy, sao tôi có thể làm chuyện xấu?
Chú Út hợp tác với Bộ Sinh, không phải hợp tác với tôi, tôi cũng chỉ bị lợi dụng thôi. Chú Út lớn nhất trong nhà, ai cũng không làm được gì chú ấy, chị không phải không biết, tại sao chị lại lấy tôi ra trút giận? Chú Út muốn tiếp quản chi thứ tư, các người lại chẳng dám làm gì chú ấy, dựa vào cái gì mà ức hiếp tôi?” Cung Ngôn Thanh cười lạnh: “Ai biết được mày có cùng một phe với chú ta hay không? Cung Ngũ trừng mắt: “Chị cảm thấy dù tôi có một phe với chú ấy, tôi có thể làm gì? Tôi cũng chỉ là một con rồi mà thôi! Chị ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh thì thôi đi, kéo tôi vào làm người chịu oan làm gì? Chị Ba, chị cũng giỏi làm những chuyện này ghê nhỉ!” Cung Ngôn Thanh lườm cô, giơ tay định đóng cửa, “Tao không thèm nói chuyện với mày...”
Cung Ngũ giơ chân chặn cửa lại: “Chị Ba, chị xem, chị đang đuối lý giả vờ chết. Nhà họ Cung rõ ràng là chú Út quyết định hết, chú ấy cực kỳ nhiều mánh khóe, dựa vào cái gì mà trút vào tôi? Sau này chú Út tiếp quản chi thứ tư, các người làm công cho chú ấy, có phải lại kéo tôi vào nữa không?” Cung Ngôn Thanh chỉ lạnh lùng nhìn cô, “Mày có bệnh à? Ai nói nhiều vậy chứ?” “Rốt cuộc là ai có bệnh? Là chị kéo tôi vào trước, đầu tới bây giờ vẫn còn sưng, chị có muốn sờ thử không?” Cung Ngôn Thanh không muốn nói chuyện, cúi người gạt chân cô sang một bên rồi đóng cửa lại. Cung Ngũ đứng bên ngoài gõ cửa: “Chị Ba! Chị Ba! Chị đóng cửa làm gì? Chột dạ đúng không? Chột dạ rồi à?” Cung Ngôn Thanh giơ tay ôm đầu, không muốn nghe Cung Ngũ nói. Cô ta hận Bộ Sinh, hận Nhạc Mỹ Giảo, hận Cung Ngũ, hận Cung Cửu Dương, hận tất cả những người khiến cô ta sống không yên ổn.
“Chị Ba, chị Ba... Ở, chú Út...” Giọng của Cung Ngũ rốt cuộc cũng biến mất trước cửa, Cung Ngôn Thanh lúc này mới từ từ buông tay xuống. Tại sao những người cô ta hận vẫn cứ sống sờ sờ? Tại sao những người cô ta hận không bị xe tông chết? Tại sao những người cô ta hận ai cũng sống tốt hơn cô ta? Cô ta không còn mặt mũi đến công ty Bộ Thị, Cung Ngôn Giang đã thay cô ta từ chức ở đó. Ông nội bảo cổ ra rời khỏi Thanh Thành ra nước ngoài nhưng cô ta không cam tâm. Cung Ngôn Thanh luôn cảm thấy Cung Ngũ là đứa lỗ mãng không ai quản, nhưng dần dần cô ta phát hiện thật ra Cung Ngũ hạnh phúc hơn bất kì ai.
Tuy Cung Ngũ là con riêng nhưng cô có một người mẹ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô. Dù là vì Nhạc Mỹ Giảo thì Bộ Sinh cũng sẽ vì bà ta mà đối xử tốt với Tiểu Ngũ, thậm chí có thể làm ra những hành động khiến người ta khó hiểu. Anh ta vì giúp Tiểu Ngũ đứng vững trong nhà họ Cung, không chỉ đính hôn với cô mà còn bỏ tiền bỏ sức. Tuy Cung Ngôn Thanh có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Cung, nhưng trên thực tế cô ta thật sự không hề hạnh phúc. Mẹ mất từ sớm, mặc dù cô ta luôn nỗ lực duy trì sự kiêu ngạo của mình nhưng Cung Ngôn Thanh biết, so với Cung Ngũ, cô ta mới là con hoang. Cung Truyền Thế rất ít quản bọn họ, tuy tiếp nhận đủ các lễ nghi của nhà họ Cung nhưng Cung Ngôn Thanh biết trong lòng mình luôn khát khao có một người mẹ.
Cô ta vẫn nhớ sự tức giận khi nghe Cung Truyền Thể nói sẽ lấy một người phụ nữ trẻ làm vợ. Đó không phải là hình tượng của người mẹ mà cô ta tưởng tượng, người phụ nữ đó không xứng làm mẹ cô ta. Chỉ là lúc đó cô ta còn nhỏ, sự tức giận và phản đối của cô ta không có ai để tâm đến, và cũng không ai biết được niềm vui của cô ta khi Cung Truyền Thế và Nhạc Mỹ Giảo ly hôn. Nhưng người mẹ mới mà cô ta mong chờ sau đó không xuất hiện, mặc dù Cung Truyền Thế vẫn có tai tiếng với người khác nhưng từ đầu tới cuối ông ta không cưới thêm bất cứ người nào, điều này khiến Cung Ngôn Thanh luôn rất thất vọng. Lúc ở trường, cô ta chỉ biết nỗ lực ra sức học tập mới có thể che giấu được sự tự ti của mình.
Khi các bạn học kể về chuyện mẹ nấu ăn lúc nào cũng vui vẻ hào hứng, còn cô ta lại không thể nói được, vì mẹ cô ta mất lúc cô ta còn nhỏ, chỉ nhớ mỗi hình dáng bà ấy, cô ta thậm chí còn chưa nếm được mùi vị hạnh phúc khi được ăn thức ăn mẹ nấu. Lúc đó, Cung Ngôn Thanh không biết với những gia đình giàu có như nhà cô ta, chuyện kết hôn và ly hôn là điều rất bình thường, tình yêu chân thật dường như chỉ là một chuyện nực cười. Cung Ngôn Thanh không hề phát hiện thì ra bản thân đố kỵ với Tiểu Ngũ như vậy, vì Tiểu Ngũ dễ dàng nhận được tình thương và sự quan tâm từ người khác. Ngôn Đình sống ở nhà họ Cung hơn hai mươi năm, Tiểu Ngũ chỉ trở về mấy lần mà anh ta lại chấp nhận chịu bị chặt ngón tay thay cho Tiểu Ngũ.
Anh ta nhún vai, “Ví dụ Cung Cửu Dương” Cung Ngũ híp mắt: “Chỉ cần nói như vậy là được?” Bộ Sinh gật đầu: “Ừ, như vậy là được” Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu: “Cậu đừng có dạy Tiểu Ngũ làm chuyện xấu!” “Ở trước mặt em, tôi dám sao? Tiểu Ngữ không thể để người phụ nữ điền đó đánh một đòn oan uổng, thế nào cũng phải giáo huấn cô ta. Động thủ đánh cô ta tôi sẽ bẩn tay, chỉ có thể để người khác đánh. Ngoài ra, không phải em muốn cho Cung Học Cần chết sao? Trực tiếp ra tay sẽ là phạm pháp, vậy thì cứ chọc giận ông ta, cách thức thế nào thì tôi không thể khống chế. Nói cách khách, chuyện xấu cứ để tôi làm, hai người cứ đợi kết quả Nhạc Mỹ Giảo nghi ngờ nhìn Bộ Sinh, “Cậu định làm gì?” Bộ Sinh mỉm cười, “Thay em và Tiểu Ngũ trút giận” Cung Ngũ rất hào hứng, lúc cô không sờ vào trán thì rất dễ quên, nhưng cứ sờ vào thì lại tức giận, chỉ muốn cắn chết Cung Ngôn Thanh.
Vì thế, ăn sáng xong thì cô trực tiếp đến nhà họ Cung, gõ cửa phòng Cung Ngôn Thanh, cười mỉm đứng trước cửa, “Hi, chị Ba.” Cung Ngôn Thanh vừa nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt, cảnh giác hỏi: “Mày muốn làm gì?” Cung Ngũ định đi vào phòng cô ta, kết quả bị Cung Ngôn Thanh cản lại, “Tao không hoan nghênh mày” “Chị không hoan nghênh tôi, vậy chị nên biết tôi cũng không hoan nghênh chị, sao chị còn xông vào phòng tôi? Hôm nay tôi đến là để nói rõ với chị, tôi không phải gián điệp. Chị Ba, chị bị bệnh hoang tưởng rất nghiêm trọng rồi. Tôi đơn thuần đáng yêu như vậy, sao tôi có thể làm chuyện xấu?
Chú Út hợp tác với Bộ Sinh, không phải hợp tác với tôi, tôi cũng chỉ bị lợi dụng thôi. Chú Út lớn nhất trong nhà, ai cũng không làm được gì chú ấy, chị không phải không biết, tại sao chị lại lấy tôi ra trút giận? Chú Út muốn tiếp quản chi thứ tư, các người lại chẳng dám làm gì chú ấy, dựa vào cái gì mà ức hiếp tôi?” Cung Ngôn Thanh cười lạnh: “Ai biết được mày có cùng một phe với chú ta hay không? Cung Ngũ trừng mắt: “Chị cảm thấy dù tôi có một phe với chú ấy, tôi có thể làm gì? Tôi cũng chỉ là một con rồi mà thôi! Chị ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh thì thôi đi, kéo tôi vào làm người chịu oan làm gì? Chị Ba, chị cũng giỏi làm những chuyện này ghê nhỉ!” Cung Ngôn Thanh lườm cô, giơ tay định đóng cửa, “Tao không thèm nói chuyện với mày...”
Cung Ngũ giơ chân chặn cửa lại: “Chị Ba, chị xem, chị đang đuối lý giả vờ chết. Nhà họ Cung rõ ràng là chú Út quyết định hết, chú ấy cực kỳ nhiều mánh khóe, dựa vào cái gì mà trút vào tôi? Sau này chú Út tiếp quản chi thứ tư, các người làm công cho chú ấy, có phải lại kéo tôi vào nữa không?” Cung Ngôn Thanh chỉ lạnh lùng nhìn cô, “Mày có bệnh à? Ai nói nhiều vậy chứ?” “Rốt cuộc là ai có bệnh? Là chị kéo tôi vào trước, đầu tới bây giờ vẫn còn sưng, chị có muốn sờ thử không?” Cung Ngôn Thanh không muốn nói chuyện, cúi người gạt chân cô sang một bên rồi đóng cửa lại. Cung Ngũ đứng bên ngoài gõ cửa: “Chị Ba! Chị Ba! Chị đóng cửa làm gì? Chột dạ đúng không? Chột dạ rồi à?” Cung Ngôn Thanh giơ tay ôm đầu, không muốn nghe Cung Ngũ nói. Cô ta hận Bộ Sinh, hận Nhạc Mỹ Giảo, hận Cung Ngũ, hận Cung Cửu Dương, hận tất cả những người khiến cô ta sống không yên ổn.
“Chị Ba, chị Ba... Ở, chú Út...” Giọng của Cung Ngũ rốt cuộc cũng biến mất trước cửa, Cung Ngôn Thanh lúc này mới từ từ buông tay xuống. Tại sao những người cô ta hận vẫn cứ sống sờ sờ? Tại sao những người cô ta hận không bị xe tông chết? Tại sao những người cô ta hận ai cũng sống tốt hơn cô ta? Cô ta không còn mặt mũi đến công ty Bộ Thị, Cung Ngôn Giang đã thay cô ta từ chức ở đó. Ông nội bảo cổ ra rời khỏi Thanh Thành ra nước ngoài nhưng cô ta không cam tâm. Cung Ngôn Thanh luôn cảm thấy Cung Ngũ là đứa lỗ mãng không ai quản, nhưng dần dần cô ta phát hiện thật ra Cung Ngũ hạnh phúc hơn bất kì ai.
Tuy Cung Ngũ là con riêng nhưng cô có một người mẹ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô. Dù là vì Nhạc Mỹ Giảo thì Bộ Sinh cũng sẽ vì bà ta mà đối xử tốt với Tiểu Ngũ, thậm chí có thể làm ra những hành động khiến người ta khó hiểu. Anh ta vì giúp Tiểu Ngũ đứng vững trong nhà họ Cung, không chỉ đính hôn với cô mà còn bỏ tiền bỏ sức. Tuy Cung Ngôn Thanh có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Cung, nhưng trên thực tế cô ta thật sự không hề hạnh phúc. Mẹ mất từ sớm, mặc dù cô ta luôn nỗ lực duy trì sự kiêu ngạo của mình nhưng Cung Ngôn Thanh biết, so với Cung Ngũ, cô ta mới là con hoang. Cung Truyền Thế rất ít quản bọn họ, tuy tiếp nhận đủ các lễ nghi của nhà họ Cung nhưng Cung Ngôn Thanh biết trong lòng mình luôn khát khao có một người mẹ.
Cô ta vẫn nhớ sự tức giận khi nghe Cung Truyền Thể nói sẽ lấy một người phụ nữ trẻ làm vợ. Đó không phải là hình tượng của người mẹ mà cô ta tưởng tượng, người phụ nữ đó không xứng làm mẹ cô ta. Chỉ là lúc đó cô ta còn nhỏ, sự tức giận và phản đối của cô ta không có ai để tâm đến, và cũng không ai biết được niềm vui của cô ta khi Cung Truyền Thế và Nhạc Mỹ Giảo ly hôn. Nhưng người mẹ mới mà cô ta mong chờ sau đó không xuất hiện, mặc dù Cung Truyền Thế vẫn có tai tiếng với người khác nhưng từ đầu tới cuối ông ta không cưới thêm bất cứ người nào, điều này khiến Cung Ngôn Thanh luôn rất thất vọng. Lúc ở trường, cô ta chỉ biết nỗ lực ra sức học tập mới có thể che giấu được sự tự ti của mình.
Khi các bạn học kể về chuyện mẹ nấu ăn lúc nào cũng vui vẻ hào hứng, còn cô ta lại không thể nói được, vì mẹ cô ta mất lúc cô ta còn nhỏ, chỉ nhớ mỗi hình dáng bà ấy, cô ta thậm chí còn chưa nếm được mùi vị hạnh phúc khi được ăn thức ăn mẹ nấu. Lúc đó, Cung Ngôn Thanh không biết với những gia đình giàu có như nhà cô ta, chuyện kết hôn và ly hôn là điều rất bình thường, tình yêu chân thật dường như chỉ là một chuyện nực cười. Cung Ngôn Thanh không hề phát hiện thì ra bản thân đố kỵ với Tiểu Ngũ như vậy, vì Tiểu Ngũ dễ dàng nhận được tình thương và sự quan tâm từ người khác. Ngôn Đình sống ở nhà họ Cung hơn hai mươi năm, Tiểu Ngũ chỉ trở về mấy lần mà anh ta lại chấp nhận chịu bị chặt ngón tay thay cho Tiểu Ngũ.
/939
|