Chương 8.2: Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Đừng mà, Lăng Hạo không hiểu chuyện, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời thoả đáng”.
Lục Hân Mạt nghe vậy, vừa mới bước ra được một bước thì nhất thời dừng lại, Cung Lăng Hạo là người đầu tiên bêu xấu cô ta như vậy, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một chút hứng thú.
Cô ta hơi nhếch môi, hất cằm đi tới trước mặt Cung Lăng Hạo.
“Làm sao, có can đảm nói chuyện riêng với tôi không?”.
Ban công tầng hai nhà họ Cung.
Lục Hân Mạt vừa dùng thìa nhẹ nhàng khuấy café trong ly, vừa ngắm nhìn Cung Lăng Hạo, người có đôi mắt lạnh nhạt nhưng vì vậy mà cực kỳ hấp dẫn.
Cô ta bỗng nhiên có hơi hối hận là vì sao ngày hôm qua mình không đến điểm hẹn. Không ngờ người xem mắt với mình lại là một người thú vị như thế này, lập tức kích thích ý chí chiến đấu của cô ta, có thể chinh phục một người đàn ông như vậy, không phải là một việc rất đáng kiêu ngạo sao?
“Nghe nói, anh còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ tịch tập đoàn Cung Thị rồi? Xem ra năng lực của cậu cả Cung thật sự không thể khinh thường”. Lục Hân Mạt cười duyên dáng, nói đến một đề tài không hề liên quan gì đến chuyện ngày hôm nay.
Cô ta kiêu ngạo, cô ta cho rằng tất cả đàn ông trên đời này đều phải quỳ dưới váy cô ta, nhưng người đàn ông đối diện cô ta lại thờ ơ với nụ cười quyến rũ của cô ta.
“Anh không thích uống café sao? Nhưng mà, đúng là café xay thủ công ở nước ngoài uống ngon hơn”.
Vẻ mặt của Cung Lăng Hạo vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Lục Hân Mạt ngẩn ra, lại tự mình nở nụ cười: “Sao không nói gì? Lẽ nào anh thật sự có tình cảm với một người xấu xí thấp kém như vậy sao?”.
Vừa dứt lời, sắc mặt vô cảm của Cung Lăng Hạo rốt cuộc cũng có chút biểu cảm.
“Chuyện này không liên quan đến cô”. Anh bưng ly café lên nhấp một ngụm, lạnh lùng nói với cô ta.
“Tôi đã nói rồi mà, chắc anh chỉ vui đùa một chút thôi!?”. Lục Hân Mạt chưa bao giờ mất niềm tin với bản thân mình. Người đàn ông như vậy, cô ta cũng đã thấy nhiều rồi: “Lát nữa anh nói với hai bác có được không, nói anh chỉ đùa bọn họ thôi. Căn bản không kết hôn với kiểu phụ nữ kia”. Cô ta mỉm cười tự tin, thưởng thức ly café mà cô ta cũng không thích uống, nhưng giờ phút này mùi vị này lại khiến cô ta cảm thấy thơm nồng hơn rất nhiều.
“Kiểu phụ nữ kia?”. Cung Lăng Hạo hơi nhướn đầu lông mày một cái, Lục Hân Mạt trong mắt anh bây giờ như một tên hề kiêu ngạo vậy: “Tôi không cho rằng có tiền là cao quý, cũng không cho rằng, cô cao quý hơn cô ấy, hơn nữa, bây giờ cô ấy đã là mợ chủ của nhà họ Cung tôi, xin cô chú ý lời ăn tiếng nói, tôi nghĩ, gia giáo của nhà họ Lục cũng không đến nỗi tệ thế này đâu”. Cung Lăng Hạo dằn mạnh ly café lên bàn.
Lục Hân Mạt sợ đến mức run người.
“Anh tức giận sao?”. Lục Hân Mạt kìm nén lửa giận trong lòng, trường hợp thế này cô ta đã thấy nhiều rồi, đàn ông mà, luôn muốn tạo hình tượng tốt cho mình bất cứ lúc nào: “Một người phụ nữ không xinh đẹp, trông còn hơi già, lần đầu tiên gặp mặt cô ta anh ta vội vàng kết hôn. Có phải vì hôm qua em cho anh leo cây, cho nên anh tức giận, mới làm như vậy không?”.
Nghe vậy, Cung Lăng Hạo đứng dậy, nhìn cô ta từ trên cao, nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo u ám: “Người phụ nữ tự cho là đúng, thật nực cười”.
Nói xong, anh dứt khoát rời đi.
/1493
|