Sau khi trở về phòng, Cung Ngũ dùng cành giả buộc vào bông hoa rồi cắm vào bình.
Cô tựa đầu vào tường, thông qua cửa kính xinh xắn nhìn ra ngoài1cửa sổ, bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng.
Cô đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc bữa tiệc kết thúc.
Sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài giảm đi8không ít, lúc này Cung Ngũ mới kéo cửa đi ra ngoài.
“Ông Eugene, tôi cảm thấy đói rồi, tôi muốn ăn một chút.”
Tiểu Eugene lập tức đứng thẳng người: “Vâng Ngũ2tiểu thư, mời cô đến phòng ăn đợi một chút, tôi lập tức cho người mang đến ngay”
“Tôi có thể gặp anh Tiểu Bảo không?”
Tiểu Eugene sững sờ, “A... cái này4phải hỏi ngài Edward..”
“Vậy anh đi hỏi đi, tôi muốn gặp anh Tiểu Bảo. Nếu anh ấy nói không muốn gặp tôi, tôi muốn biết lý do” Cung Ngũ nhìn anh ta, “Tôi ở đây đợi anh, anh đi đi”
Không lâu sau, Tiểu Eugene quay trở lại, anh ta khó xử mở miệng nói: “Ngũ tiểu thư”
Cung Ngũ nhìn anh ta: “Anh Tiểu Bảo đâu?”
“Ngài Edward hiện giờ đang bận, không tiện gặp cô.” Tiểu Eugene cúi đầu.
Cung Ngũ vẫn nhìn anh ta như vậy, nhấc chân đi về phía Tiểu Eugene vừa rời khỏi lúc nãy. Tiểu Eugene vội vàng đuổi theo phía sau, “Ngũ tiểu thư!”
“Tránh xa tôi một chút, tâm trạng của tôi bấy giờ không tốt. Nếu anh làm phiền tôi, tôi sẽ mắng rất khó nghe” Nói xong Cung Ngũ bỏ đi.
Cô men theo hành lang đi về phía trước, nhìn thấy ở đầu kia của hành lang có hai người đang đứng nói chuyện.
“Anh Tiểu Bảo”
Catherine đứng bên cạnh nhìn thấy Cung Ngũ lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Ngũ tiểu thư!”
Cung Ngũ gật đầu với cô ta: “Chào tiểu thư Catherine. Có thể chiến cô rời khỏi một chút không? Tôi muốn nói với vị hôn phu của tôi vài câu, sẽ nhanh thôi.”
Catherine thất vọng, “Ngũ tiểu thư, lẽ nào cô nhìn thấy tôi nhưng không thấy kinh ngạc chút nào sao?”
“Xin lỗi tiểu thư Catherine, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với vị hôn phu của tôi thôi.”
Công tước đại nhân gật đầu với Catherine, cô ta đành phải rời khỏi.
Đợi mọi người xung quanh đi hết, Cung Ngũ mới nhìn sang Công tước đại nhân.
Cô nghiêng mặt, tóc vẫn còn hơi ướt, trên người vẫn còn thơm mùi xà phòng lúc tắm, thần thái có chút kiên cường, mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Tiểu Ngũ muốn nói gì?” Cuối cùng anh cũng mở miệng, vẫn chậm rãi từ tốn như trước.
Cung Ngũ nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Có phải có người nói xấu em với anh nên suốt thời gian qua anh không hề liên lạc với em, thật ra là trong lòng đang tức giận em, có đúng không?”
“Không phải, Tiểu Ngũ đừng nghĩ lung tung.”
“Em đang nghĩ lung tung đấy!” Cô mím môi trùng to mắt, “Em muốn nói rõ ràng mọi chuyện, em ghét nhất là kiểu mơ mơ hồ hồ không rõ ràng như thế này. Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra, em không thích như vậy. Em rất khó chịu, nhưng phải giả vờ như không có gì. Em rất đau lòng, nhưng phải giả vờ chẳng buồn phiền gì cả. Anh dựa vào cái gì khiến em không được vui? Anh khiến em không vui, lại còn dây dưa không dứt khoát!”
Công tước đại nhân bước lên trước một bước, Cung Ngũ lập tức lùi về sau hai bước: “Anh Tiểu Bảo, anh nói cho em biết, tại sao anh lại ở bên cạnh Catherine? Trước đó anh có nói với em, bảo em phải tránh xa cô ta một chút. Được rồi, em tránh xa cô ta rồi, nhưng anh thì đang lại gần cô ta. Một mình em buồn bã như vậy, anh lại dự tiệc cùng với cô ta, em mới là vị hôn thê của anh mà!”
Cô hét to lên với anh, vừa đau lòng vừa khó chịu, nước mắt cô tuôn trào. Cô hung hăng giơ tay lau nước mắt: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Nếu anh không thích em nữa, muốn chia tay em, anh cứ dứt khoát nói ra, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh. Sao anh có thể giống như những người đàn ông khác, muốn chia tay mà không nói. Thời gian của em không đáng giá à? Thanh xuân của em không đáng giá à? Anh cho rằng em rất ngốc đúng không? Cảm thấy em rất dễ ức hiếp có đúng không? Em nói cho anh biết.”
Công tước đại nhân đột nhiên bước lên trước một bước, ôm chặt cô vào lòng, anh chậm rãi siết chặt tay, từ từ cúi đầu xuống: “Không phải”
Cung Ngũ mím môi, nước mắt tiếp tục tuôn trào.
“Anh chưa từng cảm thấy Tiểu Ngũ ngốc, cũng chưa từng cảm thấy Tiểu Ngũ dễ ức hiếp”
“Vậy anh có ý gì?” Cung Ngũ vùng vẫy, “Anh nói cho em biết anh có ý gì? Anh nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn nên em không cảm nhận được sao? Anh rõ ràng là đang xa cách em, anh rõ ràng là đang lạnh nhạt với em, anh dựa vào cái gì mà muốn khống chế cảm xúc của em? Anh ỷ vào chuyện em yêu anh nên em mới khó chịu, nên em mới đau lòng.”
Công tước đại nhân ôm chặt lấy cổ: “Không phải!”
Cơ thể Cung Ngũ vẫn không ngừng vùng vẫy, cô vừa khóc vừa nói: “Em có thể không thích anh, em có thể không yêu anh, nhưng anh không thể chơi đùa em như vậy, em nói cho anh biết.”
“Không phải!” Công tước đại nhân ôm thật chặt cổ trong lòng: “Không phải mà!”
Cung Ngũ khóc thút thít, đứng yên không vùng vẫy nữa, đợi lời tiếp theo của anh.
Thấy anh vẫn chưa mở miệng, cô nhắc nhở: “Nói đi...”
Cổ phồng má, trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng lệ, cất cao giọng: “Anh Tiểu Bảo, em nói anh có nghe thấy không?!”
Công tước đại nhân chậm rãi buông cô ra, xoa mặt cô, “Anh yêu Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ đánh anh vài cái: “Không phải nói cái này! Hu hu hu... anh nói cho em biết, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Nếu anh cảm thấy ở đây không tiện nói chuyện, vậy chúng ta đổi chỗ khác. Anh đừng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, em nói cho anh biết bây giờ em rất đau lòng. Nếu hôm nay anh không nói rõ, vậy thì em sẽ xem như anh đang muốn chia tay với em, sau này anh thích làm gì thì làm, em bảo đảm sẽ không làm phiền anh nữa, anh cũng không cần cảm thấy anh có liên quan gì đến em.”
“Anh không muốn mất Tiểu Ngũ.” Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang, “Anh không muốn Tiểu Ngũ vì anh mà chịu bất cứ tổn thương gì.”
“Em không sợ đâu!” Cô khóc thút thít, lớn tiếng nói: “Em không hề thấy sợ chút nào! Nếu em sợ thì sau khi trải qua mọi chuyện ở Gaddles, em đã rời khỏi anh, nhưng em không hề bỏ đi! Em và Yến Đại Bảo đang yên lành thì bị người ta bắt cóc, em bị đưa đến Tam Giác Vàng. Em đối diện với Chiêm Húc, em còn bị người ra đẩy rơi xuống bẫy, suýt chút thì chết trong đó, dù như vậy nhưng em vẫn không từ bỏ anh Tiểu Bảo. Em ở trong sa mạc hai giờ trước vẫn còn nhìn thấy bảy tám người cười nói chăm sóc em bảo vệ em, nhưng hai giờ sau bọn họ đều biến thành thi thể. Trong lòng em sợ hãi, nhưng em vẫn chưa từng từ bỏ... Nếu em sợ, em sẽ không đợi đến bây giờ mà đau lòng, em nên sớm từ bỏ anh rồi! Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em muốn ở bên cạnh anh Tiểu Bảo, nhưng bây giờ anh lại như vậy.”
Cô khóc to lên, “Anh Tiểu Bảo, em đau lòng như vậy, anh không nhìn thấy sao? Anh còn dám nói anh yêu em? Anh chẳng yêu em chút nào cả, anh chỉ yêu bản thân anh. Anh có từng nghĩ trong lòng em có cảm nhận gì không? Anh Tiểu Bảo em ghét anh! Em ghét anh như thế này... Chỉ là chia tay thôi mà. Anh cứ nói thẳng thắn ra, em không trách móc gì anh đâu, nhưng anh lại dây dưa không nói như thế này, nếu anh muốn chia tay em, dứt khoát một chút không được à? Em cũng rất muốn giả vờ mình là người hiền lành có đức hạnh, giả vờ có thể chịu được, nhưng em lại rất đau lòng... Hu hu hu..”
Công tước đại nhân lắc đầu, nâng mặt cô lên, lấy ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, “Anh nhìn thấy mà, anh xin lỗi Tiểu Ngũ, là anh suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ đến cảm nhận của em. Anh biết Tiểu Ngũ không sợ. Em là cô gái dũng cảm nhất mà anh từng quen biết. Anh vẫn luôn cho rằng trên thế gian này chẳng có chuyện gì anh không làm được, nhưng từ sau khi quen biết Tiểu Ngũ anh mới phát hiện thì ra có rất nhiều chuyện anh cũng phải chịu bó tay. Ví dụ như Chiêm Húc có thể uy hiếp Tiểu Ngũ trước mặt anh, ví dụ như anh không thể làm gì trong sa mạc. Anh không hề mạnh mẽ như anh đã nghĩ, anh không thể bảo vệ Tiểu Ngũ, anh không thể mang đến sự an toàn cho Tiểu Ngũ.”
“Em có thể tự bảo vệ mình!” Cô lau nước mắt nói: “Em cũng là con người, em có thể tự bảo vệ mình, sao cứ phải đợi anh Tiểu Bảo bảo vệ chứ? Nếu anh Tiểu Bảo cảm thấy bản thân không mạnh mẽ, vậy thì em sẽ tự khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, anh đã dạy em như vậy mà!”.
Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, ánh mắt lộ ra kiên quyết khiến cô sợ hãi, anh lắc đầu, nói: “Anh không còn khả năng nữa rồi. Anh vẫn luôn cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng bây giờ anh mới phát hiện có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là có thể thay đổi. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh vẫn luôn tìm cách để làm giảm sự tổn thương cho Tiểu Ngũ đến mức thấp nhất, nhưng hiện giờ anh mới phát hiện, bất luận anh dùng cách nào thì cũng không thể tránh được việc làm Tiểu Ngũ tổn thương...”
Cung Ngũ khóc thành tiếng, “Tại sao thế? Em ở Gaddles rất yên ổn, tại sao khi em sắp tốt nghiệp, anh Tiểu Bảo lại như vậy? Em không sợ mà, bất luận giữa anh Tiểu Bảo và Quốc vương xảy ra chuyện gì, em cũng đều không sợ, em muốn ở bên cạnh anh Tiểu Bảo có được không?”.
“Không được đâu Tiểu Ngũ” Anh chậm rãi lắc đầu, nói: “Tình hình Gaddles hiện tại, trong vòng ba đến năm năm sẽ không thay đổi được. Anh cần phải... tập trung tư tưởng, anh nằm trong trung tâm chính quyền của Gaddles. Sự tồn tại của Tiểu Ngũ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh và cũng sẽ trở thành điểm yếu để người ta công kích anh, anh không thể giữ mối quan hệ như lúc trước với Tiểu Ngũ nữa. Anh thậm chí còn phải ở trước mặt nhiều người thể hiện cho bọn họ thấy mối quan hệ giữa anh và Tiểu Ngũ bất ổn.”
“Anh, anh Tiểu Bảo, ý anh là em sẽ ảnh hưởng đến chuyện tranh đấu giữa anh Tiểu Bảo và Quốc vương sao? Em sẽ trở thành sự lo lắng của anh Tiểu Bảo hoặc là người khác sẽ lợi dụng em để ép anh Tiểu Bảo, như vậy anh Tiểu Bảo sẽ rất bị động, là ý này đúng không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng. Tuy anh yêu Tiểu Ngũ, nhưng lập trường của gia tộc Edward và địa vị chính trị quan trọng hơn. Sự tồn tại của Tiểu Ngũ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ về đại cục của anh, em sẽ trở thành đối tượng quan trọng để người khác lợi dụng. Anh không thể nào để mặc sự sống chết của Tiểu Ngũ, anh không hi vọng có lúc nào đó mình trở nên bị động, nên anh phải có một sự lựa chọn. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh biết làm vậy sẽ rất có lỗi với em, nên anh vẫn luôn không dám mở miệng mà chọn trốn tránh, xin lỗi”
Tiếng khóc của Cung Ngũ ngày càng nhỏ đi, cô khóc thút thít một hồi, lẩm bẩm mở miệng: “Là vậy à.” Cô dùng tay ra sức lau nước mắt trên mặt, nói: “Anh Tiểu Bảo anh nói như vậy, em có thể hiểu. Dễ chấp nhận hơn so với lúc đầu rồi”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi lùi về sau một bước, “Nếu anh Tiểu Bảo đã quyết định, vậy em không nói thêm gì nữa. Em biết anh Tiểu Bảo suy nghĩ cho em, em cảm thấy rất vui” Vành mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, mỉm cười với anh, nói: “Thà như vậy còn tốt hơn là làm một kẻ ngốc, hoặc là thấy trên đầu đầy một thảm cỏ xanh”
Nước mắt lăn dài trên má, cổ vừa lau nước mắt vừa nói: “Nếu đã như vậy, anh Tiểu Bảo phải giúp đỡ em nhiều hơn. Anh Tiểu Bảo muốn chia tay em là vì không muốn em trở thành công cụ để người khác dùng để ép anh Tiểu Bảo. Em đã trả giá bằng việc chia tay, vậy thì phải để người khác biết chuyện này, bằng không người ta vẫn đến gây phiền phức cho em, em sẽ rất thiệt thòi đúng không?”
Cô bật khóc, “Em không muốn chia tay rồi... mà còn bị người ta uy hiếp tính mạng của mình, như vậy... cũng uổng công... Anh Tiểu Bảo đã làm như vậy, thế thì phải làm triệt để một chút... để người ta cho rằng... chúng ta đã hoàn toàn rạn nứt, không còn mối quan hệ gì nữa, có được không?”
Công tước đại nhân nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm trong mắt anh in dấu gương mặt đẫm nước mắt của cô. Anh cử động cổ họng, buông cánh tay đang vận chặt người cô ra, tầm nhìn của anh từ từ chuyển sang hướng khác, lặng lẽ thở ra một hơi, anh gật đầu: “Ừ”
Cung Ngũ lau nước mắt, nỗ lực khiến giọng của mình rõ ràng mạnh mẽ, cô gật đầu: “Vâng!”
Nói xong, cô đi về phòng của mình, “Em phải về phòng ngủ đây, tạm biệt anh Tiểu Bảo.”
Cô tựa đầu vào tường, thông qua cửa kính xinh xắn nhìn ra ngoài1cửa sổ, bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng.
Cô đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc bữa tiệc kết thúc.
Sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài giảm đi8không ít, lúc này Cung Ngũ mới kéo cửa đi ra ngoài.
“Ông Eugene, tôi cảm thấy đói rồi, tôi muốn ăn một chút.”
Tiểu Eugene lập tức đứng thẳng người: “Vâng Ngũ2tiểu thư, mời cô đến phòng ăn đợi một chút, tôi lập tức cho người mang đến ngay”
“Tôi có thể gặp anh Tiểu Bảo không?”
Tiểu Eugene sững sờ, “A... cái này4phải hỏi ngài Edward..”
“Vậy anh đi hỏi đi, tôi muốn gặp anh Tiểu Bảo. Nếu anh ấy nói không muốn gặp tôi, tôi muốn biết lý do” Cung Ngũ nhìn anh ta, “Tôi ở đây đợi anh, anh đi đi”
Không lâu sau, Tiểu Eugene quay trở lại, anh ta khó xử mở miệng nói: “Ngũ tiểu thư”
Cung Ngũ nhìn anh ta: “Anh Tiểu Bảo đâu?”
“Ngài Edward hiện giờ đang bận, không tiện gặp cô.” Tiểu Eugene cúi đầu.
Cung Ngũ vẫn nhìn anh ta như vậy, nhấc chân đi về phía Tiểu Eugene vừa rời khỏi lúc nãy. Tiểu Eugene vội vàng đuổi theo phía sau, “Ngũ tiểu thư!”
“Tránh xa tôi một chút, tâm trạng của tôi bấy giờ không tốt. Nếu anh làm phiền tôi, tôi sẽ mắng rất khó nghe” Nói xong Cung Ngũ bỏ đi.
Cô men theo hành lang đi về phía trước, nhìn thấy ở đầu kia của hành lang có hai người đang đứng nói chuyện.
“Anh Tiểu Bảo”
Catherine đứng bên cạnh nhìn thấy Cung Ngũ lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Ngũ tiểu thư!”
Cung Ngũ gật đầu với cô ta: “Chào tiểu thư Catherine. Có thể chiến cô rời khỏi một chút không? Tôi muốn nói với vị hôn phu của tôi vài câu, sẽ nhanh thôi.”
Catherine thất vọng, “Ngũ tiểu thư, lẽ nào cô nhìn thấy tôi nhưng không thấy kinh ngạc chút nào sao?”
“Xin lỗi tiểu thư Catherine, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với vị hôn phu của tôi thôi.”
Công tước đại nhân gật đầu với Catherine, cô ta đành phải rời khỏi.
Đợi mọi người xung quanh đi hết, Cung Ngũ mới nhìn sang Công tước đại nhân.
Cô nghiêng mặt, tóc vẫn còn hơi ướt, trên người vẫn còn thơm mùi xà phòng lúc tắm, thần thái có chút kiên cường, mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Tiểu Ngũ muốn nói gì?” Cuối cùng anh cũng mở miệng, vẫn chậm rãi từ tốn như trước.
Cung Ngũ nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Có phải có người nói xấu em với anh nên suốt thời gian qua anh không hề liên lạc với em, thật ra là trong lòng đang tức giận em, có đúng không?”
“Không phải, Tiểu Ngũ đừng nghĩ lung tung.”
“Em đang nghĩ lung tung đấy!” Cô mím môi trùng to mắt, “Em muốn nói rõ ràng mọi chuyện, em ghét nhất là kiểu mơ mơ hồ hồ không rõ ràng như thế này. Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng ra, em không thích như vậy. Em rất khó chịu, nhưng phải giả vờ như không có gì. Em rất đau lòng, nhưng phải giả vờ chẳng buồn phiền gì cả. Anh dựa vào cái gì khiến em không được vui? Anh khiến em không vui, lại còn dây dưa không dứt khoát!”
Công tước đại nhân bước lên trước một bước, Cung Ngũ lập tức lùi về sau hai bước: “Anh Tiểu Bảo, anh nói cho em biết, tại sao anh lại ở bên cạnh Catherine? Trước đó anh có nói với em, bảo em phải tránh xa cô ta một chút. Được rồi, em tránh xa cô ta rồi, nhưng anh thì đang lại gần cô ta. Một mình em buồn bã như vậy, anh lại dự tiệc cùng với cô ta, em mới là vị hôn thê của anh mà!”
Cô hét to lên với anh, vừa đau lòng vừa khó chịu, nước mắt cô tuôn trào. Cô hung hăng giơ tay lau nước mắt: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Nếu anh không thích em nữa, muốn chia tay em, anh cứ dứt khoát nói ra, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh. Sao anh có thể giống như những người đàn ông khác, muốn chia tay mà không nói. Thời gian của em không đáng giá à? Thanh xuân của em không đáng giá à? Anh cho rằng em rất ngốc đúng không? Cảm thấy em rất dễ ức hiếp có đúng không? Em nói cho anh biết.”
Công tước đại nhân đột nhiên bước lên trước một bước, ôm chặt cô vào lòng, anh chậm rãi siết chặt tay, từ từ cúi đầu xuống: “Không phải”
Cung Ngũ mím môi, nước mắt tiếp tục tuôn trào.
“Anh chưa từng cảm thấy Tiểu Ngũ ngốc, cũng chưa từng cảm thấy Tiểu Ngũ dễ ức hiếp”
“Vậy anh có ý gì?” Cung Ngũ vùng vẫy, “Anh nói cho em biết anh có ý gì? Anh nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn nên em không cảm nhận được sao? Anh rõ ràng là đang xa cách em, anh rõ ràng là đang lạnh nhạt với em, anh dựa vào cái gì mà muốn khống chế cảm xúc của em? Anh ỷ vào chuyện em yêu anh nên em mới khó chịu, nên em mới đau lòng.”
Công tước đại nhân ôm chặt lấy cổ: “Không phải!”
Cơ thể Cung Ngũ vẫn không ngừng vùng vẫy, cô vừa khóc vừa nói: “Em có thể không thích anh, em có thể không yêu anh, nhưng anh không thể chơi đùa em như vậy, em nói cho anh biết.”
“Không phải!” Công tước đại nhân ôm thật chặt cổ trong lòng: “Không phải mà!”
Cung Ngũ khóc thút thít, đứng yên không vùng vẫy nữa, đợi lời tiếp theo của anh.
Thấy anh vẫn chưa mở miệng, cô nhắc nhở: “Nói đi...”
Cổ phồng má, trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng lệ, cất cao giọng: “Anh Tiểu Bảo, em nói anh có nghe thấy không?!”
Công tước đại nhân chậm rãi buông cô ra, xoa mặt cô, “Anh yêu Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ đánh anh vài cái: “Không phải nói cái này! Hu hu hu... anh nói cho em biết, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Nếu anh cảm thấy ở đây không tiện nói chuyện, vậy chúng ta đổi chỗ khác. Anh đừng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, em nói cho anh biết bây giờ em rất đau lòng. Nếu hôm nay anh không nói rõ, vậy thì em sẽ xem như anh đang muốn chia tay với em, sau này anh thích làm gì thì làm, em bảo đảm sẽ không làm phiền anh nữa, anh cũng không cần cảm thấy anh có liên quan gì đến em.”
“Anh không muốn mất Tiểu Ngũ.” Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang, “Anh không muốn Tiểu Ngũ vì anh mà chịu bất cứ tổn thương gì.”
“Em không sợ đâu!” Cô khóc thút thít, lớn tiếng nói: “Em không hề thấy sợ chút nào! Nếu em sợ thì sau khi trải qua mọi chuyện ở Gaddles, em đã rời khỏi anh, nhưng em không hề bỏ đi! Em và Yến Đại Bảo đang yên lành thì bị người ta bắt cóc, em bị đưa đến Tam Giác Vàng. Em đối diện với Chiêm Húc, em còn bị người ra đẩy rơi xuống bẫy, suýt chút thì chết trong đó, dù như vậy nhưng em vẫn không từ bỏ anh Tiểu Bảo. Em ở trong sa mạc hai giờ trước vẫn còn nhìn thấy bảy tám người cười nói chăm sóc em bảo vệ em, nhưng hai giờ sau bọn họ đều biến thành thi thể. Trong lòng em sợ hãi, nhưng em vẫn chưa từng từ bỏ... Nếu em sợ, em sẽ không đợi đến bây giờ mà đau lòng, em nên sớm từ bỏ anh rồi! Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em muốn ở bên cạnh anh Tiểu Bảo, nhưng bây giờ anh lại như vậy.”
Cô khóc to lên, “Anh Tiểu Bảo, em đau lòng như vậy, anh không nhìn thấy sao? Anh còn dám nói anh yêu em? Anh chẳng yêu em chút nào cả, anh chỉ yêu bản thân anh. Anh có từng nghĩ trong lòng em có cảm nhận gì không? Anh Tiểu Bảo em ghét anh! Em ghét anh như thế này... Chỉ là chia tay thôi mà. Anh cứ nói thẳng thắn ra, em không trách móc gì anh đâu, nhưng anh lại dây dưa không nói như thế này, nếu anh muốn chia tay em, dứt khoát một chút không được à? Em cũng rất muốn giả vờ mình là người hiền lành có đức hạnh, giả vờ có thể chịu được, nhưng em lại rất đau lòng... Hu hu hu..”
Công tước đại nhân lắc đầu, nâng mặt cô lên, lấy ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, “Anh nhìn thấy mà, anh xin lỗi Tiểu Ngũ, là anh suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ đến cảm nhận của em. Anh biết Tiểu Ngũ không sợ. Em là cô gái dũng cảm nhất mà anh từng quen biết. Anh vẫn luôn cho rằng trên thế gian này chẳng có chuyện gì anh không làm được, nhưng từ sau khi quen biết Tiểu Ngũ anh mới phát hiện thì ra có rất nhiều chuyện anh cũng phải chịu bó tay. Ví dụ như Chiêm Húc có thể uy hiếp Tiểu Ngũ trước mặt anh, ví dụ như anh không thể làm gì trong sa mạc. Anh không hề mạnh mẽ như anh đã nghĩ, anh không thể bảo vệ Tiểu Ngũ, anh không thể mang đến sự an toàn cho Tiểu Ngũ.”
“Em có thể tự bảo vệ mình!” Cô lau nước mắt nói: “Em cũng là con người, em có thể tự bảo vệ mình, sao cứ phải đợi anh Tiểu Bảo bảo vệ chứ? Nếu anh Tiểu Bảo cảm thấy bản thân không mạnh mẽ, vậy thì em sẽ tự khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, anh đã dạy em như vậy mà!”.
Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, ánh mắt lộ ra kiên quyết khiến cô sợ hãi, anh lắc đầu, nói: “Anh không còn khả năng nữa rồi. Anh vẫn luôn cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng bây giờ anh mới phát hiện có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là có thể thay đổi. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh vẫn luôn tìm cách để làm giảm sự tổn thương cho Tiểu Ngũ đến mức thấp nhất, nhưng hiện giờ anh mới phát hiện, bất luận anh dùng cách nào thì cũng không thể tránh được việc làm Tiểu Ngũ tổn thương...”
Cung Ngũ khóc thành tiếng, “Tại sao thế? Em ở Gaddles rất yên ổn, tại sao khi em sắp tốt nghiệp, anh Tiểu Bảo lại như vậy? Em không sợ mà, bất luận giữa anh Tiểu Bảo và Quốc vương xảy ra chuyện gì, em cũng đều không sợ, em muốn ở bên cạnh anh Tiểu Bảo có được không?”.
“Không được đâu Tiểu Ngũ” Anh chậm rãi lắc đầu, nói: “Tình hình Gaddles hiện tại, trong vòng ba đến năm năm sẽ không thay đổi được. Anh cần phải... tập trung tư tưởng, anh nằm trong trung tâm chính quyền của Gaddles. Sự tồn tại của Tiểu Ngũ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh và cũng sẽ trở thành điểm yếu để người ta công kích anh, anh không thể giữ mối quan hệ như lúc trước với Tiểu Ngũ nữa. Anh thậm chí còn phải ở trước mặt nhiều người thể hiện cho bọn họ thấy mối quan hệ giữa anh và Tiểu Ngũ bất ổn.”
“Anh, anh Tiểu Bảo, ý anh là em sẽ ảnh hưởng đến chuyện tranh đấu giữa anh Tiểu Bảo và Quốc vương sao? Em sẽ trở thành sự lo lắng của anh Tiểu Bảo hoặc là người khác sẽ lợi dụng em để ép anh Tiểu Bảo, như vậy anh Tiểu Bảo sẽ rất bị động, là ý này đúng không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng. Tuy anh yêu Tiểu Ngũ, nhưng lập trường của gia tộc Edward và địa vị chính trị quan trọng hơn. Sự tồn tại của Tiểu Ngũ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ về đại cục của anh, em sẽ trở thành đối tượng quan trọng để người khác lợi dụng. Anh không thể nào để mặc sự sống chết của Tiểu Ngũ, anh không hi vọng có lúc nào đó mình trở nên bị động, nên anh phải có một sự lựa chọn. Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh biết làm vậy sẽ rất có lỗi với em, nên anh vẫn luôn không dám mở miệng mà chọn trốn tránh, xin lỗi”
Tiếng khóc của Cung Ngũ ngày càng nhỏ đi, cô khóc thút thít một hồi, lẩm bẩm mở miệng: “Là vậy à.” Cô dùng tay ra sức lau nước mắt trên mặt, nói: “Anh Tiểu Bảo anh nói như vậy, em có thể hiểu. Dễ chấp nhận hơn so với lúc đầu rồi”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi lùi về sau một bước, “Nếu anh Tiểu Bảo đã quyết định, vậy em không nói thêm gì nữa. Em biết anh Tiểu Bảo suy nghĩ cho em, em cảm thấy rất vui” Vành mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, mỉm cười với anh, nói: “Thà như vậy còn tốt hơn là làm một kẻ ngốc, hoặc là thấy trên đầu đầy một thảm cỏ xanh”
Nước mắt lăn dài trên má, cổ vừa lau nước mắt vừa nói: “Nếu đã như vậy, anh Tiểu Bảo phải giúp đỡ em nhiều hơn. Anh Tiểu Bảo muốn chia tay em là vì không muốn em trở thành công cụ để người khác dùng để ép anh Tiểu Bảo. Em đã trả giá bằng việc chia tay, vậy thì phải để người khác biết chuyện này, bằng không người ta vẫn đến gây phiền phức cho em, em sẽ rất thiệt thòi đúng không?”
Cô bật khóc, “Em không muốn chia tay rồi... mà còn bị người ta uy hiếp tính mạng của mình, như vậy... cũng uổng công... Anh Tiểu Bảo đã làm như vậy, thế thì phải làm triệt để một chút... để người ta cho rằng... chúng ta đã hoàn toàn rạn nứt, không còn mối quan hệ gì nữa, có được không?”
Công tước đại nhân nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm trong mắt anh in dấu gương mặt đẫm nước mắt của cô. Anh cử động cổ họng, buông cánh tay đang vận chặt người cô ra, tầm nhìn của anh từ từ chuyển sang hướng khác, lặng lẽ thở ra một hơi, anh gật đầu: “Ừ”
Cung Ngũ lau nước mắt, nỗ lực khiến giọng của mình rõ ràng mạnh mẽ, cô gật đầu: “Vâng!”
Nói xong, cô đi về phòng của mình, “Em phải về phòng ngủ đây, tạm biệt anh Tiểu Bảo.”
/939
|