Phủ Công tước trải qua nhiều lần tu sửa dường như có nhiều tiếng ca múa hơn ngày trước. Trong mắt rất nhiều người, đây là sự thay đổi mà cô Catherine thích náo nhiệt mang tới.
Trước khi chưa kế thừa tước vị, cô Catherine là cô gái đẹp nhất trong tầng lớp quý tộc của phương Nam. Vũ hội thường xuyên được tổ chức, nếu trong các buổi tiệc quan trọng của các gia tộc mà không mời được cô Catherine, chứng tỏ buổi tiệc đó không đủ đẳng cấp.
Một nhân vật như vậy đến1phủ Công tước thì sẽ mang đến không khí náo nhiệt là chuyện chắc chắn.
Từ trước đến giờ, việc liên hôn là thủ đoạn quan trọng để ổn định quyền thế và địa vị của các đại gia tộc. Vị hôn thể trước đó Công tước Edward công khai dẫn theo, trong mắt rất nhiều người chỉ là sự vui chơi sau cùng trước khi kết hôn.
Địa vị của Cung Ngũ thay đổi chỉ trong chớp mắt, không còn mang danh vị hôn thể ra vào trường, các buổi tiệc ở phủ Công tước cũng không8thấy bóng dáng cổ.
Cung Ngũ đương nhiên rất buồn, nhưng rất may cổ đã ra sức điều chỉnh tâm trạng của bản thân, ví dụ như tìm một chuyện khác làm để bản thân không còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Cô không muốn ở trong phủ Công tước thêm một chút nào nữa, thời gian ở càng lâu thì cô sẽ càng không vui. Nhưng để không dính vào chuyện của Công tước đại nhân và Quốc vương, cố ép bản thân mình phải nhịn, phải nhịn, cố gắng chịu đựng tiếng cười nói vui vẻ2trong phòng khách dưới lầu, cố gắng chịu đựng sự khó chịu khi cô bị bỏ rơi cô đơn một mình.
Cô tạm thời vẫn còn ở trong phủ Công tước, đến trường và tan học đương nhiên vẫn có xe đưa đón, nhưng rất nhiều sinh viên trong trường đều đã phát hiện sự thay đổi.
Vì xe vốn đưa đón Cung Ngũ là xe riêng của Công tước đại nhân, đó là chiếc xe chỉ có người có thân phận mới có thể ngồi vào. Nhưng hiện giờ chiếc xe đưa đón Cung Ngũ đã được4thay đổi, đó cũng là chiếc xe chưa từng xuất hiện ở phủ Công tước.
Cô đeo cặp, bên trong là bút và sách vở để cô lên lớp. Xe dừng trong sân của phủ Công tước, cô xuống xe, ngoài cửa đang có một nhóm người đứng nói chuyện náo nhiệt, nam nữ quý tộc trên người mặc lễ phục hoa lệ, cô đi lướt qua đám người đó.
Cung Ngũ đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, đi vào bằng cửa chính.
Cô xuất hiện trước cửa, lập tức có người phát hiện ra cô.
Hai cô gái đứng gần cửa nhất lén đưa mắt nhìn, trên mặt nở nụ cười mỉa mai, sau đó cúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
Cung Ngũ xách cặp, từng bước từng bước đi về phía Công tước đại nhân.
Chỗ mà cô đi qua, mọi người đều tự động nhường đường.
Bọn họ đương nhiên muốn xem trò cười của Công tước đại nhân. Bên cạnh xảy ra bất cứ chuyện gì bọn họ đều cười mỉa mai như một thói quen, dù sao thì sự đau khổ của người khác cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Trong mắt bọn họ, Cung Ngũ cũng giống như một kẻ đóng vai con hề nhảy nhót, trước kia cổ nhảy càng cao thì bây giờ ngã càng đau.
Ngài Edward vốn không nên ở bên cạnh một cô gái dân thường thế này, huống hồ còn là dân thường đến từ nước khác. Hơn nữa, người dân thường đến từ nước khác này còn mang trên mình tiếng xấu.
Cung Ngũ đứng lại, nhìn chằm chằm Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo”
Tầm nhìn của Công tước đại nhân từ phía người khác chậm rãi chuyển sang người cô, anh trả lời: “Tiểu Ngũ tạng học rồi, nếu cảm thấy mệt thì đi nghỉ ngơi đi”
Tiếng cười nói xung quanh nhỏ đi, càng có nhiều người đứng thì thầm bàn tán với nhau.
Cung Ngũ nhìn Catherine, khuỷu tay Catherine vòng qua tay Công tước đại nhân khiến cô cảm thấy mắt hơi đau.
Cô mím môi, nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em có thể nói vài câu với anh không?”
Công tước đại nhân: Có thể nói luôn ở đây cũng được.”
“Anh Tiểu Bảo, anh hãy nói cho xem biết, anh có từng thích em không?”
Công tước đại nhân nhìn cô, sau đó anh gật đầu: “Từng thích”
Cô lại hỏi: “Vậy thì bây giờ anh... không thích em nữa, có đúng không?”
Cô cảm thấy thật sự rất mất mặt, đứng ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi câu hỏi thế này, tình cảm không phải tự mình biết là được rồi sao? Nhưng đám người đó thích xem chuyện này, vậy thì cô sẽ đem những lời này nói ra trước mặt bọn họ. Người đàn ông vốn dĩ cô muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn, nhưng bây giờ cô không thể làm gì nữa, chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa, nói những lời tuyệt tình nhất, làm những việc tuyệt tình nhất, nghe anh nói những lời tàn nhẫn nhất.
Anh nói: “Xin lỗi”
Cô không từ bỏ mà tiếp tục hỏi: “Anh Tiểu Bảo, bây giờ anh thật sự không thích em nữa đúng không? Thật sự là vậy phải không?”
Anh thật sự không thích nữa sao? Đã quên một người nhanh như vậy sao?
Tại sao ánh mắt anh nhìn cô lại lạnh lùng như vậy, tại sao cô không thể nhìn thấy một chút tình cảm nào trong mắt anh? Tại sao anh có thể xem cô như người xa lạ nhanh như vậy?
“Xin lỗi!”
Lời anh nói ra cũng chỉ là hai từ xin lỗi.
Nhưng cô chỉ muốn biết sự thật, muốn biết đáp án khiến cô có thể quyết tâm buông bỏ từ tận đáy lòng.
Ít nhất cô sẽ không còn chờ đợi, không còn nhớ nhung, cô cũng có thể khiến mình tuyệt vọng.
Chỉ cần anh trả lời “Thật sự không thích nữa”, dù đó là giả thì cô cũng có thể từ bỏ triệt để.
“Xin lỗi Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ có chút thất vọng, cô chậm rãi cúi đầu, “Là vậy à.”
“Xin lỗi.”
Cung Ngũ đi về phía cửa sau, cúi đầu như một chiến sĩ bại trận, rời khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Cô bước cứng đờ trở về phòng, giơ tay đóng cửa.
Tiếng đóng cửa chán ngắt khiến cô cảm thấy tâm trạng mình cũng vô cùng buồn bã.
Con người đúng là sinh vật đáng ghét, rõ ràng là giả vờ nhưng cô vẫn rất đau lòng.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, tay ôm lấy đầu gối, nước mắt tuôn rơi.
Cô không muốn khóc chút nào, thật sự không muốn khóc, nhưng sao nước mắt lại đáng ghét như vậy? Nó cứ tự rơi xuống liên tục.
Cô im lặng nức nở, dù là giả nhưng cô cũng rất buồn,
Bên ngoài có người gõ cửa.
Giọng của Tiểu Eugene truyền tới: “Ngũ tiểu thư, bữa tối của cô đã chuẩn bị xong”
“Để ở trước cửa đi, một lát tôi ra lấy”
Tiểu Eugene để thức ăn trước cửa phòng, sau đó gõ cửa phòng hai cái, nhắc cô thức ăn đã mang tới, rồi anh ta bỏ đi.
Cung Ngũ mở cửa kéo xe đẩy nhỏ vào trong, một mình ngồi trên bàn đọc sách ăn tối, vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi vào trong bát, cô cũng chẳng quan tâm. Cô phải nhanh chóng dọn ra ngoài, bằng không cô sẽ đau lòng chết mất.
Trước khi chưa kế thừa tước vị, cô Catherine là cô gái đẹp nhất trong tầng lớp quý tộc của phương Nam. Vũ hội thường xuyên được tổ chức, nếu trong các buổi tiệc quan trọng của các gia tộc mà không mời được cô Catherine, chứng tỏ buổi tiệc đó không đủ đẳng cấp.
Một nhân vật như vậy đến1phủ Công tước thì sẽ mang đến không khí náo nhiệt là chuyện chắc chắn.
Từ trước đến giờ, việc liên hôn là thủ đoạn quan trọng để ổn định quyền thế và địa vị của các đại gia tộc. Vị hôn thể trước đó Công tước Edward công khai dẫn theo, trong mắt rất nhiều người chỉ là sự vui chơi sau cùng trước khi kết hôn.
Địa vị của Cung Ngũ thay đổi chỉ trong chớp mắt, không còn mang danh vị hôn thể ra vào trường, các buổi tiệc ở phủ Công tước cũng không8thấy bóng dáng cổ.
Cung Ngũ đương nhiên rất buồn, nhưng rất may cổ đã ra sức điều chỉnh tâm trạng của bản thân, ví dụ như tìm một chuyện khác làm để bản thân không còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Cô không muốn ở trong phủ Công tước thêm một chút nào nữa, thời gian ở càng lâu thì cô sẽ càng không vui. Nhưng để không dính vào chuyện của Công tước đại nhân và Quốc vương, cố ép bản thân mình phải nhịn, phải nhịn, cố gắng chịu đựng tiếng cười nói vui vẻ2trong phòng khách dưới lầu, cố gắng chịu đựng sự khó chịu khi cô bị bỏ rơi cô đơn một mình.
Cô tạm thời vẫn còn ở trong phủ Công tước, đến trường và tan học đương nhiên vẫn có xe đưa đón, nhưng rất nhiều sinh viên trong trường đều đã phát hiện sự thay đổi.
Vì xe vốn đưa đón Cung Ngũ là xe riêng của Công tước đại nhân, đó là chiếc xe chỉ có người có thân phận mới có thể ngồi vào. Nhưng hiện giờ chiếc xe đưa đón Cung Ngũ đã được4thay đổi, đó cũng là chiếc xe chưa từng xuất hiện ở phủ Công tước.
Cô đeo cặp, bên trong là bút và sách vở để cô lên lớp. Xe dừng trong sân của phủ Công tước, cô xuống xe, ngoài cửa đang có một nhóm người đứng nói chuyện náo nhiệt, nam nữ quý tộc trên người mặc lễ phục hoa lệ, cô đi lướt qua đám người đó.
Cung Ngũ đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, đi vào bằng cửa chính.
Cô xuất hiện trước cửa, lập tức có người phát hiện ra cô.
Hai cô gái đứng gần cửa nhất lén đưa mắt nhìn, trên mặt nở nụ cười mỉa mai, sau đó cúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
Cung Ngũ xách cặp, từng bước từng bước đi về phía Công tước đại nhân.
Chỗ mà cô đi qua, mọi người đều tự động nhường đường.
Bọn họ đương nhiên muốn xem trò cười của Công tước đại nhân. Bên cạnh xảy ra bất cứ chuyện gì bọn họ đều cười mỉa mai như một thói quen, dù sao thì sự đau khổ của người khác cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Trong mắt bọn họ, Cung Ngũ cũng giống như một kẻ đóng vai con hề nhảy nhót, trước kia cổ nhảy càng cao thì bây giờ ngã càng đau.
Ngài Edward vốn không nên ở bên cạnh một cô gái dân thường thế này, huống hồ còn là dân thường đến từ nước khác. Hơn nữa, người dân thường đến từ nước khác này còn mang trên mình tiếng xấu.
Cung Ngũ đứng lại, nhìn chằm chằm Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo”
Tầm nhìn của Công tước đại nhân từ phía người khác chậm rãi chuyển sang người cô, anh trả lời: “Tiểu Ngũ tạng học rồi, nếu cảm thấy mệt thì đi nghỉ ngơi đi”
Tiếng cười nói xung quanh nhỏ đi, càng có nhiều người đứng thì thầm bàn tán với nhau.
Cung Ngũ nhìn Catherine, khuỷu tay Catherine vòng qua tay Công tước đại nhân khiến cô cảm thấy mắt hơi đau.
Cô mím môi, nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em có thể nói vài câu với anh không?”
Công tước đại nhân: Có thể nói luôn ở đây cũng được.”
“Anh Tiểu Bảo, anh hãy nói cho xem biết, anh có từng thích em không?”
Công tước đại nhân nhìn cô, sau đó anh gật đầu: “Từng thích”
Cô lại hỏi: “Vậy thì bây giờ anh... không thích em nữa, có đúng không?”
Cô cảm thấy thật sự rất mất mặt, đứng ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi câu hỏi thế này, tình cảm không phải tự mình biết là được rồi sao? Nhưng đám người đó thích xem chuyện này, vậy thì cô sẽ đem những lời này nói ra trước mặt bọn họ. Người đàn ông vốn dĩ cô muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn, nhưng bây giờ cô không thể làm gì nữa, chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa, nói những lời tuyệt tình nhất, làm những việc tuyệt tình nhất, nghe anh nói những lời tàn nhẫn nhất.
Anh nói: “Xin lỗi”
Cô không từ bỏ mà tiếp tục hỏi: “Anh Tiểu Bảo, bây giờ anh thật sự không thích em nữa đúng không? Thật sự là vậy phải không?”
Anh thật sự không thích nữa sao? Đã quên một người nhanh như vậy sao?
Tại sao ánh mắt anh nhìn cô lại lạnh lùng như vậy, tại sao cô không thể nhìn thấy một chút tình cảm nào trong mắt anh? Tại sao anh có thể xem cô như người xa lạ nhanh như vậy?
“Xin lỗi!”
Lời anh nói ra cũng chỉ là hai từ xin lỗi.
Nhưng cô chỉ muốn biết sự thật, muốn biết đáp án khiến cô có thể quyết tâm buông bỏ từ tận đáy lòng.
Ít nhất cô sẽ không còn chờ đợi, không còn nhớ nhung, cô cũng có thể khiến mình tuyệt vọng.
Chỉ cần anh trả lời “Thật sự không thích nữa”, dù đó là giả thì cô cũng có thể từ bỏ triệt để.
“Xin lỗi Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ có chút thất vọng, cô chậm rãi cúi đầu, “Là vậy à.”
“Xin lỗi.”
Cung Ngũ đi về phía cửa sau, cúi đầu như một chiến sĩ bại trận, rời khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Cô bước cứng đờ trở về phòng, giơ tay đóng cửa.
Tiếng đóng cửa chán ngắt khiến cô cảm thấy tâm trạng mình cũng vô cùng buồn bã.
Con người đúng là sinh vật đáng ghét, rõ ràng là giả vờ nhưng cô vẫn rất đau lòng.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, tay ôm lấy đầu gối, nước mắt tuôn rơi.
Cô không muốn khóc chút nào, thật sự không muốn khóc, nhưng sao nước mắt lại đáng ghét như vậy? Nó cứ tự rơi xuống liên tục.
Cô im lặng nức nở, dù là giả nhưng cô cũng rất buồn,
Bên ngoài có người gõ cửa.
Giọng của Tiểu Eugene truyền tới: “Ngũ tiểu thư, bữa tối của cô đã chuẩn bị xong”
“Để ở trước cửa đi, một lát tôi ra lấy”
Tiểu Eugene để thức ăn trước cửa phòng, sau đó gõ cửa phòng hai cái, nhắc cô thức ăn đã mang tới, rồi anh ta bỏ đi.
Cung Ngũ mở cửa kéo xe đẩy nhỏ vào trong, một mình ngồi trên bàn đọc sách ăn tối, vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi vào trong bát, cô cũng chẳng quan tâm. Cô phải nhanh chóng dọn ra ngoài, bằng không cô sẽ đau lòng chết mất.
/939
|