Chương 9.1: Cuộc chiến giữa những người phụ nữ.
“Tôi không tin Lục Hân Mạt tôi lại kém cô ta. Bác trai bác gái đều rất thích tôi, bọn họ nói sẽ đối xử với tôi như con gái ruột. Cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận người phụ nữ kia là vợ của anh đâu. Bởi vì tôi mới đúng…”. Lục Hân Mạt lớn tiếng nói với bóng lưng của Cung Lăng Hạo, chẳng qua, vài câu nói này đã biến thành bụi bặm, nó chẳng là gì trong lòng anh.
Lục Hân Mạt giận dữ ngồi xuống.
“Tô Tiểu Tuyết? Cô chờ đó cho tôi”. Mỗi chữ cô ta nói ra như rít ra từ kẽ răng vậy đó.
Tuy nhiên một gia đình như gia đình của Cung Lăng Hạo, với hoàn cảnh sống của anh, không thể nào để mắt đến một người phụ nữ bình thường kém cỏi như vậy được.
Hôm qua cô ta không đi, Cung Lăng Hạo không thể không biết, vậy nếu anh biết, tại sao vẫn muốn chọn Tô Tiểu Tuyết?
Chuyện này thật sự đơn giản như những gì cô ta nghĩ sao?
Phòng khách dưới lầu.
Tô Tiểu Tuyết bối rối đứng yên tại chỗ, dối diện với hoàn cảnh lạ lẫm như thế này, cộng thêm ông chủ Cung và bà chủ Cung uy nghiêm, cô điên cuồng nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức như thể có một tảng đá khổng lồ đè lên ngực vậy đó.
“Phụ nữ muốn gả vào nhà họ Cung chúng tôi, xếp hàng từ nội thành đến ngoại thành cũng không đủ chỗ. Bàn về khuôn mặt, bàn về dáng người, hoặc bàn về học thức, bọn họ đều hơn cô. Muốn làm mợ chủ của nhà họ Cung thì cẩn phải trải qua sự lựa chọn tỉ mỉ của chúng tôi. Đối với thủ tục kết hôn qua loa ngày hôm qua của hai người, tôi xem như vô hiệu”. Thẩm Lệ Quyên hoàn toàn không chừa chỗ cho Tô Tiểu Tuyết, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.
Nói như vậy đúng là khó nghe, viền mắt Tô Tiểu Tuyết hơi ửng đỏ, cô cắn chặt môi dưới, nơi bị cắn gần như trở nên tím tái.
Nhà của Tô Tiểu Tuyết cô mặc dù không giàu sang phú quý, nhưng cũng xem như là một gia đình bậc trung, người nhà đều chăm sóc cô như của báu, bây giờ lại bị người ta sỉ nhục như vậy.
Có tiền thì làm sao, Tô Tiểu Tuyết cô thật sự không thèm!
“Tôi cũng không ngờ là tôi sẽ đến nhà họ Cung”.
Nếu không phải Cung Lăng Hạo ép cô lăn dấu vân tay trên giấy đăng ký kết hôn thì có cầu xin cô cô cũng không tới đâu!
“Hừ!”. Thẩm Lệ Quyên hừ giễu một tiếng, người phụ nữ như vậy bà ta đã thấy rất nhiều rồi, để có thể gả vào nhà giàu, có chiêu gì mà không dùng được? Giả vờ thanh thuần động lòng người cũng là một loại thủ đoạn.
Bà ta đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Tiểu Tuyết, đột nhiên kéo lấy tay Tô Tiểu Tuyết mà nhìn.
“Nhìn đôi tay này xem, vừa thô vừa xấu. Chắc là trước nay chưa từng chăm sóc đúng không!? Nói đi, cô định đòi bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi nhà họ Cung chúng tôi?”. Thẩm Lệ Quyên tăng lực nắm tay Tô Tiểu Tuyết, cơn đau lan từ bàn tay đến toàn bộ cánh tay cô.
“Vô giá”. Tô Tiểu Tuyết hít vào một hơi, nhưng vẫn hếch cằm lên, tại sao phải để những kẻ giàu có tự phụ này khinh thường chứ.
“Mười triệu, lập tức ký đơn ly hôn”. Cung Nam Thiên nãy giờ không nói chuyện, bỗng nhiên nói ra một cái giá đối với Tô Tiểu Tuyết là giá trên trời.
Tô Tiểu Tuyết khiếp sợ nuốt nước miếng một cái, mười triệu có thể mua một căn biệt thư, có thể mua hai chiếc xe sang, có thể mua 63700056 phần gà cung bảo!
Mẹ ơi!
“Đuổi người phụ nữ như vậy, một triệu là có thể khiến cô ta mừng trộm rồi”. Thẩm Lệ Quyên cũng không muốn cho Tô Tiểu Tuyết nhiều tiền như vậy: “Chín triệu còn lại chỉ có thể xem là làm tăng giá trị thân phận của Lăng Hạo nhà chúng ta thôi”. Thẩm Lệ Quyên cười cười, hơi ghét bỏ thả lỏng tay Tô Tiểu Tuyết ra.
/1493
|