Cô vừa đi vừa khóc. Năm đó mẹ cô thua vì quyền thế và sự giàu có của nhà họ Cung, hiện giờ cô lại thua vì tiền đồ của gia tộc Edward.
Có một chuyện mà mẹ cô nói rất đúng, môn đăng hộ1đối thật sự rất quan trọng, nếu có ở Gaddles cũng có địa vị và gia tộc giống như bá tước Catherine, có lẽ cố sẽ giúp được anh, nhưng cô lại không có.
Cô chạy nhanh như bay, sau lưng có tiếng bước chân8truyền tới, người cô bị kéo lại, “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ xoay người, mặt đẫm nước mắt nhìn anh.
Khi hoàng hôn vừa xuất hiện, ánh đèn còn chưa sáng rõ, bóng dáng cao lớn của anh đứng sau cây cột phong cách châu u, ngũ2quan bị che đi sau bóng tối của ánh đèn, tay anh nắng mặt cô lên, nói: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, xin lỗi...”
Cung Ngũ khóc thút thít: “Em không trách anh, thật đó. Tuy em hơi đau lòng, nhưng anh nói không sai”
“Xin lỗi.”4Anh nói: “Xin lỗi.”
“Không sao, thật sự không sao cả, anh Tiểu Bảo không cần tự trách mình, em có thể hiểu mà”
Anh cúi đầu, hơi khom lưng, hai bàn tay ấm áp nâng lấy gương mặt cô, khiến cô không kìm được mà cọ cọ vào, muốn cảm nhận được sự ấm áp trên người anh nhiều hơn.
“Anh Tiểu Bảo, em muốn về phòng đi ngủ, tạm biệt anh Tiểu Bảo”
Anh chán nản buông bàn tay đang nâng mặt cô ra, “Tiểu Ngũ ngủ ngon...”
Cung Ngũ lùi về sau một bước, khi đang định xoay người nhấc chân bỏ đi lần nữa thì đèn trên cột đột nhiên sáng lên.
Ánh đèn sáng làm cho tất cả những vật thể óng ánh đều có phản ứng lại, cô nhìn thấy trên mặt anh có chất lỏng phản quan vô cùng chân thật.
Cung Ngũ nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Cô đã thành toàn cho đại nghĩa đối với gia tộc của anh.
Cô xông về phòng, đóng mạnh cửa lại, nằm lên giường khóc một trận.
Cô lại trở về tình trạng độc thân một mình rồi.
Vốn dĩ bảo Tiểu Eugene chuẩn bị bữa tối, nhưng cô lại không ăn được miếng nào, chỉ nhận lấy thức ăn rồi để trên bàn, sau đó ngủ một giấc đến sáng.
Ngoài cửa có người cẩn thận gõ cửa: “Ngũ tiểu thư, cô nên đi học rồi”
Cung Ngũ nằm trên giường không cử động, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô cất giọng khàn khàn trả lời: “Hôm nay tôi không muốn đi”
Cô thất tình rồi, cô cần phải điều chỉnh lại tâm lý.
Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng dừng lại.
Cung Ngũ kéo chăn lên che kín đầu, cuối cùng thì cô cũng đã trải nghiệm được mùi vị thất tình trong truyền thuyết.
Giọng nói thấp thỏm lo sợ của Tiểu Eugene vang lên: “Ngũ tiểu thư, cô nên ăn sáng đi”
Cung Ngũ trả lời: “Không đói”
Tiểu Eugene không dám bỏ đi, “Nhưng cô không ăn sáng, sẽ không tốt cho sức khỏe...”
“Liên quan gì đến anh?” Cung Ngũ nói xong thì vùi đầu vào trong chăn.
Tiểu Eugene đứng trước cửa, vò đầu bối rối: “Ngũ tiểu thư.”
“Tôi sắp nói lời không hay rồi!”
Tiểu Eugene vội vàng đứng xa ra một chút, “Ngũ tiểu thư..”
Cung Ngũ nằm trên giường than thở nửa tiếng, Tiểu Eugene đứng ngoài cửa canh chừng nửa tiếng. Cung Ngũ lại than thở nửa tiếng, Tiểu Eugene cũng đứng canh ngoài cửa nửa tiếng.
Cung Ngũ cuối cùng cũng không chịu được mà trèo dậy, giơ tay mở cửa, “Tôi đã nói là tôi không đói mà!”
Tiểu Eugene bị dáng vẻ của cô làm giật mình: “Ngũ tiểu thư, mắt của cô sưng rồi kìa!”
Cung Ngũ giơ tay dụi mắt, “Hôm nay tôi sẽ không ra ngoài! Còn nữa, dọn hết mấy thứ này ra ngoài”
Tiểu Eugene thò đầu vào nhìn, thấy đó là thức ăn tối hôm qua, cô chưa ăn miếng nào.
Anh ta chặc lưỡi, vội vàng bưng ra ngoài.
Cung Ngũ nhìn cả căn phòng, đột nhiên cảm thấy có nên tìm một chỗ để ở rồi.
Nam nữ đã chia tay mà còn sống chung thì không hay cho lắm, hơn nữa cô còn đang sống trong nhà của Công tước đại nhân.
Là vị hôn phu hôn thê, cô ở lại sẽ không ai nói gì, bản thân cô cũng thấy yên tâm thoải mái, nhưng hiện giờ cô không thể ở đây được nữa.
Sáng sớm thức dậy, cô chưa rửa mặt chưa đánh răng mà lôi hết đồ đạc trong phòng thuộc về mình ra, sau đó tìm vài cái túi lớn, bắt đầu để đồ vào trong túi.
“Ngũ tiểu thư, cô đang làm gì thế?” Tiểu Eugene nhìn thấy cô đang ngồi xổm dưới đất xếp đồ, anh ta kinh ngạc hỏi.
“Thu dọn đồ đạc, dù sao tôi cũng rảnh chả gì làm”
Tiểu Eugene lắm mồm lắm chuyện, cô cũng không muốn nói nhiều làm gì, vì chưa tìm được chỗ ở nên bây giờ có không thể dọn đi, cách thực tế nhất là trở về trường xin vào ký túc xá.
Nhưng trước khi mọi việc xong xuôi, cô phải lấy lại chi phí ăn ở và sinh hoạt mà mẹ cô để ở chỗ Công tước đại nhân.
Tiểu Eugene hoảng sợ đứng trước cửa, không kìm được mà nói: “Ngũ tiểu thư, cô muốn thu dọn đồ gì, cứ dặn dò tôi là được.”
Cung Ngũ đứng dậy thì cảm thấy hơi choáng, lúc này mới cảm thấy bản thân đã đói, “Bây giờ tôi thật sự đói rồi, tôi muốn ăn chút gì đó”.
Tiểu Eugene đợi cả buổi sáng chỉ để nghe cô nói muốn ăn. Anh ta vội vàng chạy như bay rời khỏi, cứ như sợ cô sẽ đột nhiên nuốt lời.
Thu dọn xong đồ đạc, dùng bữa xong, buổi trưa Cung Ngũ đi đến trường tìm giáo viên hỏi về chuyện xin vào ở ký túc xá.
Nhân lúc giờ học, cô kéo theo hành lý với rất nhiều quà mang đến chia cho các bạn trong lớp, từ lời của các bạn học tìm hiểu về cách nghĩ của bọn họ hiện tại.
Gaddles khá nhỏ nên chuyện của cô và Công tước đại nhân lan truyền rất nhanh, ban đầu các bạn trong lớp còn bán tính bán nghi, nhưng khi nghe Cung Ngũ nói muốn vào ký túc xá ở, tin tức lan truyền lúc trước liền trở nên chân thật hơn nhiều.
“Tiểu Ngũ, lẽ nào cậu và ngài Edward thật sự giống như bên ngoài đồn đại sao?”
Cung Ngũ trầm ngâm một hồi mới nói một câu khiến mọi người hiểu ra mọi chuyện: “Cái gọi là môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng”
Sau khi cô trở về Gaddles thì Catherine vẫn luôn ở trong phủ Công tước, ai cũng biết đó là một tín hiệu chứng tỏ Công tước đại nhân ở phương Nam và Nữ bá tước ở phương Bắc sẽ kết hôn, cùng nhau chống lại áp lực của vương quyền.
Đến lúc đó, vị trí của Cung Ngũ sẽ càng khó xử.
Cung Ngũ trở về phủ Công tước, cô mở lại bài viết hôm trước, soạn nội dung mới nhất: Chào mọi người, tôi trở lại để cập nhật tình hình sau đó đây. Tôi đã quyết định chia tay, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Sau đó cô thoát ra, tắt trang web, không còn quan tâm người khác nói gì nữa.
Sách, quần áo, cô chỉ giữ lại vài bộ để có thể thay đổi trong vài ngày, tất cả còn lại đều xếp vào vali.
Cô không còn cố chấp muốn nói chuyện với Công tước đại nhân nữa. Những chuyện cần nói cũng đã nói rất rõ ràng, trong lòng không còn chấp niệm nhất định phải biết nguyên nhân nữa. Cô cảm thấy thay vì dây dưa mãi không dứt chi bằng cứ dứt khoát một chút, phải khiến anh Tiểu Bảo cảm thấy cô không sống chết bám lấy anh để anh cảm thấy phiền.
Chuyện bây giờ cô phải làm là phải phối hợp với Công tước đại nhân diễn cho xong vở diễn còn lại để có thể thuận lợi thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu giữa Công tước đại nhân và Quốc vương.
Đã không còn bạn trai, cô phải tự nghĩ cách bảo vệ tính mạng nhỏ của mình. Bây giờ bảo cô thôi học trở về Thanh Thành thì không thể, cô ra nước ngoài lâu như vậy nhưng vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, mẹ cô nhất định sẽ thật sự đánh gãy chân cố.
Vì thế, xem như vì bản thân cô, cô phải cố gắng đến khi tốt nghiệp.
Có một chuyện mà mẹ cô nói rất đúng, môn đăng hộ1đối thật sự rất quan trọng, nếu có ở Gaddles cũng có địa vị và gia tộc giống như bá tước Catherine, có lẽ cố sẽ giúp được anh, nhưng cô lại không có.
Cô chạy nhanh như bay, sau lưng có tiếng bước chân8truyền tới, người cô bị kéo lại, “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ xoay người, mặt đẫm nước mắt nhìn anh.
Khi hoàng hôn vừa xuất hiện, ánh đèn còn chưa sáng rõ, bóng dáng cao lớn của anh đứng sau cây cột phong cách châu u, ngũ2quan bị che đi sau bóng tối của ánh đèn, tay anh nắng mặt cô lên, nói: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, xin lỗi...”
Cung Ngũ khóc thút thít: “Em không trách anh, thật đó. Tuy em hơi đau lòng, nhưng anh nói không sai”
“Xin lỗi.”4Anh nói: “Xin lỗi.”
“Không sao, thật sự không sao cả, anh Tiểu Bảo không cần tự trách mình, em có thể hiểu mà”
Anh cúi đầu, hơi khom lưng, hai bàn tay ấm áp nâng lấy gương mặt cô, khiến cô không kìm được mà cọ cọ vào, muốn cảm nhận được sự ấm áp trên người anh nhiều hơn.
“Anh Tiểu Bảo, em muốn về phòng đi ngủ, tạm biệt anh Tiểu Bảo”
Anh chán nản buông bàn tay đang nâng mặt cô ra, “Tiểu Ngũ ngủ ngon...”
Cung Ngũ lùi về sau một bước, khi đang định xoay người nhấc chân bỏ đi lần nữa thì đèn trên cột đột nhiên sáng lên.
Ánh đèn sáng làm cho tất cả những vật thể óng ánh đều có phản ứng lại, cô nhìn thấy trên mặt anh có chất lỏng phản quan vô cùng chân thật.
Cung Ngũ nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Cô đã thành toàn cho đại nghĩa đối với gia tộc của anh.
Cô xông về phòng, đóng mạnh cửa lại, nằm lên giường khóc một trận.
Cô lại trở về tình trạng độc thân một mình rồi.
Vốn dĩ bảo Tiểu Eugene chuẩn bị bữa tối, nhưng cô lại không ăn được miếng nào, chỉ nhận lấy thức ăn rồi để trên bàn, sau đó ngủ một giấc đến sáng.
Ngoài cửa có người cẩn thận gõ cửa: “Ngũ tiểu thư, cô nên đi học rồi”
Cung Ngũ nằm trên giường không cử động, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô cất giọng khàn khàn trả lời: “Hôm nay tôi không muốn đi”
Cô thất tình rồi, cô cần phải điều chỉnh lại tâm lý.
Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng dừng lại.
Cung Ngũ kéo chăn lên che kín đầu, cuối cùng thì cô cũng đã trải nghiệm được mùi vị thất tình trong truyền thuyết.
Giọng nói thấp thỏm lo sợ của Tiểu Eugene vang lên: “Ngũ tiểu thư, cô nên ăn sáng đi”
Cung Ngũ trả lời: “Không đói”
Tiểu Eugene không dám bỏ đi, “Nhưng cô không ăn sáng, sẽ không tốt cho sức khỏe...”
“Liên quan gì đến anh?” Cung Ngũ nói xong thì vùi đầu vào trong chăn.
Tiểu Eugene đứng trước cửa, vò đầu bối rối: “Ngũ tiểu thư.”
“Tôi sắp nói lời không hay rồi!”
Tiểu Eugene vội vàng đứng xa ra một chút, “Ngũ tiểu thư..”
Cung Ngũ nằm trên giường than thở nửa tiếng, Tiểu Eugene đứng ngoài cửa canh chừng nửa tiếng. Cung Ngũ lại than thở nửa tiếng, Tiểu Eugene cũng đứng canh ngoài cửa nửa tiếng.
Cung Ngũ cuối cùng cũng không chịu được mà trèo dậy, giơ tay mở cửa, “Tôi đã nói là tôi không đói mà!”
Tiểu Eugene bị dáng vẻ của cô làm giật mình: “Ngũ tiểu thư, mắt của cô sưng rồi kìa!”
Cung Ngũ giơ tay dụi mắt, “Hôm nay tôi sẽ không ra ngoài! Còn nữa, dọn hết mấy thứ này ra ngoài”
Tiểu Eugene thò đầu vào nhìn, thấy đó là thức ăn tối hôm qua, cô chưa ăn miếng nào.
Anh ta chặc lưỡi, vội vàng bưng ra ngoài.
Cung Ngũ nhìn cả căn phòng, đột nhiên cảm thấy có nên tìm một chỗ để ở rồi.
Nam nữ đã chia tay mà còn sống chung thì không hay cho lắm, hơn nữa cô còn đang sống trong nhà của Công tước đại nhân.
Là vị hôn phu hôn thê, cô ở lại sẽ không ai nói gì, bản thân cô cũng thấy yên tâm thoải mái, nhưng hiện giờ cô không thể ở đây được nữa.
Sáng sớm thức dậy, cô chưa rửa mặt chưa đánh răng mà lôi hết đồ đạc trong phòng thuộc về mình ra, sau đó tìm vài cái túi lớn, bắt đầu để đồ vào trong túi.
“Ngũ tiểu thư, cô đang làm gì thế?” Tiểu Eugene nhìn thấy cô đang ngồi xổm dưới đất xếp đồ, anh ta kinh ngạc hỏi.
“Thu dọn đồ đạc, dù sao tôi cũng rảnh chả gì làm”
Tiểu Eugene lắm mồm lắm chuyện, cô cũng không muốn nói nhiều làm gì, vì chưa tìm được chỗ ở nên bây giờ có không thể dọn đi, cách thực tế nhất là trở về trường xin vào ký túc xá.
Nhưng trước khi mọi việc xong xuôi, cô phải lấy lại chi phí ăn ở và sinh hoạt mà mẹ cô để ở chỗ Công tước đại nhân.
Tiểu Eugene hoảng sợ đứng trước cửa, không kìm được mà nói: “Ngũ tiểu thư, cô muốn thu dọn đồ gì, cứ dặn dò tôi là được.”
Cung Ngũ đứng dậy thì cảm thấy hơi choáng, lúc này mới cảm thấy bản thân đã đói, “Bây giờ tôi thật sự đói rồi, tôi muốn ăn chút gì đó”.
Tiểu Eugene đợi cả buổi sáng chỉ để nghe cô nói muốn ăn. Anh ta vội vàng chạy như bay rời khỏi, cứ như sợ cô sẽ đột nhiên nuốt lời.
Thu dọn xong đồ đạc, dùng bữa xong, buổi trưa Cung Ngũ đi đến trường tìm giáo viên hỏi về chuyện xin vào ở ký túc xá.
Nhân lúc giờ học, cô kéo theo hành lý với rất nhiều quà mang đến chia cho các bạn trong lớp, từ lời của các bạn học tìm hiểu về cách nghĩ của bọn họ hiện tại.
Gaddles khá nhỏ nên chuyện của cô và Công tước đại nhân lan truyền rất nhanh, ban đầu các bạn trong lớp còn bán tính bán nghi, nhưng khi nghe Cung Ngũ nói muốn vào ký túc xá ở, tin tức lan truyền lúc trước liền trở nên chân thật hơn nhiều.
“Tiểu Ngũ, lẽ nào cậu và ngài Edward thật sự giống như bên ngoài đồn đại sao?”
Cung Ngũ trầm ngâm một hồi mới nói một câu khiến mọi người hiểu ra mọi chuyện: “Cái gọi là môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng”
Sau khi cô trở về Gaddles thì Catherine vẫn luôn ở trong phủ Công tước, ai cũng biết đó là một tín hiệu chứng tỏ Công tước đại nhân ở phương Nam và Nữ bá tước ở phương Bắc sẽ kết hôn, cùng nhau chống lại áp lực của vương quyền.
Đến lúc đó, vị trí của Cung Ngũ sẽ càng khó xử.
Cung Ngũ trở về phủ Công tước, cô mở lại bài viết hôm trước, soạn nội dung mới nhất: Chào mọi người, tôi trở lại để cập nhật tình hình sau đó đây. Tôi đã quyết định chia tay, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Sau đó cô thoát ra, tắt trang web, không còn quan tâm người khác nói gì nữa.
Sách, quần áo, cô chỉ giữ lại vài bộ để có thể thay đổi trong vài ngày, tất cả còn lại đều xếp vào vali.
Cô không còn cố chấp muốn nói chuyện với Công tước đại nhân nữa. Những chuyện cần nói cũng đã nói rất rõ ràng, trong lòng không còn chấp niệm nhất định phải biết nguyên nhân nữa. Cô cảm thấy thay vì dây dưa mãi không dứt chi bằng cứ dứt khoát một chút, phải khiến anh Tiểu Bảo cảm thấy cô không sống chết bám lấy anh để anh cảm thấy phiền.
Chuyện bây giờ cô phải làm là phải phối hợp với Công tước đại nhân diễn cho xong vở diễn còn lại để có thể thuận lợi thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu giữa Công tước đại nhân và Quốc vương.
Đã không còn bạn trai, cô phải tự nghĩ cách bảo vệ tính mạng nhỏ của mình. Bây giờ bảo cô thôi học trở về Thanh Thành thì không thể, cô ra nước ngoài lâu như vậy nhưng vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, mẹ cô nhất định sẽ thật sự đánh gãy chân cố.
Vì thế, xem như vì bản thân cô, cô phải cố gắng đến khi tốt nghiệp.
/939
|